Diệp Lam nhìn xuyên qua cửa sổ thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng trước cửa nhà mình. Hai đứa nhỏ này đã lớn lên cùng nhau, lúc bé còn hay đánh nhau, mười mấy năm trôi qua lại càng thấy càng hợp.
Kỳ thật bà rất hài lòng với Quý Yến, có gia thế lại có tướng mạo xuất chúng, tính cách có lẽ không nắm chắc được nhưng người nhà Quý gia đều thích Đàm Hinh, coi cô như người thân mà đối đãi.
Hiện tại tìm nhà chồng tốt còn khó hơn cả tìm chồng, bất quá còn phải xem thử suy nghĩ của bọn nhỏ như thế nào. Bà không có tư tưởng như bà nội Quý, là người lớn có thể quyết định hạnh phúc cho con trẻ, một cuộc hôn nhân được sắp được thường sẽ không được hạnh phúc.
Đến tuổi này, còn có cái gì mà bà không nhìn thấu chứ. Kéo cửa xe xuống, bà gọi về phía cặp đôi kia: "Tiểu Hinh, lên xe nào!"
Đàm Hinh trả lời rồi đi đến chỗ bà, Quý Yến cũng đi theo chào nhu thuận: "Chào dì Diệp ạ!"
Bỗng nhiên cậu biểu hiện lễ phép như vậy khiến bà cảm thấy bất ngờ, trong trí nhớ của bà thì dù đứa nhỏ này không xấu nhưng có hơi phản nghịch, không phải là dạng hiểu chuyện. Hôm nay tâm tình Diệp Lam rất tốt liền đáp: "Quý Yến sao, dì với Tiểu Hinh đi ăn chúc mừng con bé thi đậu, con có muốn đi cùng không?"
Đàm Hinh sững sờ, "Mẹ..."
Quý Yến chưa để cô nói hết đã nhanh chóng gật đầu: "Dạ con sao cũng được ạ, chỉ sợ làm phiền đến dì thôi."
Miệng thì nói sợ người ta phiền nhưng tay đã nắm lấy tay cầm cánh cửa xe, còn cười đến xán lạn. Dáng dấp bảnh bao chiếm ưu thế giữa chốn đông người, cũng như cậu ta hiện tại chỉ cần cười lên đã lóa mắt còn hơn cả ánh nắng mùa hạ ngoài kia.
Diệp Lam đã bao nhiêu tuổi rồi cũng có một chút hơi xao động, bà cũng bất giác vui vẻ hòa hoãn hơn: "Có phiền gì đâu, lúc trước ba mẹ con hay bận, con còn qua nhà chúng ta ăn tất niên. Bây giờ có một bữa cơm thôi mà, mau lên xe đi."
"Cảm ơn dì Diệp.", Quý Yến lên xe, chớp mắt cười xấu xa với Đàm Hinh.
"..."
Đồ mặt dày.
***
Thư kí Lý đặt chỗ giúp Diệp Lam ở nhà hàng không tính là quá xa, chỉ lái xe tầm hai mươi phút.
Ba người họ đi cùng nhau thực sự trở thành tâm điểm, lúc trẻ Diệp Lam cũng là một đại mỹ nhân, hiện tại vì thường xuyên bảo dưỡng, khí chất lại cao nên đoán chừng chỉ độ ba mươi tuổi. Đàm Hinh cùng Quý Yến lại không cần nói, độ tuổi 17 18 này là lúc vầng dương sáng chói, tướng mạo xuất sắc nhất, so với minh tinh còn rực rỡ hơn.
Bọn họ đi đến, khách hàng trong đó đều không nhịn được mà nhìn ngắm. Ai cũng muốn được sự chú ý, hôm nay Diệp Lam tâm tình tốt còn trêu ghẹo vài câu: "Mẹ giống như dắt hai đứa con đến ăn vậy."
Quý Yến lúc này không thèm để ý mặt mũi gọi một tiếng, "Mẹ."
Diệp Lam cũng phấn khởi khen, "Con ngoan"
"Mẹ, mẹ cũng cà giỡn chung với cậu ta nữa sao.", Đàm Hinh có chút bất lực.
"Thế nào, tiểu Hinh không phải muốn có anh trai sao. Có anh trai Quý Yến tốt như vậy không chịu sao?"
Đàm Hinh còn chưa trả lời thì Quý Yến đã phản bác: "Con mới không muốn làm anh của Đàm Hinh."
Lần này đến lượt Diệp Lam không nói nên lời, Quý Yến gọi bà là mẹ nhưng lại không muốn làm anh trai của Đàm Hinh, vậy là bối phận con rể chứ còn gì nữa.
Bà bình thường vẫn cảm thấy Quý Yến có chút tính khí trẻ con, còn chưa suy nghĩ sâu sắc, tâm tình cũng bất ổn. Không lẽ là nhìn lầm sao?
Diệp Lam nhìn thấy Quý Yến lúc nhìn về phía Đàm Hinh đều mỉm cười, còn có điệu bộ làm nũng lấy lòng, khác với vẻ bình thường hàng ngày.
Đàm Hinh đẩy nhẹ cậu ta, ý cười biểu lộ ngoài mặt nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lạnh lẽo: "Nói như cậu chắc hẳn muốn làm em trai của tớ nhỉ?"
Quý Yến không phục nhưng cũng không nói đến cùng, ánh mắt ủy khuất khiến Diệp Lam có chút không đành lòng.
Bà lên tiếng hòa giải tình huống ngượng ngập này: "Bò bít tết ở đây làm rất ngon, chút nữa các con nhớ nếm thử một chút."
Nhà hàng này rất nổi tiếng, chỉ nhận đặt trước chứ không nhận khách mới đến. Nhưng Diệp Lam là khách quen ở đây, lại có chút giao tình với ông chủ nên sớm đã đặt được bàn.
Lúc đầu hai mẹ con nghĩ chỉ gọi hai món chính nhưng giờ thêm một người nên phải gọi thêm vài món nữa. Quý Yến cũng không khách khí mà gọi thêm một phần bò bít tết và canh sườn, thêm một phần bánh pudding.
Bò bít tết ở nhà hàng Tây thường phối cùng rượu vang đỏ, Diệp Lam hỏi Quý Yến có muốn dùng thêm rượu không, không ngờ cả Quý Yến và Đàm Hinh lại đồng thanh "Không uống."
Diệp Lam cũng bật cười: "Được được, không uống thì không uống."
Dùng được một nửa, Quý Yến đi vệ sinh một lát, Diệp Lam thừa dịp hỏi con gái: "Tiểu Hinh, con nói thật đi, có phải vì cha mẹ ly hôn mà quan hệ của hai đứa..."
"Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, quan hệ của con với cậu ta không có liên quan đến ai cả, điều này con tự cân nhắc."
Cô là người rất có chủ kiến, Diệp Lam cũng không muốn nhúng tay vào chuyện của con gái quá nhiều, bà vỗ vỗ lên tay cô trấn an: "Dù con có lựa chọn gì, mẹ luôn luôn ủng hộ."
Đàm Hinh biết mẹ đang nói thật lòng, kiếp trước Diệp Làm vì cô đã chịu đựng suốt một năm trời, chỉ chờ khi có tờ thông báo trúng tuyển Đại học mới đề nghị ly hôn. Vì bà không muốn con gái ở Đàm gia bị khi dễ, lại muốn sau này lúc cô vào công ty có chút trọng lượng không phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, bà thậm chí đem hết cổ phần sang tên cho cô.
Mọi chuyện mà Diệp Lam làm đều muốn con gái sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, Đàm Hinh cũng rất cố gắng sống tốt từng ngày. Chỉ là cô không biết, ngay từ lúc bắt đầu thì định mệnh đã định sẵn cô có một số phận bi kịch.
Thoát khỏi sự sắp đặt của kịch bản, cô có thể có được hạnh phúc không.
Cuối cùng Quý Yến xảy ra chuyện gì, tại sao cô luôn cảm thấy có một số điểm không đúng lắm. Giống như quỹ đạo đã thay đổi nghiêm trọng.
***
Lúc này ở nhà vệ sinh nam, Quý Yến bực bội chửi thầm một tiếng, khuôn mặt anh tuấn không một chút dịu dàng lại xuất hiện.
Hai tay cậu vẫn để trong túi quần, lạnh lùng nhìn về gương: "Cậu đúng là âm hồn bất tán."
Người đàn ông đối diện đẩy gọng kính lên một chút, nhàn nhạt: "Đối với Đàm Hinh cậu mới là âm hồn bất tán, chứ không phải tôi."
Quý Yến giận đến tái xanh mặt mày: "Cậu nói cái gì."
Phương Lập Tân cũng không biểu hiện ra mặt: "Không phải Đàm Hinh từ chối cậu rồi sao. Cần gì phải giả ngu nữa. Lần trước ở tiệc sinh nhật, tôi làm rơi đồ ở đại sảnh thì gặp hai người nói chuyện."
- -Nói rõ ràng sớm, đối với cả hai chúng ta đều tốt, chúng ta thật sự không hợp.
Đây là chính miệng Đàm Hinh nói. Phương Lập Tân nhấp nháy môi, lộ vẻ rất hưng phấn.
"Cái danh thanh mai trúc mã này là cái cớ để bám theo cậu ấy không tha sao, Quý thiếu quá tùy tiện rồi."
Quý Yến trầm mặc, không nói gì. Thật lâu sau đó cậu mới cất tiếng: "Cậu thật sự là làm rơi đồ hay cố ý ở lại đó, hoặc là cậu căn bản không có về nhà, cả đêm đều ở khách sạn."
"Điều này không quan trọng"
"Cậu nói đúng, tôi là bám chặt không buông, mà cậu thì chỉ dám ở một góc nhìn theo. Ngay cả tôi cậu cũng không bằng."
Phương Lập Tân cảm thấy xem thường cậu ta. Một người thành công luôn có đường đi nước bước, tính toán trước sau rồi mới thực hiện, còn cậu ta chỉ xông thẳng mà làm chỉ gặp có chút trở ngại.
"Cậu còn có chuyện chưa biết.", Phương Lập Tân tháo kính xuống, lấy giấy lau chùi tròng kính chậm rãi: "Năm sau tôi học ở Đại học S."
Câu nói này là khiêu khích trực diện, nhà ở hồ nước hưởng trước ánh trăng, đạo lý này ai cũng hiểu.
(Ji: Ý là chỉ người nào ở gần hơn thì hưởng lợi sớm hơn.)
Ánh mắt Quý Yến tối sầm lại, nếu Đàm Hinh đồng ý với lời tỏ tình của cậu thì bây giờ cậu có thể đạp Phương Lập Tân một cú ngã chổng vó rồi.
Nhưng họ không phải người yêu, cậu không có tư cách ngăn cản người khác theo đuổi cô.
Phương Lập Tân đã chuẩn bị trước việc cậu ta sẽ đánh mình nhưng không nghĩ đến so với tưởng tượng thì Quý Yến tỏ ra trầm ổn, càng là vấn đề khó giải quyết. Cậu đeo kính lên, khôi phục bộ dạng đứng đắn cứng nhắc ban đầu đi khỏi nhà vệ sinh.
Sau khi cậu ta đi khỏi, Quý Yến buông bàn tay đang nắm chặt, tựa người lên tường đá cẩm thạch. Cậu cháu các người đều là kẻ đáng ghét.
***
Sau khi dùng bữa, Diệp Lam lái xe đến công ty, Quý Yến và Đàm Hinh ngồi ở phòng nghỉ chờ tiểu Ngô đến đón. Đàm Hinh nhìn tay của cậu hơi sưng: "Tay cậu sao vậy?"
"...", Quý Yến cười với cô, vô tâm vô phế nhìn qua chỗ khác: "Lúc nãy ở toilet lỡ tay nên trầy da một chút, không sao đâu."
Đàm Hinh trầm mặc, cô nhớ lại năm cấp hai vì tính cách lãnh đạm nên ít nói chuyện với người khác, trong lúc vô ý lại đắc tội với một số người. Có lần bị người ta chặn đầu ở hẻm gần trường, Quý Yến lúc đó đi cùng với cô. Cô không muốn cậu ta không có đánh nhau với đám người đó, sống làm một tiểu thiếu gia an nhàn sung sướng. Cho nên cô để cậu đi trước.
Quý Yến không nói gì mà đưa cặp cho cô, tiến đến đánh nhau cùng bọn họ, sau đó bị đánh cho mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy ròng ròng nhưng cậu vẫn không nhận thua. Mặc kệ có đau cách mấy, ngã bao nhiêu lần cũng đứng dậy đánh tiếp. Cuối cùng, đám người kia thấy cậu liều mạng liền sợ hãi chạy đi.
Đàm Hinh bị dọa cho khóc lớn, ngồi xổm bên cạnh cậu hỏi cậu có đau không. Quý Yến cũng tỏ ra giống hiện tại, cười toét miệng: "Cậu đừng khóc, không có đau, con trai mới không sợ đau."
Cũng từ đó về sau, cậu bắt đầu "xấu đi", thường xuyên đánh nhau cùng người khác. Nhưng đồng thời không ai dám trêu chọc Đàm Hinh nữa.
Gương mặt trước mắt cũng giống như trong ký ức, mang theo sự xấu xa vô lại nhưng lại mang một khí tức thuần khiết. Cô không thể không quan tâm, đứng dậy hỏi xin băng keo cá nhân của lễ tân.
"Đưa tay ra."
Quý Yến nhìn miếng dán màu hồng in hình mèo Kitty thì có hơi kháng cự, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay.
Đàm Hinh xé miếng dán rồi băng lại cho cậu: "Sau này cẩn thận một chút."
Cô buông thõng mắt, lông mi đen dày rũ xuống đôi mắt long lanh như đáy hồ mua thu phản chiếu hình ảnh cậu trong đó, gò má trắng nõn tinh xảo còn có chút thịt như má bánh bao của em bé. Quý Yến không kìm được mà lấy ngón tay chọc vào má cô vài cái. Quả nhiên rất mềm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...