Cùng lúc đó trong nhà họ Diệp, tuy đã quá nửa đêm nhưng từ phòng ngủ chính trên tầng hai lại truyền đến tiếng mây mưa.
Khoảng mười phút sau, một bóng dáng quyến rũ bước ra khỏi phòng, chắc là muốn ra phòng khách rót một cốc nước để nhuận họng, nhưng lại phát hiện đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, cậu cả của nhà họ Diệp, Diệp Thiên Nhất, đang ngồi trên sô pha.
"Thiên Nhất, sao cậu còn chưa ngủ?" Người phụ nữ khắp người đầy mồ hôi nhưng cũng không mấy mệt mỏi, cô ta bước đi nhẹ nhàng, lắc mông đi đến chỗ bình nước, vừa rót nước vừa nói: "Mới về nước nên lệch múi giờ sao?”
Cậu ấm nhà giàu tên Diệp Thiên Nhất đang dựa vào ghế sofa và chơi game trên điện thoại di động, khi nghe người phụ nữ hỏi, anh ta ngước mắt lên và ôn hòa "ừm" một tiếng.
Người phụ nữ nhấp một ngụm nước, cô ta lững thững bước đến, vén chiếc váy ngủ bằng lụa trắng đầy gợi cảm lên và nở nụ cười ngọt ngào nói: “Vẫn chưa nhìn quen tôi à?”
Diệp Thiên Nhất có chút lạnh nhạt với người mẹ kế vẫn còn có sự thướt tha của một người phụ nữ trưởng thành này, anh ta nói: "Nhìn không quen thì cô cũng đã vào cửa nhà họ Diệp."
"Ha ha ha..." Cử chỉ của người phụ nữ thật xinh đẹp, cô ta cười rộ lên càng thêm quyến rũ lòng người, mặc dù đã bốn mươi tuổi nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp mê hoặc người ta kia thật sự không có một chút dấu vết của tuổi tác, làn da trắng nõn mịn màng, dáng người cũng được chăm sóc tốt, vòng nào ra vòng nấy, dù nói là một thiếu phụ gần ba mươi tuổi thì cũng không có ai nghỉ ngờ.
“Chúng ta trò chuyện một lát nhé?”
Diệp Thiên Nhất nghiêng đầu liếc nhìn người đẹp, anh ta lạnh nhạt nói: "Đi nói chuyện với cha tôi đi."
"Sao vậy? Chẳng lẽ thấy tôi già nua xấu xí đến mức không đành lòng nhìn thẳng sao? Ha ha ha..." Người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt mị hoặc nhìn Diệp Thiên Nhất.
Diệp Thiên Nhất có chút không kiên nhẫn, anh ta tức giận nói: "Liễu Tư Tư, cô đừng khiến tôi thấy ghê tởm."
Người phụ nữ không tức giận, cô ta nhếch môi nói: “Tôi thấy cậu không ngủ được nên muốn nói chuyện cho cậu đỡ buồn chán. Nhìn cậu kìa, sao không biết ý tốt của người ta thế? Được thôi, ở thành phố Giang Thành có ai mà không biết cậu Diệp có tầm mắt cao, bà già này nào xứng đáng được nói chuyện với cậu? Ha ha ha... Nói thế thì chỉ có người đẹp đứng đầu thành phố Giang Thành mới lọt vào mắt xanh của cậu thôi nhỉ?"
Diệp Thiên Nhất dừng việc chơi game lại, anh ta nhướng mi, u ám nói: "Trở về hầu hạ cho chủ nhân của cô đi, đừng chọc giận tôi."
Khóe môi Liễu Tư Tư nhếch lên một tia tà mị, trong mắt lóe lên sự nham hiểm: “Tôi nghe nói cậu Diệp đã hao phí hết tâm tư để hôn một người đẹp đó trước khi ra nước ngoài. Đáng tiếc mọi việc khó lường, còn chưa kịp xuống tay đã bị tống ra nước ngoài, ha ha ha... Là vậy thật à?”
Diệp Thiên Nhất mím chặt môi, không nói gì.
Liễu Tư Tư có vẻ tiếc nuối nói: "Haiz, năm tháng trôi qua mau, không biết người trong lòng năm đó có còn là người trong lòng hiện giờ của cậu Diệp nữa không? Chỉ là cho dù có thì cũng đã quá muộn, Triệu Nhã Nam đã kết hôn với đứa con riêng của Sở Môn vào năm trước rồi, ha ha ha... Có đáng tiếc không?"
"Cút!"
Diệp Thiên Nhất cau mày, dường như sợ người trong phòng ngủ chính nghe thấy nên anh ta không dám lớn tiếng, nhưng giọng điệu lại cực kỳ lạnh lùng.
Liễu Tư Tư thấy vậy thì cũng không muốn tự làm mất mặt nữa, cô ta đứng dậy đi về phía phòng ngủ chính.
Đi được nửa đường, đột nhiên cô ta dừng lại, quay người dùng ánh mắt giễu cợt nhìn Diệp Thiên Nhất và cười nói: “Nghe nói cậu Diệp của trước kia không sợ trời không sợ đất, không có người phụ nào mà không thể chiếm được. Nhưng theo tôi thấy, dường như cậu Diệp bây giờ đã bị thời gian bào mòn rồi nhỉ? Ha ha... Khuyên cậu một câu, có một số thứ nhất định không phải của cậu, dù cậu có muốn đến mức nào thì cũng không có được. Ha ha ha..."
Nói xong, Liễu Tư Tư quay người rời đi, trong mắt hiện lên một tia xảo quyệt không dễ phát hiện.
Diệp Thiên Nhất bị mấy câu nói kích thích nên chẳng còn tâm trạng chơi
game, anh ta tức giận đấm vào ghế sofa, sau đó mặc quần áo rồi đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Buổi trưa, Sở Vũ Hiên đến nhà tù Giang Đông và gặp Triệu Vân Bác.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh gặp cha vợ của mình, không ngờ ông ta lại ở một nơi như này và trong hoàn cảnh như thế này.
Sắc mặt của Triệu Vân Bác rất hiền lành, với khuôn mặt của một người đàn ông tốt bụng như thế này thì có vẻ không hợp với quần áo tù nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...