Ly Hồn Ký

Kim Thu dù bị bịt mắt, vẫn đoán được đại khái mình đã bị bắt cóc, tay chân cô đều bị trói chặt bằng dây thừng, miệng cũng bị dán kín lại, nghe tiếng hít thở xung quanh, đoán chừng trong chiếc xe này chắc chắn không chỉ có một mình cô.

Một lúc lâu cô đều ở trạng thái cứng đờ, tay chân lạnh lẽo, đại não trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác sợ hãi, không thể nghĩ ra cách gì, có thể nói là ngây như phỗng.

Những tin tức trên báo và phim ảnh đã từng xem qua lần lượt hiện lên trong đầu cô, còn nhớ trong bộ phim ‘Blind Mountain’, nữ sinh viên đại học kia bị bắt vào núi sâu, phải bán sắc, qua tay nhiều người sống tạm, trốn mãi cũng không thể thoát, Kim Thu hoàn toàn không thể tưởng tượng được mình phải làm sao để sống trong hoàn cảnh đó, đập đầu vào tường tự sát còn hơn.

Nhưng bọn họ sẽ không để cô chết, dù sao cũng là người vợ mình đã bỏ tiền ra mua, mấy ngàn tệ đó cũng có thể là của cải tích lũy hơn nửa đời của họ.

Cô càng nghĩ càng sợ, nước mắt liên tục rơi xuống, mãi đến khi cô cảm thấy có người nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho mình, ôm chặt cô từ phía sau, nói: “Đừng sợ, là anh.”

Giọng nói của anh làm nước mắt cô rơi càng dữ dội.

Bạch Tuyên vào thời khắc mấu chốt luôn thể hiện bản lĩnh của một người đàn ông: “Trởi sắp tối, khi bọn chúng dừng lại nghỉ ngơi, anh sẽ mang em chạy trốn, em đừng lên tiếng, nơi này có khoảng chừng mười mấy cô gái trẻ, đều bị trói giống em.”

Bây giờ cô một lòng tin tưởng anh, khẽ gật đầu.

Xe không ngừng xóc nảy, đường xá có vẻ rất tệ, Kim Thu sợ muốn chết, chỉ có thể dựa sát vào lồng ngực anh, Bạch Tuyên khẽ hôn lên trán cùng hai gò má cô, liên tục trấn an: “Đừng sợ đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Kim Thu lại khóc, nước mắt thấm đẫm miếng vải ngăn cách tầm nhìn của cô, ẩm ướt rất khó chịu.

Thật vất vả cầm cự đến khi xe ngừng, anh nói: “Di chuyển về phía sau một chút, trốn vào góc, quay mặt vào bên trong, co người lại.” Cô lần lượt làm theo, sau đó bày ra dáng vẻ hôn mê không động đậy.

Không bao lâu sau liền nghe thấy có người mở cửa xe, một người đàn ông đi vào, nói một loại tiếng địa phương lạ, đại khái là “Đều đang ngủ.”

Sau đó cô nghe một người đàn ông khác lên tiếng, hắn liền cười: “Hừ, cũng được, mày chọn đứa nào?”

Ban đầu Kim Thu vẫn không hiểu ý câu nói này, nhưng đến khi bị bọn họ sờ đến cô liền rõ ràng, thông thường những tên buôn phụ nữ đều sẽ cho chính mình hưởng thụ trước, cô sợ đến mức một cử động nhỏ cũng không dám.


Chân người đàn ông kia sượt qua lưng cô, sau đó hắn kêu lên một tiếng: “Ngực con bé này thật lớn!” Sau đó chọn cô gái đang nằm bên cạnh cô đi.

Kim Thu cảm thấy hô hấp mình đã dừng lại.

Hai người đàn ông kia chọn hai cô gái rồi ra ngoài, sau đó khóa lại cửa xe, Bạch Tuyên vội vàng tháo xuống miếng vải che mắt cho cô, xé băng dính trên miệng, dây thừng quá thô nên cởi nút thắt không được, Kim Thu bảo anh rút cây trâm sứ vấn tóc trên đầu cô xuống, đập vỡ rồi cắt dây thừng, làm xong tất cả những việc này, Bạch Tuyên ra hiệu im lặng, đi xuyên qua xe nhìn một lúc lại trở về: “Bọn chúng đều còn thức, đợi đêm khuya một chút chúng ta hẵng trốn.”

Anh ôm Kim Thu: “Chờ đã, em phải nhớ kỹ rằng, tuyệt đối không được lo lắng do dự cho bất luận người nào ở đây, bởi vì nếu có một người có thể trốn thoát, đó chỉ có thể là em, không cần nghĩ cho người khác, Thu Thu em đồng ý với anh, đến khi anh bảo em chạy, em nhất định phải chạy ngay, không được quay đầu lại.”

Kim Thu im lặng gật đầu, nước mắt lại chảy xuống, xem ra anh thật sự cũng không định liệu trước được tất cả mọi chuyện như đã nói, nhưng lại không biểu lộ bất kỳ điều gì, chỉ ôm cô chậm rãi chờ đợi.

Đêm trôi, dường như có thể nghe thấy tiếng mắng chửi từ ngoài truyền vào, cô sợ đến mức không nói lời nào, chỉ biết im lặng nghẹn ngào một mình.

Đêm dần vào khuya, cô phát hiện không biết vì sao anh đã rời đi, cửa xe bỗng truyền đến tiếng vang, một lát sau, giữa cửa từ từ mở ra khe nhỏ, thấy Bạch Tuyên ngoắc ngoắc tay, cô liền rón rén bước qua đám người, dựa vào ánh trăng xuyên thấu, cô có thể mơ hồ thấy được những cô gái trẻ kia, họ đều mơ mơ màng màng ngủ, vẫn không biết số phận của mình rồi sẽ ra sao.

Cô do dự nhìn Bạch Tuyên một chút, anh khóa cửa xe lại: “Như vậy ít nhất có thể kéo dài đến ngày mai.”

Kim Thu xuống xe, chỉ thấy trước mặt là một vùng núi mênh mông mờ mịt, cô vô cùng hoảng sợ, lại cảm thấy lạnh lẽo, giày cao gót hoàn toàn không có tác dụng, vì sợ gây ra tiếng động, cô cởi chúng xuống xách trong tay, Bạch Tuyên chỉ cho cô phương hướng: “Không được đi sang con đường lớn đó, phải chạy về phía bên kia, đừng sợ, cũng đừng lên tiếng, anh trả chìa khóa xong sẽ đến chỗ em.”

Kim Thu khẽ gật đầu, chạy như điên về hướng bóng đêm, không dám dừng bước, hai bên đường đều là ruộng đất, xung quanh chỉ toàn bùn cùng rơm rạ, đá vụn và cây cỏ nhanh chóng cắt qua chân cô, nhưng cô dường như không hề thấy đau, chỉ chạy, chạy liên tục, có lẽ cô đã giẫm phải một con cóc, đây là loài động vật ngày thường Kim Thu sợ nhất, nhưng cô hoàn toàn không để ý đến nó, chỉ dùng hết sức lực mà chạy.

May là, không có bất kỳ sự cố nào đột nhiên xảy ra như trong phim, bọn buôn người đang ngủ kia hoàn toàn không ngờ đến sẽ có một con ma giúp cô chạy trốn, bọn chúng ngủ rất say, không hề đuổi theo cô.

Kim Thu chạy đến mức thở không ra hơi, thường ngày cô không chăm chỉ rèn luyện, vì vậy chỉ chốc lát sau bắp thịt đều trở nên vô cùng đau nhức, sau tiết thể dục chạy một ngàn mét thời học đại học, cô chưa từng dằn vặt chính mình như vậy bao giờ, hôm nay tuyệt đối là đột phá.

Nhưng sau đó cô thật sự không thể chạy nổi nữa, không biết mình đang đứng trên con đường mòn nào, phía trước không có thôn, phía sau không có xóm, chỉ nghe thấy tiếng cóc nhái không ngừng kêu vang, Kim Thu không dám đi trên con đường bằng phẳng, chỉ sợ bọn họ phát hiện liền lái xe đuổi theo cô, vậy tất cả mọi công sức bỏ ra đều trở thành công cốc.


Trên đoạn đường này, Kim Thu đã vấp ngã rất nhiều lần, cô không hề kêu đau, chỉ gắng sức đứng dậy tiếp tục đi, vừa đi vừa rơi lệ, Bạch Tuyên không đành lòng: “Ngày mai lại đi tiếp đi.”

“Không được.” Hơi thở của Kim Thu đã trở nên mỏng manh, cô đang dựa hoàn toàn vào lí trí để chống đỡ, “Quá nguy hiểm, vẫn nên đi tiếp thôi.”

Bạch Tuyên hơi ngồi xổm xuống: “Anh cõng em đi.”

Kim Thu im lặng trèo lên lưng anh, để anh cõng lấy mình bước đi, ánh trăng đêm nay không quá sáng, nhưng sao trên trời rất nhiều, anh cõng cô chậm rãi đi về phía trước, rất gian khổ, không biết vì sao, con đường này dường như không có điểm cuối, Kim Thu càng nghĩ càng khó chịu, không nói được đến cùng là vì hoảng sợ hay vì chuyện gì khác mà cô đột nhiên rất muốn khóc.

Bạch Tuyên vẫn im lặng bước đi, nghe thấy tiếng cô nức nở cũng không biết nên nói gì, lúc này anh mới nhận ra miệng mình có bao nhiêu vụng về.

Bọn họ đi suốt cả đêm, ngày hôm sau vô tình gặp được một nông dân già trong thị trấn, bèn đi nhờ chiếc xe lôi ba bánh của ông ta, Kim Thu biết có nhiều ‘người làm ăn’ sẽ ẩn giấu cho nhau, nên cô không dám nói việc mình trốn ra từ bọn buôn người, mà chỉ kể rằng mình đi hóng gió với bạn trai, kết quả cãi nhau, vì vậy anh ta bỏ cô lại giữa đường.

Lúc này mới có thể thuận lợi đến đồn cảnh sát của thị trấn, sợ mấy người chỗ này dở trò, cô nói ra tên Từ Triết, vì vậy chốc lát sau liền liên lạc được với anh ta, Kim Thu có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm được truyền ra từ trong điện thoại: “Cô cứ yên tâm ở đó, đừng sợ, tôi lập tức tới ngay.”

Kim Thu cúp điện thoại, nói với nữ cảnh sát kia: “Các cô gái ấy còn ở trong xe, nếu không lập tức đi cứu sẽ không kịp nữa đâu.”

Sau khi khai xong khẩu cung, cô được đưa đến phòng trọ để nghỉ ngơi, bên trong chỉ có một cái giường cùng một phòng vệ sinh, ga trải giường vừa cũ vừa bẩn, lúc nãy cô vừa ăn một suất cơm rang trứng ở sở cảnh sát, bây giờ cô vừa mệt lại rất buồn ngủ, hoàn toàn không nghe thấy nữ cảnh sát kia nói gì, vừa ngả đầu vào gối liền chìm vào giấc ngủ, trong mộng còn bị chó dữ không ngừng đuổi theo, trốn cũng trốn không thoát, chỉ một lát sau liền bị tóm được, lúc này cô mới giật mình tỉnh lại.

Bạch Tuyên bị dọa vội vàng ôm lấy cô: “Không sao rồi, không sao rồi.” Anh nhìn khuôn mặt hoảng sợ của cô, tim như bị dao cắt, không biết là đang an ủi cô hay an ủi chính mình, “Không sao rồi, thật sự đã không sao rồi.”

Qua một lúc lâu sau Kim Thu mới hồi phục tinh thần, nhẹ giọng nói theo: “Đúng, không sao rồi.” Mu bàn tay, cánh tay, cẳng chân, đầu gối, tất cả đều bị thương, đặc biệt là chân không biết đã bị xước bao nhiêu vết, rất đau.

Phòng trọ rất đơn sơ, may mà lúc nữ cảnh sát kia đưa cô đến đây đã mua thuốc sát trùng, thuốc đỏ, băng gạc, Bạch Tuyên ngồi xổm xuống rửa sơ chân cho cô, lại dùng đồ gắp lấy ra đá vụn, thoa thuốc đỏ, dùng băng gạc bó kỹ lại. Kim Thu vẫn lẳng lặng nhìn anh, sau khi băng bó xong anh còn đưa chân cô đến bên miệng hôn khẽ, rồi ngẩng đầu lên nhìn cô cười.


Kim Thu cũng nở nụ cười, sờ gò má anh: “Tên ngốc.”

Không biết vì sao, chỉ trong hai ngày một đêm ngắn ngủi, cô lại cảm thấy như trải qua mấy đời rồi, nhưng khi nhìn thấy anh, tâm trạng cô liền lập tức bình ổn xuống: “Bạch Tuyên.”

“Sao, còn đau không?” Bạch Tuyên thổi nhẹ cho cô.

“Anh thích em, đúng không?” Kim Thu kéo cánh tay anh, để anh ngồi xuống bên cạnh mình, Bạch Tuyên ngẩn ra: “Đương nhiên.”

“Thích bao nhiêu?”

“Nếu em muốn anh đi chết, anh lập tức đi ngay.”

Kim Thu nghĩ một lúc, lại nói: “Yêu cầu của em với bạn trai rất nghiêm ngặt, hơn nữa tính em rất xấu, khi tâm trạng không tốt sẽ mắng người.”

Bạch Tuyên rốt cuộc cũng hiểu ra cô đang muốn nói gì, hận không thể lập tức lăn ra đất để biểu đạt lòng trung thành: “Không sao, đánh anh đi, mắng anh đi, chà đạp anh đi!”

“Được rồi.” Kim Thu cảm thấy tâm trạng mình đã thả lỏng rất nhiều, dùng một ngón tay nâng cằm anh: “Vậy anh phải nghe lời, nếu không, bất kì lúc nào em cũng có thể bỏ anh đấy.”

“Không thành vấn đề.” Bạch Tuyên vui sướng, ôm cô hôn ‘chụt chụt’ hai cái, “Vợ à, anh hạnh phúc sắp ngất rồi này.”

Kim Thu cười khẽ, sâu xa nói: “Em vẫn luôn nghĩ, người em muốn tìm kiếm rốt cuộc ra sao, mãi đến tận hôm qua mới nhận ra, người ấy, chính là người luôn xuất hiện vào những lúc em cần nhất.”

Trong khoảnh khắc cô sợ hãi nhất, xuất hiện trước mặt cô, không phải mẫu người tổng tài như Vệ Thiên Hành, không phải mẫu đối tượng kết hôn lý tưởng như Từ Triết, cũng không phải mối tình đầu như Đỗ Thiên Trạch, mà là anh.

Vào lúc ấy cô mới hiểu được, hết thảy những tính toán lúc trước đều vô nghĩa, tìm người nào để cùng đi suốt quãng đời còn lại, điều quan trọng là phải xem bản thân có thích hay không, nếu không thích, dù phù hợp thế nào rồi cũng sẽ có lúc trở mặt.

Vô tình, cô đã bước vào vòng xoáy đó, cũng sẽ không thoát ra được nữa, thế nhưng Kim Thu không hề hối hận.

Cô nghĩ, có lẽ cô mãi mãi sẽ không bao giờ quên, buổi tối hôm đó, anh cõng cô từng bước đi trên con đường mòn không có điểm dừng, giống như từng bước đưa cô thoát khỏi tuyệt vọng.


“Anh biết lúc đó, em suy nghĩ gì không?” Kim Thu hỏi, Bạch Tuyên lắc đầu, cô liền cười khẽ, “Em nghĩ, nếu mình xui xẻo mà chết đi, vậy chuyện gì khiến mình phải hối hận nhất?”

Hối hận vì chưa báo hết hiếu cho cha mẹ, hay chưa từng đi du lịch qua nhiều nơi? Đều không phải.

Cô chỉ hối hận vì mình đã do dự quá nhiều, không thử cùng anh yêu nhau, chỉ khi đứng giữa ranh giới sống chết, vứt đi tất cả mọi cân nhắc về lợi ích thế tục, cô mới có thể rõ ràng đến cùng mình muốn gì.

Cô sớm nên chấp nhận làn sóng trong nội tâm mình, may mà bây giờ, vẫn chưa muộn.

Hết thảy đều còn kịp.

————————————————?? ?

Lúc Từ Triết nhìn thấy Kim Thu, phát hiện tình trạng cô không tệ như mình tưởng tượng, cũng không quá tốt. Có điều cô chỉ im lặng ngồi đó, so với dáng vẻ tràn đầy sức sống lúc trước hoàn toàn như hai người khác nhau.

“Kim Thu.” Anh ta ngồi xuống bên cạnh cô, quan tâm hỏi: “Cô ổn không?” Từ Triết hoàn toàn không nghĩ tới Kim Thu sẽ tự mình trốn ra được, điều này thật sự khó mà tin nổi, vận may của cô cũng quá tốt.

“Tôi trốn thoát được.” Kim Thu nhàn nhạt nói, “Bây giờ tốt hơn rồi.”

Từ Triết nhớ tới buổi thảo luận ở cục lúc trước, có người nói trước khi những tên buôn này bán đi những cô gái kia, chúng sẽ cưỡng gian họ một lần, vì vậy anh ta không đoán chắc Kim Thu có chịu thiệt gì hay không, hơn nữa cũng không dám hỏi, chỉ có thể che giấu suy nghĩ ‘ừm’ một tiếng, dời đi đề tài: “Để tôi đưa cô về.”

“Bọn họ đã được cứu ra chưa?”

Từ Triết thở dài: “Đã vận động toàn lực cứu trợ.” Mặc dù có chỉ dẫn của Kim Thu, khi tới nơi bọn chúng cũng đã sớm đi mất, cứ điều tra theo đường dây này tuy chắc chắn sẽ có kết quả, nhưng có thể cứu được bao nhiêu cô gái, điều này không thể nói trước được.

Kim Thu biết bây giờ mình đã không làm gì được nữa, chỉ đành phải gật đầu: “Tôi muốn về nhà.” Ví tiền cùng di động của cô đều đã bị lấy đi, chỉ có thể mượn của Từ Triết gọi cho Vệ Thiên Hành xin nghỉ, hắn không hỏi bất kỳ điều gì dư thừa: “Trở về nghỉ ngơi thật tốt, cho cô nửa tháng nghỉ phép, không cần nghĩ nhiều, tôi chờ cô trở lại.”

“Cảm ơn Vệ tổng.” Kim Thu nói lời cảm ơn, cũng nghe ra được trong giọng điệu thường ngày của hắn hôm nay có chút lo lắng.

Từ Triết giúp cô làm lại chứng minh, báo mất giấy tờ giúp cô, sau đó mới mua vé đưa cô về, khi đó Kim Thu chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi cho tốt một phen, nhưng không ngờ, về nhà thật ra lại càng phiền hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui