Sau khi trở về biệt thự ven hồ Phỉ Thúy, tên đội trưởng nhà họ Diệp và Tô Đông bị ném vào nhà kho, vì Tô Đông lên cơn nghiện và gần như phát điên nên lão Tam đã không kiên nhẫn mà đánh anh ta một chưởng khiến anh ta ngất đi luôn, tên đội trưởng kia sợ tới mức im bặt.
Trong phòng khách, sắc mặt của Sở Vũ Hiên xám xịt, trong mắt tràn đầy tà ác, anh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt mà không nói một lời.
Mấy anh em liếc nhìn nhau, Tiểu Thanh bất an bấm ngón tay, trước kia cô ấy là người nhà họ Triệu, bây giờ ông chủ cũ của cô ấy lại dính líu đến chuyện này, nhất thời cô ấy không biết phải đối mặt với Sở Vũ Hiên như thế nào.
Nhưng người cảm thấy khó chịu nhất lúc này, thậm chí sống không bằng chết, chính là cậu chủ nhà mình... Tiểu Thanh càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, cô ấy cúi đầu không dám nhìn Sở Vũ Hiên.
Khi lão Tứ trở về, anh ta vẫn đang lái chiếc GTR, không ngồi cùng xe với Sở Vũ Hiên nên không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cảm thấy bầu không khí rất sầu não nên hỏi: “Đại ca, không tra được à?”
Vừa dứt lời, lão Ngũ ngồi bên cạnh đã chọc vào eo anh ta.
Sở Vũ Hiên đưa đầu lưỡi chạm vào răng hàm sau, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười cực kỳ gượng ép, anh nói với mọi người: “Đã nửa đêm rồi, đi ngủ đi... Tiểu Thanh, dọn một căn phòng cho chị Hồng Mai, à, còn cả đồ vệ sinh cá nhân, lấy cho chị ấy một bộ nữa.”
Sau đó, anh nhìn về phía Hồng Mai: "Chị Hồng Mai, chị yên tâm ở lại đây. Nếu chị có cần gì thì trực tiếp nói với Tiểu Thanh... Những gì chị đưa cho tôi rất hữu ích, chờ sau khi tôi làm rõ mọi chuyện, tôi sẽ trả lại thẻ cho chị, cũng sẽ cấp cho chị một khoản tiền, đến lúc đó chị hãy cầm tiền rời khỏi thành phố Giang Thành, thành phố này rất không an toàn đối với chị."
Dường như Hồng Mai cảm thấy anh không có ác ý với cô ta nên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô ta nhẹ nhàng gật đầu nói: "Được."
Mấy anh em đều giải tán về phòng của mình, lão Ngũ liếc nhìn Hồng Mai rồi tiện đà nhìn về phía Sở Vũ Hiên, hai người liếc mắt nhìn nhau rồi anh ta quay người đi lên tầng.
Lão Tứ cũng ở trên tầng hai, sau khi lên tầng, anh ta dựa vào cầu thang chờ lão Ngũ rồi thấp giọng hỏi: “Hôm nay không thuận lợi sao?”
Lão Ngữ bình tĩnh, thuận miệng nói: "Thuận lợi." Khi đi đến cửa phòng, anh ta bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Quá thuận lợi.”
Lão Tứ nhìn cái con giun ở trong bụng của đại ca này, anh ta trợn mắt há mồm chả hiểu cái gì.
Ở phòng khách tâng dưới chỉ còn lại một mình Sở Vũ Hiên.
Anh cẩn thận xem qua tất cả bản ghi chép trong thẻ nhớ, có hơn mười bản liên quan đến Sở Trì Khanh, trong đó có ba bản, tuy không có ghi âm làm chứng cứ nhưng Sở Vũ Hiên biết ba bản đó đều là của Sở Trì Khanh, không thể nghỉ ngờ tính xác thực của thẻ nhớ này.
Trên thực tế, trước khi trở về nước, Sở Vũ Hiên cũng đã bảo lão Nhị về nước trước để điều tra Sở Trì Khanh.
Thậm chí có thể nói, đối tượng đầu tiên mà anh nghi ngờ trong vụ việc năm đó chính là Sở Trì Khanh!
Lý do rất đơn giản, mười năm trước, anh và mẹ bị trói trên một con tàu chở hàng khổng lồ, khi đó tàu chở hàng khổng lồ có thể cập cảng ở thành phố Giang Thành đều do Sở Môn kiểm soát, mà tổng giám đốc phụ trách kinh doanh cảng đúng là Sở Trì Khanh.
Mà sau khi anh trốn ra nước ngoài, anh có gọi điện cho Sở Trì Khanh để nhờ kiểm tra tàu chở hàng ở cảng, Sở Trì Khanh lại nói rằng không tìm thấy gì cả...
Chính vì lý do này mà lúc đó anh không dám dễ dàng trở về nước mà ở lại nước ngoài để tiếp tục trau dồi bản thân, sau khi tích lũy được một ít thực lực, anh mới trở về nước để báo thù.
Cũng chính vì lý do này mà lúc trước khi biết Sở Trì Khanh cài máy nghe lén lên xe của mình, anh mới nổi trận lôi đình như vậy, hơn nữa cho đến bây giờ, anh cũng chưa từng gọi Sở Trì Khanh là cha.
Anh không thể tin được, anh không thể tin bất cứ ai mang họ Sở.
Chàng trai rạng rỡ như ánh mặt trời năm ấy đã sớm chết trên chiếc tàu chở hàng địa ngục đó, chết trong cái nhà giam tràn ngập tiếng cười biến thái và nồng nặc mùi máu tanh kia!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...