Mưa càng ngày càng lớn , tim của Thẩm Sơ cũng càng ngày càng lạnh.
Cô không biết bản thân đã quỳ trong bao lâu, chỉ biết, khi hết mưa mà trời vẫn tối.
Hai cái người giúp việc trông cô quỳ kia, còn đang ngủ ngáy o o , cô hoàn toàn có thể rời đi , nhưng mà Thẩm Sơ vẫn có một chút không cam lòng.
Cô không tin, không tin Bạc Mộ Niên có thể nhẫn tâm tới như vậy.
Có những lúc ,người, vẫn còn quá ngây thơ.
Khi trời sáng Bạc Mộ Niên cuối cùng cũng tới.
Thẩm Sơ quỳ cả một đêm , cả người đã sớm không chịu đựng nổi, những cô vẫn muốn chờ ,chờ một đáp án.
Cô dùng móng bấu vào lòng bàn tay , để khiến mình tỉnh táo hơn " anh tỉnh táo lại chưa ".
Tỉnh táo lại, liền nghe cô giải thích.
Bạc Mộ Niên nhìn mặt Thẩm Sơ, sau một đêm dầm mưa, nhìn có chút khổ sở, môi trắng bệch , mặt tái mét , quầng thâm dưới mắt lộ vẻ đầy mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn còn vẻ cố chấp.
Bị cô nhìn ,hắn có chút mất kiềm chế " biết sai chưa? ".
Thẩm Sơ sửng sốt, cảm thấy mình quỳ cả một đêm thật là một trò cười.
Thế nhưng cô quỳ cả một đêm , cũng đợi hắn cả một đêm ,cô không cam lòng cứ như vậy mà buông tay.
" Hôm qua, em xác thực không có đẩy Lâm Tương Nhã xuống nước , là cô ta tự nhảy xuống ".
Nói xong , cô liền lảo đảo đứng lên " nhưng em biết anh không tin , thế cho nên "" Chúng ta ly hôn đi , Bạc Mộ Niên "Chúng ta ly hôn đi, Bạc Mộ Niên.
Bạc Mộ Niên còn tưởng rằng , buổi sáng sẽ nghe thấy tiếng Thẩm Sơ nhận sai , nhưng cô không những không nhận sai , mà còn đòi cùng với hắn ly hôn.
Nói xong, cô quay người rời đi, cô đi rất chậm, bởi vì quỳ cả đêm, đầu gối vừa sưng vừa đau , lại còn dầm mưa cả đêm khiến cả người cô nóng lên, mỗi bước đi đều rất khó khăn, mặc dù như vậy, nhưng khi đi sống lưng cô vẫn luôn thắng tắp.
Thẩm Sơ quay về phòng rất nhanh, cắn chặt răng gửi cho Trần Tiêu một tin nhắn, sau đó thu thập hàng lý, đồ cũng không nhiều lắm.
Lúc cô kéo hành lý xuống lầu thì gặp Bạc Mộ Niên đang lên lầu , Thẩm Sơ nhìn cũng không nhìn hắn, trực tiếp kéo hành lý rời đi.
Tình trạng của Thẩm Sơ không được tốt lắm , sau khi cố trống đỡ ra khỏi Bạc gia , mắt có chút mờ đi.
Cũng may trước khi cô ngất , thì Trần Tiêu cũng tới.
Nhìn Thẩm Sơ một mình kéo hành lí , đang lung lay sắp ngã bên vệ đường, Trần Tiêu cả người tức điên.
"Bạc Mộ Niên hắn ta chết rồi à "Cô nhanh chân xuống xe , đem hành lí để vào sau cốp, xong thì nhìn thấy , Thẩm Sơ lung lay sắp ngã , liền choáng váng.
"Tiểu Ngũ! "Trần Tiêu sợ hãi chạy tới đỡ lấy cô , nhưng khi mới chạm tay vào người Thẩm Sơ, nhiệt độ nóng bỏng người của Thẩm Sơ , khiến Trần Tiêu run rẩy.
" Tiểu Ngũ, mình đưa cậu đi bệnh viện "Thấm sơ đã sớm bất tỉnh , cả người lệch về phía tay lái phụ , nhìn thật khiến cho người khác đau lòng.
Trần Tiêu trả còn tâm trạng gì, mà tìm người Bạc gia tính sổ ,dẫm chân ga lao nhanh tới bệnh viện gần nhất.
Thẩm Sơ sốt cao, hôn mê tới buổi chiều mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy Trần Tiêu đang ghé vào giường ngủ.
Thẩm Sơ ngẩn ngơ , nhớ lại chuyện vài tiếng trước ,bây giờ nhớ tới , ngực cảm thấy quặn đau.
Cô sợ mình đánh thức Trần Tiêu, cắn chặt răng khóc không thành tiếng , chỉ nhìn thấy hai hàng nước mắt thi nhau chảy xuống.
Cô sai rồi, cô không nên cho rằng , mình có thể khiến Bạc Mộ Niên động lòng.
Từ đầu tới cuối Bạc Mộ Niên chỉ phải lòng với Lâm Tương Nhã ,ba năm này , cô giống như một trò cười.
Cũng không trách được Lâm Tương Nhã nói cô ngu , cơ này nghĩ tới , cô đâu chỉ ngu mà là rất ngu mới đúng.
Ở dưới bầu trời này ,chắc chỉ có một người con gái ngu ngốc như vậy ,đó chính là cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...