Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

“Cha, chuyện này tại con vẫn chưa nói rõ với cha.”

Sở Trì Khanh giải thích: “Thật ra... Vũ Hiên trước đây đã từng kết hôn rồi”

Ông cụ cau mày: “Với nữ minh tinh kia phải không? Hừ... thật sự cho rằng tôi không biết gì sao?”

Sở Trì Khanh: “Đúng, đúng, đúng... Cha cũng biết con vẫn luôn muốn Vũ Hiên quay lại nhà họ Sở, nhưng thằng bé này. trước đó luôn trách con, không chịu nhận sự bồi thường của con dành cho nó...

Thực ra mười năm trước con và lão Triệu đã định ra hôn ước, khi đó Vũ Hiên vừa mới lên cấp ba...

Sau này, Vũ Hiên gặp phải chuyện đó... Sau đó nữa, vừa về nước đã bí mật kết hôn với nữ minh tinh kia."

“Năm trước, con nghe nói nó sắp ly hôn nên đến gặp nó lần nữa. Sau khi tận tình khuyên nhủ thì nó mới bằng lòng quay về nhà họ Sở và kết hôn với Nam Nam.

Nhưng trùng hợp là lão Triệu lại xảy ra chuyện vào một năm trước, cho nên người khác mới lầm tưởng Nam Nam gả vào nhà họ Sở để tránh nạn..."

"Cha, những gì con nói đều là sự thật. Vũ Hiên và Nam Nam đều đã đăng ký kết hôn rồi, chẳng lẽ còn là giả sao?"

Ông cụ mím môi không nói gì, nghĩ ngợi rồi hừ lạnh: “Chuyện hôn nhân là trò đùa à? Hôn ước mười năm trước chỉ là mệnh lệnh của cha mẹ, nói kết hôn là kết hôn sao? Quá vội vàng rồi đó!”


Sở Trì Khanh cười mỉa: “Cha, hai cuộc hôn nhân của con, có lần nào không phải do cha mẹ sắp đặt? Có lần nào không vội vàng đâu?”

Sở Tiếu Thiên cau mày: “Nhiều năm như vậy rồi anh còn trách tôi sao?”

Sau đó, ông cụ chỉ vào Sở Vũ Hiên: “Là vì tôi không cho. mẹ nó vào cửa ư?”

Trong mắt Sở Trì Khanh hiện lên một vẻ lạnh lùng khó thấy, im lặng hồi lâu, ông ta mới nói: 'Không có."

Ông cụ dường như cũng mang chút áy náy về chuyện cũ năm xưa, không muốn nhắc lại chủ đề này nữa, thở dài, nhìn Triệu Nhã Nam rồi nói: “Thôi đi, kết hôn cũng đã kết hôn rồi, tôi cũng không khoa tay múa chân nữa... Dù sao nếu cô đã gả tới đây rồi thì cũng phải quản lý nó! Mặc kệ nó quậy phá như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?”

Triệu Nhã Nam cúi đầu, vội vàng đáp: "Con biết rồi, ông nội..."

Sở Tiếu Thiên lại nhìn Sở Vũ Hiên: "Thằng súc sinh, tôi biết trong lòng anh cũng đang oán trách tôi, ha ha...

Cũng do tôi già rồi nên mềm lòng. Nếu là trước đây, với dáng vẻ như anh bây giờ thì đừng mong bước vào cửa nhà họ Sở tôi dù nửa bước.”

Sở Vũ Hiên nhếch môi, không có phản ứng.


Ông cụ nói 'Tôi không thích anh, nhưng dù sao anh cũng là cháu trai của tôi, là con cháu của nhà họ Sở.

Từ nay. trở đi, anh nên bớt làm những việc có hại cho tổ tiên mình đi! Nếu không, tôi chết cũng không có mặt mũi nào đi gặp tổ tông!... Đã hai mươi tám tuổi rồi mà còn không nên người, anh đói! Haiz..."

Ông cụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sau khi thở dài thì lạnh lùng n: m thế đi, lại sinh một đứa con.

Đàn ông mà, có con mới có thể trưởng thành."

Triệu Nhã Nam:???

Măng cũng được, sao lại kéo tới chuyện sinh con chứ? Con trai út của ông sinh bốn đứa nhưng cũng chẳng bỏ được thói trêu hoa ghẹo nguyệt đấy thôi!

Sở Vũ Hiên từ lúc vào cửa luôn xụ mặt đột nhiên trở nên thông minh, đôi mắt dường như sáng lên khi nhìn ông cụ.

Nhìn dáng vẻ của anh cứ như chưa bao giờ cảm thấy ông nội lại hòa nhã, đáng kính đến thế,... hiểu lòng người đến vậy.

“Nghe lời ông nội ạ” Vẻ mặt Sở Vũ Hiên cực kỳ nghiêm túc.

Ông cụ trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Nếu anh thật sự nghe lời thì chó cũng không ăn phân!”

Nói xong, ông cụ vịn vào góc bàn đứng dậy, đưa tay cho. cháu trai lớn: “Hạo Nhiên, chơi cờ với ông một lát...

Thân là cháu đích tôn, con cũng nên tính chuyện kết hôn đi. Không biết ông còn sống được bao nhiêu năm nữa, dù sao cũng hưởng thụ một chút niềm vui bốn thế hệ sống dưới mái nhà chứi”

Sở Hạo Nhiên vội vàng bước tới đỡ: “Dạ con biết rồi ông nội"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận