Ánh mắt của cô như được bao phủ bởi một tầng sương mù, giác quan tê dại. Cảm giác quen thuộc dâng lên trong cô, khơi dậy nỗi ham muốn trong thế giới nhục dục này. Cô muốn hưởng thụ sự tốt đẹp ngọt ngào trong thời khắc này một cách trọn vẹn nhất.
Cô không ngờ sẽ có một ngày như thế này – bọn họ gặp lại nhau. Cô buông thả lòng mình và tiếp nhận vòng tay của anh, hai người cùng nhau lưu luyến triền miên… ôn chuyện cũ.
Bước ngoặt cuộc đời chính là kì diệu như thế. Tử Uy đã khiến cho lòng cô sống lại lần nữa, anh lại dẫn dắt cô đi vào hạnh phúc, khiến cuộc đời cô lại phong phú, khiến cô như tìm thấy linh hồn đã lạc mất từ lâu.
"Tử Uy, em yêu… anh." Cô nói ra tiếng lòng chôn giấu đã lâu.
"Anh cũng yêu em." Anh thở gấp, che lại môi của cô.
Bọn họ đưa mắt thâm tình nhìn nhau, hô hấp quấn quít, trong mắt truyền đến tình yêu nóng rực mà kiên định.
Tình yêu mất đi mà được lại, có Dĩ Du chính là anh đã có cả thế giới.
Anh muốn cảm ơn cô đã tha thứ cho anh, cho anh cơ hội lần nữa, anh phải biết quý trọng phần hạnh phúc không dễ có này.
Tình ý đè nén đã lâu, sau khi khi anh lần lượt cuồng dã chạy nước rút, giống như từng đợt sóng vỗ vào bờ, đánh thẳng vào bọt sóng xinh đẹp, cũng buông thả tình yêu thõa mãn thể xác.
Anh thỏa mãn ôm cô, quyến luyến kỳ nghỉ ngắn ngủi này, hai người trong mắt nồng đậm thâm tình cũng chứng minh: mặc dù ba năm không gặp, nhưng lửa tình không tắt.
Sáng sớm hai tuần sau, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa, chiếu rọi trên khuôn mặt đẹp.
Địch Tử Uy vừa tỉnh lại, anh ngửi thấy được một mùi thơm quen thuộc, giương môi cười một tiếng, nhanh chóng rửa mặt rồi rời khỏi phòng ngủ, đi tới phòng bếp.
"Ừm…thơm quá." Anh nhìn thấy trên bàn ăn có chân giò hun khói, trứng chiên, bình cà phê, mùi thơm nồng nặc khắp phòng bếp.
Cho dù vội vàng công việc, cô vẫn dịu dàng lo lắng, không quên chăm sóc tốt dạ dày của anh, cho anh tràn đầy sức sống.
Kể từ khi hai người hợp lại, hai người bọn họ rất khó chia lìa.
Trải qua hôn nhân ngăn trở, bọn họ đã từng bị lạc, đã từng bị quên lãng ở một thế giới màu xám quanh co không lối thoát, hôm nay lòng của hai người đã thuộc về nhau, hạnh phúc bắt đầu rồi.
Ngay cả khi anh phải trở về Thượng Hải làm việc thì anh cũng rất nhanh lại trở lại Đài Loan, bởi vì chia tay quá lâu, tình cảm ba năm nhớ nung chất cao thành núi, vì thế anh muốn lấp đầy khoảng trống trong ba năm qua.
Yêu cô, chính là muốn thường xuyên ở bên cạnh cô. Chỉ là có lúc lịch trình công tác của anh dày đặc, một lát bay đi Thượng Hải, một lát lại bay đi Hoa Kỳ, cùng khách hàng bàn chuyện hợp tác.
Mặc dù sự nghiệp đối với anh mà nói vẫn quan trọng như trước, tuy nhiên thật vất vả mới khiến Dĩ Du trở lại bên cạnh anh, anh sẽ không giống ngày trước lạnh nhạt với cô, anh rất coi trọng cảm giác của Dĩ Du, cũng sẽ tôn trọng Dĩ Du, bởi vì Dĩ Du là người phụ nữ quan trọng nhất của anh.
Cho nên gần đây anh đang muốn giao bớt lại công việc cho trợ lý, hạn chế đi công tác, muốn lui về sau quản lý, quyết định kế sách, đem thời gian rảnh ở bển cạnh Dĩ Du.
"Anh rời giường sớm vậy? Sao không ngủ thêm chút nữa?" Cô cười lấy trứng chiên trong chảo ra, đặt lên bàn.
"Ừm… anh ngửi thấy mùi thơm, không nhịn được xuống giường."
"Đói bụng sao?"
"Đói bụng lắm."
"Nhân lúc còn nóng, anh ăn trước đi!" Cô thân thiết đem bánh mì đã nướng vàng, để chung vào trứng chiên, giao cho anh.
Cánh tay anh duỗi dài một cái nắm ở hông của cô, cúi đầu đáp nhẹ xuống môi của cô, "Anh đói bụng…chỉ muốn ăn em thôi."
"Đừng làm rộn, anh hôm nay không phải muốn đi Mỹ sao?" Cô nũng nịu, vỗ nhẹ nghịch ngợm anh, quan tâm lịch trình công tác của anh.
"Đúng vậy."
"Anh nói muốn cùng một nhà viễn thông lớn ở Mỹ hợp tác hả?"
"Ừ, vì để hợp tác với công ty viễn thông của Mỹ, anh đã mất thời gian nửa nằm cùng lãnh đạo cao cấp của bọn họ đàm phán. Thật vất vả mới có được sự đồng ý hợp tác của họ, nên anh phải tranh thủ, nghe nói giám đốc của bọn họ vô cùng yêu thích dòng smart phone của chúng ta, cho nên anh phải tự mình đến nước Mỹ một chuyến, nói rõ nội dung thiết kế."
"Hy vọng anh thành công, thế nhưng lần này anh sẽ đi bao lâu?" Cô vui mừng cho anh, trong lòng lại có chút nuối tiếc, cảm giác hai người vừa mới hợp lại, anh lại bắt đầu bận rộn.
"Yên tâm, anh rất mau sẽ trở về, anh cũng vậy… không nỡ xa em quá lâu. Về sau anh sẽ giảm bớt việc đi công tác, lui về sau quản lý, giao cho trợ lý phụ trách, dành nhiều thời gian cùng với em."
"Ừ, em hiểu rõ rồi." Cô mỉm cười quan tâm.
Cô bây giờ cũng có sự nghiệp riêng, cô hiểu người kinh doanh cần phải bỏ ra rất nhiều cố gắng cùng tâm tư như thế nào, cô có thể thông cảm khổ cực của anh, cũng tính toán sẽ trở thành một người nội trợ ở sau lưng ủng hộ anh.
"Ngược lại là em đấy, công việc trong cửa hàng rất bận, không cần mệt mỏi như vậy, anh sẽ không an tâm." Anh thương yêu kéo tay của cô, tròng mắt đen đầy sủng ái nói.
Việc kinh doanh của cửa hàng càng ngày càng tốt, cô đi sớm về muộn lại lao tâm lao lực, hầu như không nghỉ ngơi. Nếu làm việc quá giờ như thế, về sau sẽ có hại cho sức khoả, thân thể có làm bằng sắt đi chăng nữa củng làm sao có thể chịu khổ cực như thế.
"Cửa hàng là hứng thú của em, em không cảm thấy mệt mỏi." Cô thích thú, chỉ là Tử Uy quan tâm làm trong lòng cô ngọt ngào .
Tử Uy vẫn đề nghị cô nên huấn luyện nhân viên, ở phía sau quản lý, để Hi Vi làm cửa hàng trưởng, cho người học việc lên làm thầy dạy, tìm thêm một số học viên làm trợ lý chia sẻ công việc của cô, chính là không muốn cô cực khổ vất vả.
"Không được, có lúc em so với anh còn bận rộn hơn, cũng không thể ở bên cạnh anh." Địch Tử Uy một mặt ăn bữa ăn sáng, một mặt sưng mặt lên kháng nghị, chỉ số giận dỗi lên cao.
Mấy ngày nay, anh được nghỉ lễ có thể mang cô đi nghỉ phép, nhưng cô một phải trông tiệm, hai là tại phòng bếp vội vàng nướng bánh mì, mua nguyên liệu, giao hàng. . . . . . Một người lo trong lo ngoài, hạn chế chuyện vặt quá nhiều.
"Em bận rộn như thế, làm thế nào chúng ta có thời gian ước hẹn, em có nghe hay không đề nghị của anh, tìm thêm một học viên đi và giảm bớt lượng công việc của mình?"
"Có, cố vấn quản lý, em nghe anh, Hi Vi đã là cửa hàng trưởng rồi, hơn nữa hai ngày trước em có dán một thông báo tuyển người, hôm nay đã có học viên muốn tới thử việc rồi."
"Thật tốt quá, về sau đem những chuyện vụn vặt, lao động cùng khổ lực cũng giao cho nhân viên trong tiệm, em phụ trách quản lý là được." Anh véo một cái vào chóp mũi thon của cô.
"Ừ, em hiểu rồi." Cô cười, chủ động hôn gương mặt anh, có anh ở bên người thật tốt.
Anh không chỉ đứng ở lập trường của cô quan tâm cô, đối với quản lý kinh doanh công ty cũng rất có kinh nghiệm, trải qua sự chỉ đạo của anh, sự vận hành và kinh doanh của cửa hàng cũng vô cùng thuận lợi, sự nghiệp của cô cũng có thể nói là dần ổn định và ngày càng mở rộng.
"Anh đi Mỹ, em có nhớ anh không?" Anh tò mò hỏi.
Cô suy nghĩ một chút, cố ý đùa anh "Ừm…. có rãnh rỗi sẽ nghĩ tới anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...