Đời này giáo sư Kỳ còn chưa theo đuổi con gái bao giờ, cho nên Dương Vi tốt bụng chỉ cho anh mấy câu: “Theo đuổi con gái chí ít phải viết thơ tình, tặng hoa, còn phải nắm tay dắt cô ấy đi ăn cơm, dạo phố, xem phim, mỗi
ngày phải khen cô ấy xinh đẹp một lần, không có việc gì cũng phải chủ
động ân cần hỏi han, những thứ khác tạm thời chưa nghĩ ra, lúc nào nghĩ
ra sẽ nói cho anh biết.”
Khóe miệng Kỳ Tiếu Ngôn giật giật, sắc mặt hơi cứng lại: “Anh sẽ cố gắng.”
Dương Vi nhìn bộ dáng của anh, tâm tình không hiểu sao lại tốt lên rất
nhiều, vì thế lại gọi thêm hai cái bánh pudding. Cô đẩy một cái đến
trước mặt Kỳ Tiếu Ngôn, hỏi: “Anh ăn đi?”
“Ừ.” Kỳ Tiếu Ngôn cầm cái thìa múc một miếng bánh, ngước mắt lên nhìn cô một cái, “Đúng rồi, mối tình đầu của anh không phải là Tống Cẩn.”
Dương Vi mím môi ngậm thìa nhìn anh, nhíu mày hỏi: “Hả? Vậy mối tình đầu của anh là ai?”
“Em.”
Lúc Kỳ Tiếu Ngôn nói những lời này thì cúi đầu ăn bánh pudding, Dương Vi không nhìn rõ được nét mặt của anh. Cô cười một tiếng, hỏi: “Vậy anh
không phải là fan của cô ấy à?”
“Về chuyện này anh chưa bao giờ thừa nhận.”
“Nhưng rõ ràng anh đã xem trang chủ của cô ấy.”
Kỳ Tiếu Ngôn im lặng một lúc, bình tĩnh nói: “Anh chỉ tò mò tìm hiểu về
Mạc Trăn một chút, thấy em đi đến, thuận tay ấn vào bài viết bên cạnh.”
“Bình thường loại tình huống này mọi người đều là trực tiếp ấn dấu gạch chéo tắt đi chứ?”
“Chẳng lẽ anh sẽ giải thích với em là anh luôn chăm chú nhìn mặt bàn?”
Dương Vi: “......”
Cô ăn một miếng bánh pudding, trêu tức nhìn anh: “Anh cũng có hứng thú
với Mạc thiên vương à? Có phải cũng bị sắc đẹp của anh ấy hấp dẫn đúng
không?”
Kỳ Tiếu Ngôn ngước mắt lên nhìn cô: “Em tốt nhất là nên tháo tấm poster ở trong phòng ngủ xuống.”
Dương Vi ngậm bánh pudding trong miệng, cúi đầu nở nụ cười.
Đi ra ngọt phẩm điếm thời điểm, Dương Vi đột nhiên nhớ tới cái gì, đối
bên cạnh Kỳ Tiếu Ngôn hỏi:“Ngày hôm qua ngươi là trực tiếp đem ta theo
thiêu nướng điếm ôm đi?”
Lúc đi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, Dương Vi đột nhiên nhớ tới cái gì,
hỏi Kỳ Tiếu Ngôn đang đi bên cạnh: “Hôm qua, anh cứ thế mang em từ quán
thịt nướng đi thẳng?”
“ừm.”
“Vậy anh đã trả tiền chưa?”
Kỳ Tiếu Ngôn dừng lại một chút: “Anh không nghĩ đến cái này.”
Dương Vi: “......”
Thịnh Lôi sẽ không khởi tố cô vì tội lừa gạt chứ?
Cô hơi lo lắng lấy điện thoại di động ra, trên màn hình quả nhiên có một tin nhắn mới chưa đọc của luật sư Thịnh: “Tối hôm qua ăn ở quán thịt
nướng tổng cộng hết 237 tệ rưỡi, trước mười hai giờ sáng mai nếu mình
vẫn không nhận được tiền, vậy thì cậu cứ chờ nhận giấy triệu tập của tòa án đi-- ”
Dương Vi: “......”
Cô liếc nhìn Kỳ Tiếu Ngôn ở bên cạnh, nói với anh: “Trưa nay em phải đi ăn cơm với Thịnh Lôi, em đi trước đây.”
Kỳ Tiếu Ngôn suy nghĩ một chút hỏi: “Có muốn anh đưa em đi không?”
“Không cần đâu, xe của anh còn ở chỗ tiểu khu, em gọi xe là được rồi.”
Dương Vi nói xong liền chạy nhanh đến đầu đường ngăn một chiếc xe taxi,
còn không quên gọi điện hẹn gặp Thịnh Lôi vào giữa trưa, ở quảng trường
Ánh Sao.
Hai người đi đến một nhà hàng hải sản, Thịnh Lôi gọi đồ ăn xong, hóng
chuyện nhìn Dương Vi: “Tối hôm qua, sau khi giáo sư Kỳ mang cậu đi đã
xảy ra chuyện gì?”
“Không có chuyện gì cả.”
“Không có gì?” Thịnh Lôi không tin chằm chằm cô một lúc lâu, Dương Vi
không được tự nhiên rụt cổ lại. Thịnh Lôi nhìn cô một hồi, đột nhiên kêu lên sợ hãi: “Dương Vi, cái nốt đỏ trên cổ cậu là cái gì!”
Dương Vi hơi quẫn bách, cô đã cố ý chọn một chiếc sơ mi cao cổ, không ngờ Thịnh Lôi lại tinh mắt đến thế.
“Hai người đã ngủ với nhau?!”
Dương Vi quả thực rất muốn chui xuống đất: “Cậu có thể nhỏ giọng một chút được không?”
“Hai người dám làm mà còn sợ người khác nói sao?” Thịnh Lôi bĩu môi: “Đúng là đồi phong bại tục.”
Dương Vi cầm lấy chiếc thìa trên bàn ăn, chỉ vào cô nói: “Không cho phép nói chuyện này nữa.”
Thịnh Lôi khinh thường nhìn cái thìa kia: “Nếu tớ cứ nói thì sao?”
“Vậy cậu vĩnh viễn mất đi người bạn là tớ đây, và cả 237 tệ rưỡi tớ nợ cậu nữa.”
Thịnh Lôi: “......”
Cô thở dài một hơi, nói: “Vậy bây giờ hai người định thế nào? Phục hôn à?”
“Ừm…Anh ấy cũng có ý này.”
“Vậy còn cậu?”
“Tớ đồng ý để cho anh ấy theo đuổi tớ một lần nữa.”
Thịnh Lôi trừng mắt nhìn, khuyên bảo cô: “Lần này nhất định phải ngược giáo sư Kỳ, đem những gì anh ta nợ cậu đòi về.”
Kỳ Tiếu Ngôn đang lái xe về trường học không hiểu sao lại cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua.
Sáng hôm sau, Dương Vi đang cắn một miếng bánh bao lao nhanh ra khỏi
tiểu khu, thì thấy chiếc xe Audi quen thuộc đang đứng ở trước mặt. Cửa
kính xe ở chỗ ghế lái chậm rãi được kéo xuống, lộ ra khuôn mặt của Kỳ
Tiếu Ngôn: “Lên xe đi, anh đưa em đến trường.”
Dương Vi nhìn anh một lúc, đi vòng qua một đầu khác lên xe. Xe Audi
không nhanh không chậm đi trên đường. Dương Vi ôm chiếc gối ôm của mình
vào lòng, nghiêng đầu hỏi: “Hôm nay, Vì sao giáo sư Kỳ lại tới đón em đi làm?”
“Không phải em nói là không có việc gì cũng phải chủ động ân cần hỏi han sao?”
Dương Vi cúi đầu cười một tiếng, nói: “Em còn nói anh phải viết thư tình nữa, trước khi kết thúc giờ tự học phải đưa cho em.”
Kỳ Tiếu Ngôn: “......”
Anh liếc nhìn cái bánh bao trong tay Dương Vi, hơi nhíu mày, “Buổi sáng em ăn cái này sao?”
“Ừm, không muốn nấu, hơn nữa trong nhà cũng không còn gì.” Dương Vi như chuột bạch gặm nhấm chiếc bánh bao trong tay.
“Buổi chiều tan tầm anh tới đón em, cùng đi siêu thị.”
Dương Vi nhanh chóng trừng mắt nhìn, tiếp tục cắn bánh bao.
Lúc đến cổng trường vẫn còn sớm, Kỳ Tiếu Ngôn gọi Dương Vi đang mở cửa xe lại, nhắc nhở nói: “Đừng quên tan tầm anh tới đón em.”
“Biết rồi.” Dương Vi phất phất tay với anh, bước xuống xe. Sau khi bảo
vệ mập mạp ở cổng nhìn thấy Dương Vi đã đi xa, liền vuốt cằm quan sát
chiếc xe Audi màu đen kia. Trước đây hình như cô giáo Dương chưa bao giờ đi làm bằng chiếc xe này, chẵng lẽ chiếc xe Maserati sang trọng kia đã
bị cho knockout sao?
Anh ta do dự trong lòng vài giây, cuối cùng vẫn là đem chuyện này đăng lên kênh bạn bè.
Dương Vi đi vào văn phòng, nhìn thấy cô giáo Diêu đang ngồi ở chỗ thần
thần bí bí xem cái gì đó, tò mò đi qua xem: “[36 kế]? [Binh pháp Tôn Tử
]? Cô giáo Diêu cậu đang đọc cái gì đấy?”
Cô giáo Diêu theo thói quen đẩy gọng kính đen trên sống mũi lên, ngẩng đầu nói với Dương Vi: “Hôm nay tan tầm tớ sẽ đi xem mắt.”
Dương Vi mở to mắt: “Đối phương là quân nhân? Cho nên cậu phải học cái này?”
Cô giáo Diêu nhìn Dương Vi lắc đầu, ánh mắt kia giống như cười nhạo cô
không hiểu biết: “Xem mắt chính là một trận chiến, chỉ có đọc thuộc binh pháp, mới có thể gặp chiêu phá chiêu.”
Dương Vi đi đến chỗ, ngồi xuống, trượt cái ghế đến bên cạnh cô ấy: “Nghe có vẻ rất cao thâm.”
“Đương nhiên.” Cô giáo Diêu một tay mở sách, biểu tình đặc biệt nghiêm
túc: “Ví dụ như, đối phương hỏi cậu thích cái gì, cậu sẽ trả lời như thế nào?”
Dương Vi nói: “Sự thật mà trả lời.”
Cô giáo Diêu lắc đầu: “Tớ nói với anh ta, mỗi ngày tớ đều ở nhà xem
phim, anh ta còn có thể nảy sinh hứng thú với tớ không? Căn cứ vào nghề
nghiệp của đối phương để đưa ra câu trả lời, nếu đối phương là giáo viên thể hình, cậu nên trả lời là thích ra ngoài vận động, như leo núi.”
“Như vậy về sau mỗi lần anh ta đều hẹn cậu ra ngoài leo núi, cậu không phải là tự tìm đường chết à?”
“Cho nên đấy mới là trận chiến chân chính!” Cô giáo Diêu đè lên bả vai
của cô, lông mi kích động đến run rẩy, “Câu trả lời phải khiến cho đối
phương cảm thấy hứng thú, còn không được làm cho mình khó xử, điều này
cần phải sự thông minh.”
Dương Vi: “......”
“Mọi người trong tình yêu cũng vậy, cậu có biết tình yêu cũng có hạn
sử dụng, chẳng bao lâu đối phương sẽ chán ghét cậu, cậu phải làm cho đối phương luôn luôn cảm thấy có hứng thú với cậu.” Cô ấy ôm lấy sách tiếng anh ở trên bàn đứng lên, xoay người chỉ chỉ vào quyển sách [Binh pháp
tôn tử], “Học một chút.”
Dương Vi: “......”
Sau khi cô giáo Diêu rời đi, Dương Vi thất thần nhìn chằm chằm mặt bàn của cô ấy một lúc, cầm [Binh pháp tôn tử ] lên đọc.
Ở Đại Học Đế Đô, Kỳ Tiếu Ngôn đang ngồi trong văn phòng, cau mày nhìn
chằm chằm trang giấy trắng trước mặt. Tổ trưởng ban toán học đi đến, vỗ
vỗ vai anh hỏi: “Tiểu Kỳ, Gặp phải vấn đề nan giải gì à?”
Kỳ Tiếu Ngôn gật đầu.
Tinh thần của tổ trưởng dâng cao, có thể làm cho giáo sư Kỳ mặt cau mày
có như vậy, nhất định là vấn đề nan giải mang tính toàn cầu: “Vấn đề bốn màu hay là giả thuyết Hodge?”
“Anh có biết viết thơ tình như thế nào không?”
Tổ trưởng: “......”
Theo một nghĩa nào đó, đây đúng là vấn đề nan giải mang tính toàn cầu.
Anh ta nhìn chằm chằm Kỳ Tiếu Ngôn một lúc lâu, xác định anh hỏi vấn đề
này rất nghiêm túc, cảm thấy nhất định là do mình bị sặc khói quá nhiều
cho nên mới nhìn nhầm. Giáo sư Kỳ cũng cần phải viết thơ tình để theo
đuổi con gái sao? Vẻ mặt của anh ta biến đổi còn hơn so với thiên ngôn
vạn ngữ.
Anh ta ho khan một tiếng, đưa ra kiến nghị: “Có lẽ cậu nên đi hỏi các giáo sư hệ tiếng Trung.”
Kỳ Tiếu Ngôn ngồi trên ghế suy nghĩ một lúc, cũng không có ý định rời
đi. Tổ trưởng kéo ghế đến ngồi bên cạnh anh, nói lời thấm thía: “Viết
thơ tình theo đuổi con gái có ích lợi gì đầu, những thứ đó đều là hư
không, cậu phải làm cho cô ấy một ít hành động thực tế.”
Lông mày Kỳ Tiếu Ngôn nhíu lại: “Thực tế?”
Tổ trưởng nhìn xung quanh một chút, ghé sát vào tai anh thấp giọng nói:
“Tôi nghe một sinh viên trong lớp tôi nói, con gái đều thích đàn ông có
kỹ thuật hôn và kỹ thuật chèo thuyền tốt.”
Giáo sư Kỳ rơi vào trầm tư, anh và Dương Vi đã làm rất nhiều lần, số lần hôn môi còn nhiều hơn, chắc là không có vấn đề gì nhỉ? Ít nhất cho tới
bây giờ Dương Vi cũng chưa nói kỹ thuật của anh không tốt.
“Nhưng con gái bây giờ thực sự đều thích chèo thuyền à? Tôi còn đặc biệt đến công viên trước cửa nhà luyện vài ngày.”
Kỳ Tiếu Ngôn: “......”
Một ngày nào đó anh sẽ biết được sự thật, nhưng không phải bây giờ, từ chính miệng mình.
Giáo sư Ngô ban toán học đi đến, thấy Kỳ Tiếu Ngôn và tổ trưởng châu đầu ghé tai chụm lại một chỗ, liền đi đến hỏi: “Các cậu lén lút làm cái gì
thế?”
Tổ trưởng ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Này,
Tiểu Kỳ chuẩn bị đi hỏi giáo sư hệ tiếng Trung viết thơ tình như thế
nào.”
“Viết thơ tình? Cài này còn phải đi hỏi giáo sư hệ tiếng Trung sao! Hệ toán học của chúng ta cũng biết cách viết!”
“Hả? Cậu viết thử một bài cho chúng tôi nghe xem nào?”
Ngô giáo sư đi đến trước bàn, nhíu mày nhìn Kỳ Tiếu Ngôn: “Cậu có biết công thức thơ tình không?”
“Công thức thơ tình?”
“Đúng vậy.” Giáo sư Ngô cầm lấy bút máy trên bàn của Kỳ Tiếu Ngôn, nhanh chóng viết một công thức xuống giấy, “Cậu có nhìn ra nó có cái gì đặc
biệt không? Đồ thị của hàm số vẽ ra là một hình trái tim.”
“Còn có thể chơi như vậy sao?” Tổ trưởng mở rộng tầm mắt.
“Hừ hừ, còn không phải à.” Giáo sư Ngô lại viết một biểu thức số học lên giấy, cầm lên hỏi Kỳ Tiếu Ngôn, “Đáp án là bao nhiêu?”
Kỳ Tiếu Ngôn nhìn thoáng qua: “520.1314.”
“Ý nghĩa của nó là anh yêu em cả cuộc đời.” Giáo sư Ngô sợ bọn họ không hiểu, còn giúp bọn họ phiên dịch.
Ánh mắt Kỳ Tiếu Ngôn khẽ động, tuy rằng như vậy quá phức tạp, Dương Vi
có thể xem không hiểu, nhưng mà nó cũng cho anh một ít ý tưởng.
Trước khi kết thúc giờ tự học, Dương Vi nhận được một tin nhắn mới từ Cuốn bài thi --
Nếu anh là phương trình toán học, em chính là phương pháp giải duy nhất của anh.
Dương Vi:“......”
Cô nhìn chằm chằm tin nhắn một phút đồng hồ, cuối cùng cũng phù một
tiếng bật cười. Phương trình toán học cái quỷ gì! Phương pháp giải cái
quỷ gì! Đây chính là bài thơ tình cái quỷ gì!
Vì thế cô đặt tên cho bài thơ tình này là [Cái quỷ gì].
Một lát sau, màn hình di động lại sáng lên, lần này là Phương Thừa
Nhiên. Lông mày Dương Vi giật giật, đi đến bên cạnh cửa sổ nhận điện
thoại: “Phương Thừa Nhiên, có chuyện gì không?”
Giọng nói của Phương Thừa Nhiên mang theo ý cười ấm áp: “Cậu chấm bài
hội họa chắc xong rồi đúng không? Buổi tối cậu có rảnh không, tớ muốn
mời cậu đi ăn cơm tối.”
Dương Vi suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: “Phương Thừa Nhiên, có một việc tớ muốn nói với cậu.”
“Việc gì?”
“Ừm...... Kỳ Tiếu Ngôn muốn phục hôn với tớ.”
Phương Thừa Nhiên trầm mặc một lúc, hỏi: “Cậu đã đáp ứng chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Nếu chưa đáp ứng, tớ vẫn còn có quyền theo đuổi cậu đúng không?”
Dương Vi cắn cắn khóe môi, im lặng một lúc nói: “Tớ cảm thấy như vậy là không công bằng với cậu......”
“Chỉ cần còn cơ hội, tớ sẽ không buông tay. Lần sau tớ lại hẹn cậu.”
Phương Thừa Nhiên nói xong liền tắt điện thoại, anh đi đến ngồi trước
máy tính, nhìn bản word đang đánh dở trên màn hình một lúc lâu, sau đó
xóa bỏ hết phần văn bản mình vừa viết xong, lại bùm bùm gõ lại một đoạn
khác.
Từ nay về sau [Thế giới chỉ thuộc về công chúa của tôi] sẽ thay đổi,
toàn bộ độc giả đều trầm mặc ba phút, sau đó bình luận bùng nổ giống như núi lửa phun trào.
“Diễn biến thật thần kỳ! Nam chủ vượt mọi chông gia cứu công chúa chỉ để tự tay đâm chết nàng sao!”
“Tôi đoán tác giả muốn đổi nữ chủ [tạm biệt]
“Tôi đoán tác giả bị thất tình ”
“Tôi là người duy nhất cảm thấy nam chủ thật biến thái sao?”
“Đây mới là tác giả mà chúng ta quen thuộc [cười to]”
......
Dương Vi cũng theo dõi tiểu thuyết này, lúc nhìn đến bài viết mới nhất
thì cũng hơi bất ngờ. Cô đăng nhập Weibo, gửi tin nhắn cho Đợi một chút
ba phút đồng hồ: “Tác giả, chắc chắn là anh đã xảy ra chuyện gì, đã xảy
ra chuyện gì vậy.”
Đợi một chút ba phút đồng hồ v: Có thể tôi sắp bị thất tình QAQ
Mời giáo sư uống thuốc: Mơ hồ, nếu là có thể, thì vẫn còn có cơ hội, cố lên!
Đợi một chút ba phút đồng hồ v: Đúng vậy không QAQ
Mời giáo sư uống thuốc: Thật mà, hãy tin tôi!
Đợi một chút ba phút đồng hồ v: Cám ơn, Hình như tôi đã lấy lại được tự tin rồi qwq
Dương Vi gửi đi một khuôn mặt tươi cười, đi ra cổng trường. Xe của Kỳ
Tiếu Ngôn đã đứng chờ ở cổng, Dương Vi ngồi lên xe, cùng anh đi đến siêu thị gần tiểu khu. Kỳ Tiếu Ngôn ném một đống đồ mua sắm vào trong xe,
lúc đến quầy thu ngân, còn thuận tay nhặt thêm hai hộp hình vuông màu
sắc rực rỡ từ trên kệ xuống.
Dương Vi nhìn đồ vật ở trong tay anh, vẻ mặt xấu hổ: “Kỳ tiên sinh, ngay cả học sinh trung học cũng biết cái này không phải là kẹo cao su!”
Kỳ Tiếu Ngôn nhếch mày: “Ừ.”
Ừ?
Dương Vi thực sự là nghiến răng nghiến lợi: “Không lấy cái này!”
Kỳ Tiếu Ngôn quay đầu nhìn cô: “Em không thích vị ô mai à? Hay lấy vị bạc hà?”
“Ý của em là, vì sao lại muốn mua cái này!”
“Bởi vì trong nhà dùng hết rồi.”
Dương Vi: “......”
Trả lời hết sức lô gic.
Kỳ Tiếu Ngôn dường như nhớ ra cái gì đó, con ngươi khẽ động: “Đêm qua còn không đủ cho anh dùng, nếu như….”
“Không có nếu như!” Dương Vi không đợi anh nói xong, đã tức giận cắt đứt lời anh.
Kỳ Tiếu Ngôn không thèm nói nữa, đem đồ đã mua sắm trong xe để lên quầy
thanh toán. Nhân viên thu ngân trẻ tuổi thấy anh, ánh mắt sáng lên:
“Tiên sinh, đã lâu không thấy anh! Anh tính xem tổng cộng hết bao nhiêu
tiền!”
“578 tệ, 36 đồng.”
Nhân viên thu ngân mang theo bộ dáng tin tưởng ấn mã vạch, lúc tính ra
tổng giá trị, chị ta kích động nói: “578 tệ, 36 đồng, cảm ơn quý khách
đã đến!”
Dương Vi đứng đằng sau che mặt, cô thật sự không bao giờ muốn đến cái siêu thị này nữa.
Hai người mang theo mấy túi lớn trở về nhà, Dương Vi ngồi ở một chỗ nhìn Kỳ Tiếu Ngôn đem đồ cất ngăn nắp vào trong tủ lạnh: “Cất xong rồi anh
có thể về, lát nữa em còn có lớp học.”
Động tác của Kỳ Tiếu Ngôn hơi dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn cô: “Lớp học hội họa à?”
“Vâng.”
Kỳ Tiếu Ngôn gật đầu, cất mọi thứ xong xuôi, thật sự cầm chìa khóa xe đi ra ngoài, lúc đi ra đến cửa, đột nhiên xoay người lại nói với Dương Vi
một câu: “Hôm nay em rất đẹp.”
Dương Vi sửng sốt một lúc lâu, mới nhơ ra lúc trước mình có nói “Mỗi
ngày đều phải khen cô ấy một lần.”. Cô bổ nhào lên ghế sô pha, ôm đệm
cười không ngừng.
Trước đây làm sao cô lại không phát hiện ra, giáo sư Kỳ đáng yêu như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...