LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT - CHƯƠNG 58
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Thoải mái chưa được hai ngày, đúng như câu Khương Vu nói, đồng chí Thẩm Mộ vợ cô lại bắt đầu vất vả.
Nghệ sĩ của Thiên Duyệt lên báo là chuyện bình thường, nhưng công ty giải trí Thiên Duyệt xuất hiện trên bảng xếp hạng tìm kiếm của Weibo thì không bình thường chút nào.
Nhất thời, dư luận trên mạng ào ào ập đến, dù trong đó cũng có đối thủ nhân cơ hội chèn ép.
Mọi chuyện bắt đầu từ một tấm biển quảng cáo tuyên truyền nghệ sĩ nhà mình mà Thiên Duyệt treo trước cửa.
Một gia đình dẫn đứa trẻ sáu bảy tuổi đi ngang qua cửa Thiên Duyệt.
Sau khi tổ hợp Chế Tạo Idol giải tán, thần tượng với lượng fan đông đảo là Phương Huyên trở về Thiên Duyệt, tham dự phim mới, vì thế những bảng quảng cáo xung quanh Thiên Duyệt gần như đều là quảng cáo của cô và nhãn hàng do cô đại diện.
Bé trai sáu bảy tuổi đúng là đang ở giai đoạn cảm thấy hứng thú với những món đồ xinh đẹp, bắt mắt, nhìn thấy bên cạnh đèn đường treo một tấm biển quảng cáo bằng bìa cứng hình một chị xinh đẹp, nói thế nào cũng phải gỡ xuống.
Kết quả...!
Kết quả chính là không biết đụng kiểu gì mà đầu đứa bé thủng một lỗ, cuối cùng còn phải đưa đến bệnh viện khâu hai mũi.
Con cái là bảo vật trong tay cha mẹ.
Giờ bảo vật này đụng hỏng một góc, cha mẹ đương nhiên không chịu để yên.
Chẳng những muốn kiện Thiên Duyệt ra tòa, đòi bồi thường mà còn đưa lên mạng, loan tin bốn phía, cắt câu lấy nghĩa, viết rất nhiều tin tức với hình ảnh giả tạo, thậm chí còn có một đoạn video nghe nói là quay lại thái độ lạnh nhạt của nhân viên công ty Thiên Duyệt.
Quần chúng vốn dễ bị kích động.
Trong nháy mắt, số lượng chuyển phát chuyện này trên Weibo đã bùng nổ.
Mọi người đều ôm thái độ đồng tình kẻ yếu, sôi nổi đứng về phía người nhà kia.
"Thiên Duyệt làm một công ty giải trí mà lại có thái độ như vầy.
Thật sự chịu thua."
"Cậu bé cũng quá đáng thương."
"Tấm bìa cứng đó hình như là Phương Huyên phải không? Tôi xem cô ta cũng không phải tốt lành gì."
"Về sau từ chối ủng hộ nghệ sĩ của Thiên Duyệt."
"Ôm Phương Huyên nhà tôi đi.
Trách nhiệm của công ty đừng tìm nghệ sĩ gánh thay."
"Fan nhà nào đó có còn liêm sỉ không? Thằng bé bị thương rồi mà vẫn chỉ lo rũ bỏ trách nhiệm."
Cuối cùng không hiểu sao chuyện này lại phát triển theo hướng rất kì quái.
Có đồng tình với đứa bé bị thương mà mắng công ty.
Có đau lòng thần tượng của mình vô tội bị liên lụy mà mắng công ty.
Các fan của những nghệ sĩ cùng công ty nhưng đã sớm không vừa mắt nhau mượn cơ hội mắng lẫn nhau.
Lại thêm đối thủ cạnh tranh nhân cơ hội bôi đen.
Tóm lại, hình tượng tốt đẹp của Thiên Duyệt trước giờ nhất thời ngập tràn nguy cơ.
Khương Vu rất ít chú ý đến tin tức và scandal giới giải trí.
Nhưng chuyện này mới một ngày đã truyền đến tai cô, đủ biết phạm vi và tốc độ truyền bá khủng đến độ nào.
Chính Khương Vu đã từng ngập trong dư luận của internet.
Những án qua tay cô có tranh cãi thật là nhiều không kể xiết.
Khi chuyện này xảy ra với mình, Khương Vu có thể không để ý mà cười cho qua chuyện.
Nhưng hôm nay, những tội danh vô căn cứ đó lại gán lên đầu Thẩm Mộ và Thiên Duyệt, thậm chí còn có người lấy ảnh Thẩm Mộ công khai với truyền thông ra mà trào phúng, Khương Vu cảm thấy trong lòng mình dâng lên sự phẫn nộ không cách nào kiềm chế.
Đứa trẻ là bảo bối của cha mẹ.
Mà Thẩm Mộ, cũng là bảo bối của cô.
Trong cơn tức giận, Khương Vu đóng máy tính, xách túi bước ra ngoài.
Lâm Lan đang quét dọn nơi cầu thang, thấy Khương Vu đến, đang định lên tiếng hỏi thì đã nghe bên tai dường như có ai chào mình, sau đó một cơn gió lướt qua, Khương Vu đã biến mất trong buồng thang máy.
Luật sư Khương trước giờ nếu không làm việc thì luôn cười tủm tỉm, một đôi mắt hoa đào như chứa đựng cả mùa xuân, rất dịu dàng, ấm áp.
Còn khi làm việc, luật sư Khương luôn mang vẻ tự tin, chắc chắn.
Nếu không phải từng nghe người khác nói đến những khó khăn chị gặp phải, Lâm Lan còn tưởng rằng luật sư Khương đánh trăm trận trăm thắng, chưa bao giờ gặp vấn đề.
Rốt cuộc là chuyện gì, là người nào mà lại có thể tác động đến cảm xúc của luật sư Khương như vậy.
Lâm Lan ngẫm nghĩ rồi cười lắc đầu.
Còn chưa đến giờ tan làm, Khương Vu lúc này đi ra xem như trốn việc.
Chuyện này đối với Khương Vu mà nói thật sự hiếm thấy vô cùng.
Cô về nhà lấy xe, rồi nhằm hướng Thiên Duyệt mà đi.
Trước khi kết hôn với Thẩm Mộ, cô đến Thiên Duyệt rất thường xuyên.
Sau kết hôn, vì vụ kiện của Thẩm Tĩnh Tuệ, cô cũng hay lui tới.
Tuy nhiên, xong vụ đó, cô lại chưa đặt chân đến nơi đây nữa.
Nhưng Khương Vu đã lâu không đến không có nghĩa người ở Thiên Duyệt quên cô.
Bây giờ Khương đại luật sư lại xuất hiện ở cửa Thiên Duyệt, ai nấy nhìn thấy cũng đều hoảng hốt.
Không phải chứ...!
Người nhà kia mời luật sư Khương đến thưa kiện sao?
Mọi người run bần bật.
- Tôi muốn gặp Thẩm tổng của các vị.
Thấy chưa, người ta không thèm dông dài lấy một câu, vừa đến đã đòi tìm sếp công ty.
Cốt truyện này mọi người đều gặp rồi, lần trước, trước nữa cũng như vậy.
- Phiền cô đợi chút, để tôi gọi cho trợ lý Lưu.
- Cô nàng tiếp tân run rẩy nhưng vẫn giữ bình tĩnh xử sự theo phép.
Khương Vu cũng không thích phá hỏng quy định của người ta, bèn im lặng đứng chờ.
Một trận ồn ào truyền đến, Khương Vu thấy cửa thang máy hé mở, nhân viên Thiên Duyệt ôn tồn tiễn một đôi vợ chồng bước ra.
Hai người kia vẻ mặt cau có, xem ra giao tiếp với Thiên Duyệt không mấy thuận lợi, đang đi ra cửa.
Lúc lướt ngang Khương Vu, họ có nhìn thoáng qua nhưng mọi người không quen biết nhau nên cũng không nói gì.
Nhưng màn này lọt vào mắt cô nàng tiếp tân lại khiến cô ta run sợ trong lòng.
Luật sư Khương và đôi vợ chồng ấy nhìn nhau!
Trông dáng vẻ hai người kia thì xem ra lại đến vòi tiền nhưng bị từ chối, mà sắc mặt luật sư Khương cũng không tốt bao nhiêu.
Bọn họ quả nhiên có liên quan.
Xong rồi, xong rồi.
Thiên Duyệt lại bị nữ ma đầu này nhắm trúng nữa rồi.
Khương Vu cũng không biết trong đầu cô tiếp tân đang suy nghĩ gì, nhưng nguyên nhân sắc mặt cô cau có hiển nhiên không liên quan đến việc hai vợ chồng kia không vòi được tiền, mà là thái độ quá mức hiền lành của Thiên Duyệt làm cô thấy bực bội.
Thiên Duyệt yếu thế, đối với Khương Vu lúc này chẳng khác nào Thẩm Mộ bị uất ức.
Cô không thích thấy Thẩm Mộ bị uất ức.
Chị nên rạng rỡ, xuất sắc, không ai sánh bằng mới phải.
Khương Vu cũng không phải chờ quá lâu.
Điện thoại đồng ý cho cô lên còn chưa đến thì người cô muốn tìm đã tự xuống.
Thiên Duyệt bị người ta mắng chửi ngập đầu, nhưng chủ của nó lại vui tươi hớn hở, tâm trạng rất tốt.
Cô nàng tiếp tân nghĩ, sếp đây là cười khổ, nhất định là cười khổ.
Đấy, chị sếp thấy luật sư Khương thì lại cười càng lớn.
Điều này có nghĩa là chị không muốn thua về khí thế trước mặt đối thủ.
Sếp thật không dễ dàng.
Cô nàng tiếp tân vẻ mặt bi phẫn.
- Sao em lại đến đây? - Thẩm Mộ đón chào, giọng điệu lộ vẻ thân mật.
Khương Vu cũng không nói lời nào mà chỉ nhìn Thẩm Mộ.
Trong ánh mắt đó để lộ quá nhiều tình cảm, có tức giận, có uất ức, có đau lòng, cũng có yêu thương.
Thẩm Mộ cảm thấy mình nhất định là thánh nhân, thế nên lúc này cô mới có thể đè nén được sự xúc động muốn hôn Khương Vu.
- Dẫn em đi ăn nhé? - Thẩm Mộ không dám hành động quá lộ liễu.
Cô không chắc Khương Vu sẽ khó chịu hay không nên chỉ đành tùy tính chọc chọc gương mặt đang tức giận của Khương Vu.
Gì?
Gì??
Trước mắt vừa xảy ra chuyện gì? Cô nàng tiếp tân hóa đá ngay tại chỗ.
Mới vừa rồi, chị sếp của Thiên Duyệt bọn cô có phải đã đùa bỡn vị luật sư Khương gió cuốn sấm rền kia không?
Sếp thật quá khí phách!
Đối mặt với đối thủ, đối mặt với ngọn núi cao không thể với là luật sư Khương, Thẩm tổng vẫn giữ phong thái hiên ngang dũng mãnh, dời núi lấp biển.
Trong ánh mắt sùng bái của tiếp tân, Thẩm tổng hớn hở mang cô vợ nhà mình đi ăn cơm.
Bữa trưa Thẩm Mộ ăn đến sung sướng.
Còn Khương Vu, cả bàn đều là món ưa thích nhưng cô lại không động mấy đũa.
Thẩm Mộ sát lại gần, kề tai hỏi nhỏ:
- Sao vậy? Không có khẩu vị hay là...!- Chữ là kéo thật dài.
Thẩm Mộ không nói tiếp mà lại thổi vào tai Khương Vu.
- Hay là lo cho chị nha?
Khương Vu sao có thể thừa nhận.
Cô buông đũa, mạnh miệng nói: "Em mới không có lo.
Em chỉ thấy tức thôi.
Bộ phận pháp vụ của Thiên Duyệt bọn chị lúc trước gặp em thì kêu ngao ngao như sói.
Sao bây giờ lại ngoan như mèo vậy?"
Thẩm Mộ vươn một bàn tay, như vô tình mà đáp lên cánh tay Khương Vu, xoa xoa mấy cái, cười trêu: "Đấy gọi là gặp mạnh thì phải mạnh.
Hơn nữa, bọn họ kêu ngao ngao thì có ích lợi gì chứ, sếp của họ trước mặt em không phải cũng ngoan ngoãn như mèo sao?"
Ngoan ngoãn?
Hai chữ này có dính líu gì đến Thẩm Mộ sao?
Khương Vu cuối cùng vẫn không nhịn được mà phì cười.
Thật là, chuyện động trời cỡ nào tới chỗ Thẩm Mộ, chị đều có thể nhẹ nhàng đón nhận.
Được rồi, qua cơn mưa trời lại sáng.
- Cuối cùng cũng cười.
Nếu ngay cả em cũng xụ mặt, đời chị xem như khổ.
- Thẩm Mộ xoa mặt Khương Vu, cười nói.
Khương Vu cảm thấy đau lòng, cũng vươn tay vuốt ve mặt chị.
Hai ngày trước khí sắc còn rất tốt, giờ nhìn lại, cô cứ cảm thấy chị vợ nhà mình trông tiều tụy.
- Chị có cần em hỗ trợ không? - Khương Vu nghiêm túc hỏi.
Thẩm Mộ vẫn một bộ cà lơ phất phơ, còn khiêu khích mà nâng cằm Khương Vu: "Miễn phí sao?"
Khương Vu hừ một tiếng, lấy di động trong túi ra, mở giao diện máy tính, lạch cạch gõ số: "Giờ chúng ta tới thảo luận vấn đề phí dụng."
Thẩm Mộ nhìn bộ dạng giả vờ nghiêm túc của Khương Vu, trực tiếp cười ngã vào lòng đối phương.
Cô ôm eo Khương Vu, lắc hai cái, lấy lòng nói: "Chuyện đó để về nhà thảo luận đi.
Tới lúc đó chị ôm em, tụi mình đắp chăn, tắt đèn rồi thảo luận một chút."
Không đứng đắn!
Đề tài nghiêm túc kiểu gì cũng có thể bị Thẩm Mộ lái sang cợt nhã cho được.
Khương Vu cười.
Nhưng mà cô chính là thích Thẩm Mộ như vậy.
Hai người dùng cơm trưa.
Luật sư Khương được Thẩm Mộ vuốt lông, yên tâm, lúc này mới lái con xe trắng về Hoa Sách tiếp tục làm việc.
Trước khi đi còn thuận tiện đưa Thẩm Mộ trở lại Thiên Duyệt.
Cô nàng tiếp tân thấy chị sếp nhà mình mặt mày hớn hở nhảy từ xe luật sư Khương xuống thì đột nhiên sinh lòng kính nể.
Xem ra sếp vừa toàn thắng.
Thật muốn thấy vẻ mặt luật sư Khương lúc này, không biết có phải bó tay hết cách, khóc không ra nước mắt hay không.
Haha, cũng may cô nàng tiếp tân nhìn không tới, bằng không chắc sẽ kinh ngạc đến há hốc.
Luật sư Khương trên xe vừa bị Thẩm Mộ đánh lén, hôn miệng.
Lúc lái xe đi còn mặt đỏ bừng, cảnh xuân rực rỡ.
Thẩm Mộ vừa vào cửa đã gọi trợ lý Tiểu Lưu thông báo cho bộ phận tuyên truyền: "Bảo bọn họ, lại ép thứ trên tay thêm hai ngày nữa."
Trợ lý Tiểu Lưu sửng sốt: "Còn phải chờ hai ngày sao?"
Nếu cô nhớ không lầm thì chính người trước mặt buổi sáng mới nói hôm nay thời tiết tốt, là ngày lành để khắc phục khó khăn.
Giờ mới mấy tiếng trôi qua đã trở mặt?
- Phải, chờ thêm hai ngày.
- Thẩm Mộ khẳng định.
- Được, vậy em đi sắp xếp.
Cho dù mang đầy bụng hoài nghi, trợ lý Tiểu Lưu vẫn không hỏi nguyên nhân, hoàn toàn làm theo lời Thẩm Mộ.
Cửa đóng lại, ánh mắt Thẩm Mộ lúc này mới chuyển lên bàn.
Một chú mèo con đáng yêu đang nằm đó.
Thẩm Mộ vươn tay gõ gõ đầu nó.
- Hiếm khi em quan tâm chuyện của chị, chị phải hưởng thụ một chút.
Rồi cô ấn nút, giọng nói quen thuộc của Khương Vu lại vang lên.
- Vợ ơi, vợ à, vất vả rồi.
Thẩm Mộ cười đáp lại: "Vợ không có vất vả."
_____________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...