Còn chưa đuổi kịp Đỗ Dĩ Du, thì lại có một sự cạnh tranh mạnh mẽ khác, điều kiện so với anh còn vượt trội hơn, càng ngày càng có tính khiêu chiến.
"Tổng giám đốc Kim, thật xin lỗi… tôi tới muộn, đây là hợp đồng." Thư ký Kim Duẫn Xán tiến vào phòng ăn, đi tới bên cạnh anh, từ trong túi công văn lấy ra hợp đồng.
"Cô Đỗ, đây là hợp đồng của chúng ta, mời cô xem qua một chút, xem có vấn đề gì hay không?" Kim Duẫn Xán đem hiệp ước đưa cho Đỗ Dĩ Du.
Đỗ Dĩ Du nhìn sơ qua một chút, chỉ đơn giản là nội dung phiếu giảm giá, cửa hàng phải phối hợp với công ty thực hiện mà thôi, không có gì băn khoăn "Không có."
"Như vậy, đóng dấu vào là được."
Đỗ Dĩ Du từ trong túi lấy ra con dấu, đóng vào phần hợp đồng "Cảm ơn Tổng giám đốc Kim, nếu như có bất kỳ nhu cầu gì, anh có thể liên lạc với tôi."
"Tốt, không thành vấn đề. Đáng tiếc tối nay thức ăn không hợp khẩu vị cô." Hơn nữa còn có sự uy hiếp của tình địch, đây quả thực là lần hẹn hò không thành công nhất từ trước đến nay của anh.
"Không sao, thật vui vì được ăn tối với anh, cũng đã trễ rồi, tôi phải đi trước."
"À! Tôi. . . . . ." Kim Duẫn Xán còn muốn mở miệng đưa cô về nhà, nhưng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
"Hay là để anh đưa về." Địch Tử Uy nén xuống ghen tỵ, đứng dậy nói.
Thời gian đã hơn chín giờ, anh không yên lòng để cô về một mình, rất nhanh đuổi theo.
Vốn là muốn gọi taxi trở về, nhưng không thay đổi được ý tốt của Địch Tử Uy, Đỗ Dĩ Du vẫn phải lên chiếc xe sang trọng sáng bóng của anh.
Xe của anh vừa rộng lại thoải mái, ghế ngồi bằng da thật, nội thất bên trong sang trọng, cũng tượng trưng cho sự nghiệp thành công của người đàn ông, cả người toát lên vẻ cơ trí thông minh, khí phách thành thục của một thương nhân.
Ngoài một chiếc xe có nội thất cao cấp khác, trên xe anh còn có hơi thở nam tính thuộc về anh, cô nghiêng đầu nhìn anh, ngũ quan anh tuấn mà thâm thúy, vầng trán tư tin, đôi mắt đen thông minh cùng vẻ mặt tập trung lái xe, giống như trước kia.
Anh vẫn đẹp trai như ngày xưa, ngoài cửa sổ quang cảnh quen thuộc của thành phố lùi dần về phía sau, cảm giác này giống như là trở lại ngày trước, cô giống như ngồi cùng anh lái máy bay thời gian, trở lại thời kỳ trăng mật sau kết hôn ——
Anh chở cô đến cửa hàng xe mua một chiếc xe cũ, trên xe luôn có những thức ăn cả hai cùng thích, sữa đặc phô mai, lạp xưởng, bia, rau quả, sốt hoa hồng, bánh bao, bánh bích quy. . . . . . Cũng chở luôn tiếng cười sung sướng và hạnh phúc ấm áp chỉ thuộc về hai người.
Mặc dù lúc đó tiền anh có không nhiều, cũng không có địa vị xã hội cao, nhưng anh yêu cô, làm cho cô cảm thấy rằng hạnh phúc lúc nào cũng vây quanh mình, trên mặt luôn rạng ngời hạnh phúc.
Vào lúc này, cô ước thời gian quay trở lại.
"Dĩ Du. . . . . ."
Anh thấp giọng gọi, kéo suy nghĩ của cô trở về thực tại
"Sao?"
Anh nhìn về phía trước, lại nghĩ đến việc Kim Duẫn Xán có ý đồ bất chính đối với cô, tim của anh liền nhói hết cả lên, thật không thoải mái.
Ai lại không biết Kim Duẫn Xán không phải là người đàn ông chung tình, anh đến gần Dĩ Du chỉ là vì sắc đẹp của cô thôi.
Không cho phép Kim Duẫn Xán cướp đi người đàn bà mà anh yêu nhất, căn cứ vào lễ phép, anh trước thăm dò cảm giác của cô đối với Kim Duẫn Xán.
"Em thấy Kim Duẫn Xán như thế nào?"
"Kim Duẫn Xán?" Cô buồn bực nhìn anh, không biết anh hỏi cái này là ý gì?
"Đúng."
"Có tính hài hước, cảm giác anh ta là người thẳng tính và rất thân thiết."
Câu trả lời như vậy, khiến cho tâm anh cả kinh, cố gắng đè nén sự ghen tuông đang từ từ bùng cháy trong lòng anh.
Cô say rồi sao? Cô là phụ nữ chín canh ở tuổi 29, trải qua lần thứ nhất ly hôn, không thể nào dễ dàng bị lời ngon tiếng ngọt của đàn ông làm cho mê hoặc mới đúng. . . . . . Dĩ nhiên, điều này cũng rất khó nói, Kim Duẫn Xán vừa trẻ tuổi, có tiền, gia đình giàu có, cộng thêm chiêu quyến rũ phụ nữ là sở trường, mới có thể hấp dẫn phụ nữ tre già măng mọc đến gần anh.
Chi tay đã ba năm, cách nghĩ về tình yêu cùng thái độ của cô đã thay đổi có lẽ anh cũng không biết, nhưng trước mặt người khác anh không muốn thừa nhận cô là vợ trước của anh, còn nói quan hệ chỉ là bạn bè.
-"Tại sao không nói cho Kim Duẫn Xán biết chúng ta đã từng là vợ chồng?"
Giọng của anh chất vấn cô, đôi mắt ánh lên ngọn lửa phức tạp, làm cô cảm thấy không giải thích được
"Chuyện đó có quan trọng không?"
Ly hôn ba năm, còn nói từng là vợ chồng thì có ý nghĩa gì sao?
"Như vậy… vì sao em muốn phủ nhận?"
"Tôi đã nói rồi, không muốn có dính dáng gì tới anh." Cô nhàn nhạt nói qua.
Gần đây nghe Hi Vi đề cập tới, OTC đã trở thành công ty đứng đầu trong nước về ngành công nghiệp điện tử, mà Địch Tử Uy dĩ nhiên cũng trở thành doanh nhân nổi tiếng. Hiện cô cũng không muốn dính dáng gì đến danh tiếng của anh, cô đương nhiên phải tránh những rắc rối không cần thiết.
Không muốn cùng anh có “dính dáng” là ý gì? Đồng ý để Kim Duẫn Xán có thể theo đuổi cô sao?
Anh quýnh lên, vội vàng hỏi “Em đừng tiếp xúc quá nhiều với Kim Duẫn Xán, có được không?”
"Tại sao?"
"Cậu ta có một mối quan hệ rộng, phụ nữ không ngừng vây quanh bên người cấu ấy, đối với tình cảm không thật lòng, là một kẻ đào hoa… mọi người đều biết." Anh tuyệt đối không để Đỗ Dĩ Du ngã vào cạm bẫy tình yêu, tránh cho cô vết thương chồng chất.
"Vậy thì như thế nào?" Cô liếc nhìn anh.
"Cậu ta không thích hợp với em!" Anh nhíu chân mày lại, giọng nói kích động.
Thì ra là. . . . . . Anh lo lắng cô và Kim Duẫn Xán lui tới? Anh tại sao lại lo lắng? Trải qua cuộc hôn nhân thất bại, cô đối với nam nhân đã sớm mất đi lòng tin.
Huống chi, cô cũng không phải là thiếu nữ ngây thơ chưa biết mùi đời, cũng nhìn ra được Kim Duẫn Xán ấy là loại mồm mép bịp người, là một kẻ đào hoa, cô cùng anh ăn cơm đơn giản giao tiếp vì công việc, cô đối với Kim Duẫn Xán căn bản không có bất kỳ cảm giác gì, anh cần gì phải xen vào việc của người khác. . . . . .
Đợi chút. . . . . .
Chẳng lẽ việc anh xuất hiện ở phòng ăn không phải tình cờ!
"Cho nên anh mới theo chúng tôi đến phòng ăn, phá hỏng cuộc hẹn của chúng tôi?"
"Không sai." Anh thẳng thắng thừa nhận.
Anh vô cùng để ý chuyện Dĩ Du cùng những người đàn ông khác cùng nhau dùng cơm, cùng nhau nói chuyện phiếm nói đùa, chỉ cần nghĩ đến Dĩ Du sẽ ngã vào lòng người đàn ông khác, ngực của anh liền căng đầy lo âu cùng ghen tỵ.
Ba năm trước đây anh đồng ý ly hôn, là bởi vì yêu cô nên mới để cô rời đi. Nhưng ly hôn rồi, ba năm qua anh đối với cô vẫn quan tâm sâu sắc, không cách nào quên tình cũ, trong lòng anh rất rõ ràng Dĩ Du vẫn ở tại trong lòng anh, độc chiếm một vị trí quan trọng, mặc dù cô đã rời anh mà đi, cũng không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể thay thế cô.
Bắt đầu từ bây giờ anh sẽ dốc toàn lực theo đuổi cô, đền bù quá khứ anh đang thiếu cô, để cho cô trở lại bên cạnh anh.
Chỉ cần cô nguyện ý, mặc kệ con đường tình gian nan thế nào, phải bỏ ra cái giá cao bao nhiêu, anh cũng nguyện ý.
"Anh không cảm thấy mình trông nom quá nhiều rồi sao?" Cô hỏi ngược lại lý do của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...