Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Nghĩ rồi cô quay đầu liếc nhìn, phát hiện Sở Vũ Hiên đang dựa vào cửa sổ xe, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, một tay khẽ nhéo ấn đường.

"Xem ra là không nghỉ ngơi tốt." Triệu Nhã Nam âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa định quay người lại thì nghe Sở Vũ Hiên nói: "Muốn nhìn thì cứ công khai mà nhìn, không cần phải lén lút. Anh đây lại không tính tiền.”

Triệu Nhã Nam trừng mắt một cái, không để ý đến anh nữa.

Sở Vũ Hiên chỉ mỉm cười, tiếp tục nhéo ấn đường.

Thật ra mấy ngày nay anh thật sự ngủ không ngon giấc, đầu có chút choáng váng, hơi đau nhức, thế nên cũng không thèm ác miệng nữa.

Hơn nữa, ba ngày nhàn hạ dần dần làm dịu ởi trái tim dao động khó hiểu của anh.

Trên đời này, phần lớn tình yêu đều đến từ dục vọng. Một thoáng ấn tượng đẹp đẽ ở hôn lễ khiến Sở Vũ Hiên nhất thời dao động. Trên đời này, hễ là đàn ông lần đầu gặp mỹ nhân như Triệu Nhã Nam thì ai mà không khỏi bối rối?

Tuy nhiên, lúc đó anh không hề có tâm tư thấy sắc nảy lòng tham, cũng biết cuộc hôn nhân gặp dịp thì chơi này không thể nào nghiêm túc được.

Cho đến khi cái tát đó hoàn toàn mở ra cánh cửa trái tim anh... Thật khó tưởng tượng cậu ấm vốn quen bị phớt lờ từ nhỏ này sẽ cảm thấy thế nào khi đột nhiên được một người phụ nữ bảo vệ.


Tình bạn là giả, động lòng là thật.

Nhưng bây giờ anh cũng hiểu phản ứng của mình dường như có hơi cực đoan. Đối với loại phụ nữ lạnh lùng này mà nói, nhiệt tình quá chỉ có thể phản tác dụng.

Lão Tam lơ đãng lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy hai người xa cách như người lạ, không khí cả xe cũng im lặng khó xử thì không khỏi bĩu môi.

"Haiz... hỏi thế gian tình là gì? Thế gian nói còn không ăn ngon băng bánh canh... Ừm... Có hơi muốn ăn bánh canh rồi!"

Sở Vũ Hiên trợn to hai mắt, liếc Lão Tam: “Cậu đang lẩm bẩm cái gì vậy?”

Lão Tam ngậm miệng, giả câm điếc, nhìn về phía trước, bày ra dáng vẻ nghiêm túc lái xe.

Sở Vũ Hiên không khỏi bật cười, người anh em ngốc nghếch này của anh vẫn luôn như vậy, chỉ sợ sau này sẽ khó tìm được vợ.

Đúng lúc này, Lão Nhị gửi tin nhắn WeChat: Ra ngoài rồi à?

Sở Vũ Hiên: Ừ, chuyện bảo cậu điều tra thế nào rồi?

Lão Nhị: Vẫn đang điều tra, hình như nhà họ Cao không có vấn đề gì.

Sở Vũ Hiên cất điện thoại, suy nghĩ một lát rồi nhìn Triệu Nhã Nam: “Cao Ninh lại đến tìm cô à?”

Triệu Nhã Nam tức giận nói: "Ba ngày này ngày nào cũng đều đến."

Dừng một chút, cô lại nói thêm: “Tới tìm anh đấy. Lúc trước không phải anh bảo anh ta đợi sao?”

Sở Vũ Hiên sờ cằm, lẩm bẩm nói: "Tôi làm lớn chuyện như vậy mà anh ta không biết sao? Tôi cảm thấy anh ta cố tình che giấu mục đích thật sự đấy."

Triệu Nhã Nam lạnh lùng nói: "Không rõ lắm"


Sở Vũ Hiên thở hắt ra, đưa tay xoa xoa thái dương, nghiêng đầu nhìn Triệu Nhã Nam, cười nói: "Sao cứ nghiêm mặt thế? Ai chọc cô giận à?"

Lão Tam đột nhiên mở to mắt, cảm thấy lạnh sống lưng.

Triệu Nhã Nam tức giận nói: "Sở Vũ Hiên, anh định mở tiệm lốp xe à? Tại sao cứ dòm ngó lốp xe của tôi thế?"



Sở Vũ Hiên chống lưỡi lên má, trầm mặc một lát, chỉ vào Lão Tam nói: “Tôi nói này, đều là cậu ta làm, ý định cũng là của cậu ta, không liên quan gì đến tôi... Tên mập này thật sự rất xấu, nặng hơn hai trăm cân, đúng là xấu người xấu nết."

Lão Tam:... Thế à, anh thì thanh cao lắm, anh giỏi lắm.

Triệu Nhã Nam phẫn nộ: "Lừa quỷ chắc! Anh rốt cuộc muốn làm gì? Mỗi ngày không chọc tức tôi thì anh sẽ không vui phải không?"

Sở Vũ Hiên làm bộ đầu hàng, ấm ức nói: "Tôi cảm thấy cô ngày nào cũng vất vả như vậy, lại phải tự mình lái xe, mệt biết bao chứ? Đúng không? Từ nay về sau tôi sẽ làm tài xế cho cô nhé."

“Không cần!” Triệu Nhã Nam tức giận hét lên: “Sau này đừng chạm vào xe của tôi nữa!”

Sở Vũ Hiên giả vờ suy nghĩ, nói: "Vậy thì thế này đi, từ nay để tên mập này làm tài xế cho cô nhé? Tôi lùi một bước, cô cũng nên lùi một bước."


Vừa nói, Sở Vũ Hiên vừa giơ tay lên, như muốn võ nhẹ lên vai Triệu Nhã Nam để bày tỏ sự thân thiết.

Không ngờ phản ứng của Triệu Nhã Nam lại kích động đến vậy, cô đột nhiên lùi lại, giống như một con chim sợ hãi, ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Sở Vũ Hiên: "Đừng chạm vào tôi!"

Sở Vũ Hiên sửng sốt một chút, nhún vai: “Cứ quyết định như vậy đi... Lão Tam, từ nay về sau lo lái xe cho chị cậu đấy."

"Ầy... Biết rồil... Đây là số mệnh của tôi mà... Sở Vũ Hiên dựa lưng vào ghế, nhớ lại đêm đó bị Triệu Nhã Nam dùng dao cào vào người mình. Phản ứng của mỹ nhân băng giá này có vẻ hơi khác thường.

Suy nghĩ một lúc, anh lại lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho lão Nhị: Giúp tôi điều tra lai lịch của Triệu Nhã Nam.

Lão Nhị: Đại ca, không phải anh cảm thấy tôi là Thiên Nhãn Tra* đấy chứ?

* Thiên Nhãn Tra: là một công cụ tra cứu tất cả thông tin doanh nghiệp

Sở Vũ Hiên: Ừ.

Lão Nhị: Được rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui