Thứ Ba, Dương Vi nhận được một cuộc gọi từ đồn cảnh sát, báo rằng đã bắt
được kẻ cướp, bảo cô đến nhận lại một số đồ vật bị mất. Sau khi tan tầm, Dương Vi đi thẳng đến đồn cảnh sát, ví da và di động đã bị tẩu tán, cô
chỉ nhận lại được mấy ngàn tệ tiền mặt.
Nhưng như vậy, cô đã rất vui rồi, sau khi ký tên nhận đồ, cô đi xe buýt
về nhà. Bởi vì trên người mang theo mấy ngàn tệ, một khoản tiền tương
đối lớn, cho nên Dương Vi cẩn thận nghe theo lời chỉ bảo của Giản Song,
cả quãng đường đều ôm túi ở trước ngực.
Lúc về đến nhà đã thấy xe của Kỳ Tiếu Ngôn đỗ ở dưới tầng, Dương Vi nhíu mày, quả nhiên vừa bước vào cửa đã thấy Kỳ Tiếu Ngôn đứng ở ngoài ban
công chơi đùa cái gì đó.
Cô để túi xách xuống ghế sô pha, đi đến: “Anh đang làm cái gì đấy?”
Kỳ Tiếu Ngôn nghe thấy giọng nói của Dương Vi, liền xoay người lại, trên tay còn dính một chút bùn đất: “Sao bây giờ em mới về?”
“Em đi đến đồn cảnh sát, tên cướp đã bị bắt, họ bảo em đến nhận lại tiền.”
Từ nhận lại tiền này làm cho Kỳ Tiếu Ngôn cảm thấy hơi vô lực, anh đi đến bên cạnh Dương Vi, hỏi: “Lấy về được bao nhiêu?”
“Chỉ có tiền mặt, nhưng mà như vậy đã tốt lắm rồi.”
Kỳ Tiếu Ngôn gật đầu, Dương Vi nhướn cổ lên nhìn về phía sau lưng anh:
“Anh ở ban công làm cái gì vậy, sao trên tay còn có cả đất?”
“Không phải em nói phải tặng hoa cho em sao, anh mua một ít hoa đến.”
“Hả?” Dương Vi đi vòng qua anh, ra ban công. Trên ban công có một cái
máng nước dài hình bông hoa, bên trong trồng rất nhiều hoa hồng đang ra
nụ, trên lan can sắt còn treo mấy chậu hoa, bên trong hoa cũng đã ra nụ. Dương Vi nhìn một chút, có Cúc Ba Tư màu sắc rực rỡ, còn có cả hoa
khiên ngưu nữa.
“Bởi vì sợ em không chăm sóc được, cho nên mua toàn là hoa đang nở, vốn muốn chọn hoa hồng lam, nhưng mà vẫn sợ em không chăm sóc được cho nên
mua màu đỏ và hồng nhạt.”
Dương Vi: “......”
Cô còn tự chăm sóc được cho mình, mấy bông hoa này có gì mà không chăm sóc được!
Cô đứng trên ban công xem xét một lúc, phát hiện Kỳ Tiếu Ngôn không chỉ
mua hoa, còn mua bình tưới, xẻng xúc đất, phân, tro, và đất.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Kỳ Tiếu Ngôn, cười cười: “Cho nên anh tặng hoa cho em, còn muốn em phải chăm sóc?”
“Như vậy không phải rất có ý nghĩa sao? Mỗi sáng trước khi đi làm, em
ra tưới nước cho chúng một lần là được rồi, phân, đất, tro thì không cần phải bón nhiều, trên bao bì đều hướng dẫn rõ.”
Dương Vi nhìn anh trầm mặc một lúc, mới tức giận hỏi: “Vốn không phải cái loại này….Bó hoa gói sẵn không phải là tốt hơn sao?”
“Cũng tốt, nhưng mà anh cảm thấy, tự mình chăm sóc ra hoa thì vẫn có tình cảm hơn.”
Dương Vi: “......”
Nhưng em muốn nhận một bó hoa xinh đẹp chứ không phải cái loại hoa này! Em chính là nông cạn như vậy đấy!
Kỳ Tiếu Ngôn trầm mặc một chút, hỏi: “Em không vui sao?”
“Cũng không phải, được rồi mỗi ngày em sẽ tưới nước cho chúng. Em vào nấu cơm trước, anh…”
Kỳ Tiếu Ngôn nhìn cô, Dương Vi dừng lại một chút, nói: “Ở lại ăn cơm
nhé.” Cô nói xong đi luôn vào phòng bếp, Kỳ Tiếu Ngôn bĩu môi một cái,
tiếp tục đứng ngoài ban công sửa sang lại những chậu hoa.
Dương Vi mở tủ lạnh ra nhìn, hôm qua đi siêu thị mua rất nhiều đồ, cô
suy nghĩ một chút, quyết định buổi tối làm lẩu, đúng lúc còn một gói gia vị lẩu cay. Sau khi cắm cơm xong, Dương Vi bắt tay vào làm món lẩu cay, vị cay của lẩu xộc lên mắt khiến cho Dương Vi không mở mắt ra được,
nghĩ đến thần sắc của giáo sư Kỳ khi ăn lẩu, Dương Vi không nhịn được nở nụ cười.
Cô lấy bếp từ để lên trên bàn ăn, để tí nữa sử dụng, sau đó lấy một ít
thịt bày lên trên bàn. Kỳ Tiếu Ngôn đi đến ngồi đối diện cô, nhìn bếp từ trước mặt: “Tối nay ăn lẩu?”
“Vâng, hôm qua mua rất nhiều đồ ăn, phải ăn cho nhanh hết.” Dương Vi
dùng đũa quấy quấy nồi lẩu, cô ngước mắt lên nhìn anh một cái, “Yên tâm
đi, chắc chắn sẽ không cay bằng bột lọc đâu…, hơn nữa em còn nấu cơm
mà.”
Cô nói xong lại đứng dậy lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp sữa chua gia
đình, rót một cốc để ở trước mặt Kỳ Tiếu Ngôn: “Giải cay, dùng rất
được.”
Kỳ Tiếu Ngôn yên lặng cầm cốc sữa chua, nhấp một ngụm.
Bữa cơm này Dương Vi ăn rất ngon, hai phần ba thức ăn đều vào trong bụng cô. Đấy là lúc tẩm ướp nguyên liệu cô còn đặc biệt cho ít gia vị, nên
hương vị này đối với cô mà nói hoàn toàn không cay một chút nào, cho nên giáo sư Kỳ vẫn có thể gắng gượng ăn hết một phần ba.
Dương Vi tiêu diệt xong cây hoa lan tây cuối cùng, Kỳ Tiếu Ngôn cũng
uống hết một cốc sữa chua lớn. Anh buông cốc xuống, nhìn người đối diện
đang ăn với vẻ mặt thỏa mãn nói: “Anh đúng là đã bất chấp nguy hiểm với
cái dạ dày của mình để cùng em ăn bữa lẩu này.”
Dương Vi ngậm đũa, nở nụ cười: “Vâng, kiếp trước chắc chắn là em đã cứu vớt cả vũ trụ này.”
Kỳ Tiếu Ngôn: “......”
Dương Vi lười biếng duỗi thắt lưng, đẩy việc rửa bát đũa cho Kỳ Tiếu
Ngôn: “Em nấu cơm, anh rửa bát, rất công bằng, em phải lên lớp.”
Kỳ Tiếu Ngôn nhìn đồng hồ, sắp đến bảy rưỡi rồi, anh….cũng phải lên lớp.
Anh đứng dậy tiến hành thu dọn bát đũa, không lâu sau liền nghe thấy
Dương Vi ở trong phòng ngủ hỏi: “Tại sao hôm nay bạn học Lý Cẩu Đản lại
không lên lớp?”
Kỳ Tiếu Ngôn: “......”
Anh nhanh chóng rửa xong bát đĩa, đi đến cửa phòng ngủ nói với Dương Vi một tiếng: “Anh về trước.”
Dương Vi quay người lại, gật đầu với anh, đầu bên kia các học sinh lại ầm ĩ sôi trào giống như đã phát hiện một lục địa mới.
Tương lai cao phú soái: Hình như chỗ của cô giáo Bánh bột mì có giọng của đàn ông!
Cây ca cao: tôi cũng nghe thấy.
Kì kì meo meo: Nhanh như vậy đã lại có đàn ông, quả nhiên là người có cuộc sống phóng túng. [ cười cry]
Cửu cửu bát: Cô giáo lên lớp còn không quên ngược cẩu [ cúi chào ]
Dương Vi:“......”
Cô ho khan một tiếng, giải thích: “Đó là tin nhắn âm thanh nhắc nhở của cô.”
Người thông minh như Minh Hạo, đương nhiên sẽ không tin tưởng lý do giải thích của cô, cậu bé chạy đến phòng của Phương Thừa Nhiên nhìn thoáng
qua, xác định cậu thực sự đang ở nhà, liền thở dài rồi quay về phòng ngủ của mình.
Haizz, xem ra, cậu đã bị cho knockout.
Buổi học đã trôi qua được một nửa, bạn học Lý Cẩu Đản mới chậm rãi đăng
nhập vào. Dương Vi nhìn thấy bạn ấy đăng nhập vào phòng học, thuận miệng nói: “Bạn học Lý Cẩu Đản, buổi học đã trôi qua được một nửa.”
Lý Cẩu Đản: Hôm nay em ra ngoài ăn lẩu, vừa mới trở về.
“Trùng hợp vậy, hôm nay tôi cũng ăn lẩu ~”
Lý Cẩu Đản: J
“Hôm nay là tiết học đầu tiên về tô màu, sau buổi học các bạn phải tự mình học thêm nữa nha.”
Lý Cẩu Đản: J
Dương Vi nghĩ đây thực sự là một biểu tình vạn năng, biểu đạt tất cả các loại cảm xúc.
Sau khi buổi học kết thúc, Dương Vi đi tắm rửa rồi nằm vào trong chăn
xem tiểu thuyết. Tiểu thuyết [toàn thế giới đều thuộc về công chúa của
tôi] lại có thêm chương mới, chương mới cho biết người đàn ông cứu công
chúa thật ra chính là một thích khách do đại ma vương cử tới để ám sát
công chúa giả trang thành, nhưng nam chính đã nhìn ra tất cả, cho nên
một kiếm đâm chết hắn ta.
Tất cả độc giả đều tỏ ra kinh ngạc, nội dung của vở kịch thay đổi quá nhanh, chúng tôi không kịp thích ứng.
Dương Vi ném cho bài viết một quả địa lôi, để lại một bình luận cố gắng, rồi tắt máy đi ngủ.
Mà lúc này, có người đang sứt đầu mẻ trán.
Quản lý của Tống Cẩn quăng mấy tấm ảnh chụp lên bàn, nói với cô ta: “Tôi không muốn hỏi cô người đàn ông này là ai, mà chỉ muốn hỏi cô chuẩn bị
giải quyết như thế nào?”
Tống Cẩn thùy mâu nhìn nhìn trên bàn ảnh chụp, bình thản nói:“Đây là người đại diện công tác.”
Tống Cẩn ngước mắt lên nhìn mấy tấm ảnh chụp trên bàn, bình thản nói: “Đây là quản lý nghiệp vụ của tôi.”
Quản lý hừ cười ra tiếng: “Ăn cơm, nói chuyện phiếm, ra vào khách sạn,
bọn chó săn nói trong tay họ còn có ảnh chụp hai người về nhà cùng nhau, xem ra hắn đã theo rất lâu rồi, chuẩn bị giúp cô tạo một cái scandal.”
Tống Cẩn không nói gì, người quản lý ngồi trên ghế lớn trầm mặc một lúc
lâu, lại mở miệng: “Người này chính là mối tình đầu của cô đúng không,
hình như là giáo sư ở đại học Đế Đô? Hình ảnh và nghề nghiệp cũng rất
được, tôi muốn liên hệ với phóng viên của [Ngôi sao 30], để cho bọn họ
đăng lên tin tức này đầu tiên, tiêu đề đại khái có thể là ‘Nữ thần trở
về vườn trường gặp lại mối tình đầu, nghi vấn hai người nối lại tình
xưa’?.”
Mắt Tống Cẩn chợt lóe sáng, người quản lý nhíu mày nhìn cô ta: “Nếu như
để bọn chó săn tung ảnh chụp trong tay ra, tiếng vang sẽ giảm bớt nhiều, hơn nữa như vậy cũng nhân tiện quảng bá cho phim mới. Cô biết con người của tôi ghét nhất là bị bọn chó săn tống tiền, tôi sẽ không trả tiền
cho bọn chúng.”
Tống Cẩn nâng mâu nhìn nàng một cái:“Lợi dụng người khác tới sao chỉ không tốt lắm đâu?”
Tống Cẩn ngước mắt nhìn cô ta một cái: “Lợi dụng người khác như vậy có được không?”
Người quản lý nở nụ cười: “Cho nên cô muốn nói rằng những ảnh chụp này đều do tôi ps mà ra?”
Tống Cẩn hơi hơi nhíu mày, người quản lý từ ghế ông chủ đứng lên, nói
với cô ta: “Cô có thể về nhà rồi, đừng làm chậm trễ lịch trình ngày
mai.”
Tống Cẩn nhìn cô ta một lúc, rồi cầm áo khoác rời khỏi văn phòng.
Biên tập của [Ngôi sao 30] làm việc rất có hiệu quả, suốt đêm soạn bài,
công bố tin tức lên trên mạng. Bọn chó săn sau khi đọc được tin tức này, cũng [hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng] tung ra toàn bộ
ảnh chụp trong tay, trong nửa giờ ngắn ngủi Tống Cẩn liền trở thành cái
tên hot nhất được tìm kiếm trên Weibo, các tin tức khác đều bị đẩy xuống dưới.
Hôm sau khi đi làm, cô giáo Diêu như gà bị chọc tiết kéo cô qua một chỗ: “Hôm qua tớ gửi tin nhắn chia sẻ bài viết Weibo với cậu, cậu đã xem
chưa?”
“Weibo? Weibo cái gì?” Dương Vi lấy di động trong túi ra, đăng nhập vào Weibo. Phía trên cùng bên phải thông báo có hai mươi mấy tin nhắn mới,
làm cho cô rất ngạc nhiên, cô mở ra xem, phát hiện tin nhắn của mọi
người đều cùng chia sẻ một bài viết với cô.
Kỳ Tiếu Ngôn và Tống Cẩn nối lại tình xưa? Ha ha ha ha a, Bây giờ giáo sư Kỳ nổi tiếng rồi, đã lên trang đầu của Weibo!
Cô giáo Diêu đưa mặt tới gần, liếc mắt nhìn Weibo trên tay cô: “Người
trong ảnh chụp có đúng là giáo sư Kỳ không? Trước đó cậu có nghe được
tin đồn gì không?”
Dương Vi tắt di động để lại trong túi, đi về chỗ ngồi: “Không, anh ta đã ly hôn với tớ rồi, việc này không liên quan đến tớ.”
Cô giáo Diêu nghĩ lại cũng có lí, liền trở về chỗ ngồi của mình. Mở sách giáo khoa âm nhạc ra, rồi lại đóng lại, nghiêng đầu tò mò nhìn Dương
Vi: “Cậu đoán xem hiện giờ giáo sư Kỳ thế nào?”
Kỳ Tiếu Ngôn vừa ra khỏi ký túc xá, đã bị một đám phóng viên vây quanh.
“Giáo sư Kỳ, bài phỏng vấn trước kia của Tống Cẩn có nhắc đến mối tình đầu, người đó có phải anh không ạ?”
“Xin hỏi giáo sư Kỳ, hiện tại anh và Tống Cẩn có quan hệ gì? Có đúng là đã nối lại tình xưa không ạ?”
“Xin hỏi giáo sư Kỳ, có phóng viên chụp được ảnh anh và Tống Cẩn cùng nhau về nhà, anh có muốn giải thích gì không ạ?”
“Giáo sư Kỳ......”
Các phóng viên không ngừng đưa ra câu hỏi, Kỳ Tiếu Ngôn nhìn bọn họ hỏi: “Giả thiết trên một mặt phẳng có n điểm lớn hơn hoặc bằng 3 điểm, trong đó có hai điểm thẳng hàng, n điểm kia đều thẳng hàng với điểm thứ ba,
xin hỏi làm thế nào để chứng minh n điểm này đều thẳng hàng?”
Phóng viên: “......”
Anh ta đang nói cái gì?
“Hình như mọi người đều không thể trả lời được câu hỏi của tôi, tôi
cũng không thể trả lời vấn đề của mọi người.” Kỳ Tiếu Ngôn nói xong liền đi qua phóng viên, thoát ra khỏi vòng vây. Sau khi bóng dáng của anh đã biến mất, một phóng viên đang cầm MIC hỏi phóng viên bên cạnh: “Anh ta
vừa mới nói hai điểm xác định không cùng trên một đường thẳng đúng
không?”
“Shit, anh ta vừa nói đến định lý Sylvie.”
Phóng viên giáp nghiêng đầu nhìn anh ta: “Cậu biết như vậy? sao vừa rồi không trả lời anh ta đi?”
Phóng viên ất nói: “Bởi vì tôi cũng chỉ đọc qua tên của định lý này thôi.”
Lúc Kỳ Tiếu Ngôn đi vào phòng học, tiếng ồn ào cãi nhau trong phòng học
nhất thời lắng xuống, chẳng qua là các học sinh đều đưa mắt nhìn về phía hắn, đã tiết lộ nội tâm mênh mông của bọn họ.
Lớp trưởng dẫn đầu không nhịn được hỏi: “Giáo sư Kỳ, Tống Cẩn có thật là bạn gái của thầy không ạ?”
Bí thư chi đoàn bi thương nói: “Giáo sư Kỳ, thầy thật sự đã được đến nhà của Tống Cẩn ạ?”
Kỳ Tiếu Ngôn nhìn bọn họ, để sách trong tay lên trên bàn: “Đề bài hôm
qua tôi ra cho mọi người, liền để hai người các bạn dùng hai phương pháp khác nhau giải cho mọi người xem.” Anh nói xong liền bước sang một bên, nhường bục giảng cho hai người bọn họ.
Lớp trưởng và Bí thư chi đoàn: “......”
Sau khi tan học, Kỳ Tiếu Ngôn gặp tổ trưởng tổ toán học trên hành lang,
trong lòng đang ôm một trồng sách, vẻ mặt nghiêm trọng đi đến gần anh
nói: “Chủ nhiệm khoa vừa bảo tôi, bảo với anh đi đến phòng hiệu trưởng
một chuyến.”
Kỳ Tiếu Ngôn rũ mắt xuống, nói với tổ trưởng: “Tôi biết rồi.”
Lúc đi ra khỏi khu giảng đường, tổ quay phim [Tuổi thanh xuân] vẫn đang
quay ở trong sân trường, chẳng qua hôm nay phóng viên còn nhiều hơn gấp
nhiều lần so với hôm khởi động máy. Tống Cẩn nhìn thấy Kỳ Tiếu Ngôn đi ở con đường nhỏ bên cạnh, từ đầu tới cuối đều không liếc mắt nhìn cô lấy
một cái.
Sau khi phóng viên nhìn thấy Kỳ Tiếu Ngôn liền muốn đuổi theo anh, Kỳ
Tiếu Ngôn dựa vào ưu thế quen thuộc địa hình, quẹo trái quẹo phải bỏ rơi bọn họ.
Đi đến trước phòng của hiệu trưởng, anh chỉnh sửa lại quần áo của mình, mới nâng tay lên gõ cửa.
“Mời vào.”
Là tiếng của hiệu trưởng vọng ra, bình thường hiệu trưởng rất ít khi ở
trong trường, hôm nay cố ý về trường, chỉ sợ không phải là xử lý chuyện chuyên môn của anh đi?”
Kỳ Tiếu Ngôn đẩy cửa ra, rồi đi vào. Hiệu trưởng ngồi phía sau bàn làm việc, chủ nhiệm đứng ở bên cạnh ông.
“Hiệu trưởng Triệu.”
Giọng nói của Kỳ Tiếu Ngôn giống như sương núi, luôn luôn làm cho người
ta có cảm giác mát lạnh, giống như là tiết một đầu giờ chiều được ăn một viên kẹo bạc hà.
Hiệu trưởng Triệu gật đầu với anh, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Tiểu Kỳ à, tôi nghĩ chắc cậu đã biết tôi tìm cậu có việc gì rồi đúng không? Tin tức trên mạng tôi đã nhìn thấy, vốn đây là việc riêng của cậu tôi không nên hỏi đến, nhưng mà lại có nhiều phóng viên đến đây như vậy, ảnh
hưởng không tốt đến cả bản thân cậu và cả học sinh. Nơi này dù sao cũng
là trường học, tôi không hi vọng việc này ảnh hưởng đến trật tự của
trường học.”
“Tôi hiểu được, chuyện này tôi sẽ xử lý ạ.”
“Như vậy là tốt rồi, cậu là một người hết sức ưu tú, tôi tin tưởng cậu có thể giải quyết thỏa đáng.”
Từ trong phòng hiệu trưởng đi ra, Kỳ Tiếu Ngôn gọi điện thoại cho Dương
Vi, đối phương không nghe máy. Anh nhìn đồng hồ, bây giờ là chính là giờ nghỉ của cô, xem ra cô cố ý không nhận điện thoại của mình. Anh đứng
tại chỗ suy nghĩ một chút, lại cất điện thoại vào trong túi.
Sau khi Dương Vi tắt điện thoại của Kỳ Tiếu Ngôn, di động rất nhanh liền vang lên. Cô nghĩ chắc lại là Kỳ Tiếu Ngôn điện tới, đang định tắt máy, lại phát hiện ra người gọi là Phương Thừa Nhiên.
“Có việc gì à?”
Đầu bên kia điện thoại Phương Thừa Nhiên hơi dừng một chút: “Nghe như tâm tình của cậu không được tốt lắm?”
Dương Vi ừ một tiếng, Phương Thừa Nhiên cười nói: “Không phải đã nói với cậu sao, lúc tâm tình cậu không tốt nên đi ăn cái gì ngon, như vậy tâm
tình sẽ tốt lên ngay. Tớ nghe nói gần đây mới mở một cửa hàng bánh ngọt, ăn rất ngon, hay là tớ mời cậu đi ăn bánh ngọt nhé?”
“Ừm…Ngại quá, hôm nay ớt thật sự không có tâm tình đi ăn.”
Phương Thừa Nhiêm im lặng một lúc, nói: “Giữa trưa tớ sẽ đến trường học
đón cậu, cậu muốn ăn bánh ngọt vị chocolate, bánh ngọt vị ô mai, hay
bánh ngọt vị trà xanh?”
Khóe miệng Dương Vi giật giật, không có tinh thần nói: “Không phải đều như nhau sao?”
Phương Thừa Nhiên cúi đầu cười thành tiếng, nói với cô: “Giữa trưa gặp.”
Anh tắt điện thoại rồi đi ra khỏi nhà, giữa trưa Dương Vi đang dẫn học
sinh ra khỏi cổng trường, thấy anh đứng ở bên cạnh xe ở bên đường.
Chiếc xe Maserati tự nhiên thu hút sự chú ý của một đám học sinh tò mò,
bảo vệ mập trừng mắt nhìn, hóa ra soái ca Maserati còn chưa bị cho
knockout.
Minh Hạo tự nhiên cũng thấy xe của cậu mình, cậu bé đi đến gõ cửa kính xe của anh, cười nói: “Cậu, cậu chờ con à?”
Phương Thừa Nhiên đưa cho cậu bé một hộp bánh ngọt trái cây được đóng gói tinh xảo: “Con biết nên làm thế nào rồi chứ.”
Minh Hạo tiếp nhận bánh ngọt, vui vẻ rời đi: “À, con chưa từng nhìn thấy xe của cậu.”
Sau khi trả hết học sinh, Dương Vi đi đến gõ cửa sổ xe của anh. Phương
Thừa Nhiên mở cửa cho cô, nghiêng người về phía ghế sau lấy mấy hộp bánh ga tô nói: “Cái này cho cậu, cái này cậu mang về cho đồng nghiệp ăn
cùng.”
Dương Vi nhìn bánh ngọt cười: “Cậu cẩn thận quá.” Cô ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Phương Thừa Nhiên một cái, “Tớ còn phải trông nom học sinh, nếu
không cậu theo tớ đến căn tin trường thăm quan đi?”
Phương Thừa Nhiên suy nghĩ một chút nói: “Không cần, có thể nhìn thấy cậu là tớ đã vui rồi, lần sau lại mời cậu ăn cơm.”
Dương Vi cầm bánh ngọt nhìn anh một lúc, đem bánh ngọt vị trà xanh mở
ra: “Hay là bây giờ chúng ta nhanh chóng giải quyết một cái đi.” Cô nói
xong đưa cho Phương Thừa Nhiên một cái thìa, cẩn thận dùng dao cắt bánh
ngọt làm đôi, “Một nửa cho cậu, một nửa vị chocolate này cho tớ đi, tớ
không sợ béo đâu.”
Phương Thừa Nhiên cười, cầm lấy thìa. Bánh ngọt không lớn lắm, hai ba
miếng đã ăn xong, Phương Thừa Nhiên ngước mắt lên nhìn Dương Vi, hỏi:
“Tâm tình của cậu không tốt có phải vì tin tức kia không?”
Dương Vi không nói gì, Phương Thừa Nhiên khe khẽ thở dài, nói:“Thật có lỗi, tớ không nên hỏi như vậy.”
Dương Vi dùng khăn tay lau khóe miệng, cười cười với anh: “Bánh ngọt rất ngon, cám ơn cậu.” Cô cầm bánh ngọt xuống xe, phất phất tay với anh rồi đi vào. Phương Thừa Nhiên nhìn theo đến tận khi cô đi vào lớp học, mới
khởi động xe rời đi.
Dương Vi cất hai cái bánh ngọt vào trong tủ lạnh, một cái khác đưa cho
cô giáo Diêu chia cho mọi nguồi ăn. Dương Vi nhìn di động, không có cuộc gọi nào cả.
Cô bĩu môi, bỏ điện thoại sang một bên, đi căn tin ăn cơm.
Trước khi tan học buổi chiều, cô nhịn không được cầm điện thoại di động
lên nhìn nhìn, vẫn không có cuộc gọi nào tiếp theo cả. Cô ở trong lòng
cười ha ha một tiếng, đi ra ngoài cổng trường lại thấy xe của Kỳ Tiếu
Ngôn đang đỗ ở bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...