Hồng Mai vô thức co quắp ngón tay, thoạt nhìn cả người đều có chút không tự nhiên: “Cậu đang nói cái gì vậy, tôi, tôi không biết, tôi chỉ là người tình mà thôi...”
"Trước kia tôi không hiểu, nhưng bây giờ tôi đã hiểu rồi." Sở Vũ Hiên cười nói: "Lưu Quân nắm trong tay điểm yếu của chủ anh ta, mà điểm yếu này vẫn luôn nằm trong tay người anh ta quan tâm và tin tưởng nhất. Tôi đoán Lưu Quân đã nói với chủ anh ta rằng chỉ cần có chuyện gì xảy ra với anh ta thì điểm yếu này sẽ bị phơi bày, phải không?”
Hồng Mai mím chặt môi và cúi đầu im lặng.
Sở Vũ Hiên thở dài: “Chị đã ở bên anh ta hai mươi năm, ha ha... Chắc chắn không chỉ là tình cảm bạn bè phải không? Sở dĩ anh ta tự sát quả quyết là vì, thứ nhất, anh ta vốn không sống được bao lâu nữa, thứ hai, anh ta biết đêm nay anh ta không thể trốn thoát, thứ ba, anh ta nghĩ những tay súng kia sẽ lập tức rời đi sau khi anh ta chết, đề phòng chị bị họ phát hiện. Chị Hồng Mai, thành thật nói cho tôi biết điểm yếu Lưu Quân thu thập được ở đâu?”
Hô hấp của Hồng Mai run run, sau khi tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô ta nói: "Cậu sẽ bỏ qua cho tôi sao?"
Sở Vũ Hiên: “Tôi chỉ đang điều tra một việc mà thôi, không cần thiết phải giết chị.”
Hồng Mai lau nước mắt trên mặt, nội tâm giằng co hồi lâu mới nói: “Trước đây anh Quân đã cho tôi một cái thẻ nhớ.”
"Ở đâu?"
Hồng Mai nhìn Sở Vũ Hiên, cô ta cân nhắc lại rồi mới giơ đôi bàn tay đang run rẩy lên, cởi chiếc vòng cổ trên cổ rồi dùng sức bẻ rời ra, lúc này từ bên trong có một chiếc thẻ nhớ to như móng tay rơi ra.
“Đã nhiều năm như vậy, mỗi lần anh Quân đi làm việc gì cho người khác, anh
ấy đều nhờ tôi ghi chép cho anh ấy, thỉnh thoảng cũng lén lút ghi âm, tôi đều ghi hết vào tấm thẻ này, đồng thời còn ghi chú cả ngày tháng và họ tên."
Sở Vũ Hiên vui mừng khôn xiết, sau khi lấy thẻ nhớ, anh nói: "Chị Hồng Mai, làm phiền chị đi theo tôi một chuyến. Đừng sợ, tôi tuyệt đối không làm tổn thương chị, được không?”
Hồng Mai:...
Muốn nói không được nhưng phải có gan.
Đúng lúc này, lão Tứ tình cờ chạy tới.
Sở Vũ Hiên bảo lão Tam trói Tô Đông và tên đội trưởng của nhà họ Diệp lại, dẫn bọn họ và cả Hồng Mai cùng đi, bao gồm cả thi thể của Lưu Quân, máu của Lưu Quân cũng được lau dọn sạch sẽ.
Lão Tam rất khó hiểu, mang theo người chết có ích gì?
Sở Vũ Hiên không giải thích điều này mà chỉ thúc giục mọi người rời đi nhanh chóng.
Trên đường trở về, Sở Vũ Hiên không thể chờ đợi thêm mà bảo lão Ngũ mở máy tính và đọc thẻ nhớ.
Hồng Mai ngồi cạnh hai người, cô ta nhìn người nước ngoài tóc vàng mắt xanh kia đang bật máy tính, bởi vì trong lòng quá bối rối nên phải rất lâu cô ta mới nhận ra rằng mật khẩu của thẻ nhớ do chính cô ta đặt. Cô ta đang định lên tiếng
thì chợt nhìn thấy người nước ngoài kia đã mở thẻ nhớ ra...
Trong đống ghi chép, phải một lúc lâu Lão Ngũ mới tìm được một phần tài liệu từ tháng sáu mười năm trước.
Trong tài liệu có một đoạn ghi âm, bắt đầu bằng một giọng nói rất quen thuộc với Sở Vũ Hiên - Sở Trì Khanh: "Làm việc đừng thô lỗ quá. Dù sao cô ấy cũng là người phụ nữ của tôi."
Sau đó có giọng của một người đàn ông khác: “Đúng vậy, nói vài lời tử tế với cô ấy đi.”
Cuối cùng là Lưu Quân: “Tổng giám đốc Sở, tổng giám đốc Triệu, hai người yên tâm, chuyện này sẽ do Lưu Quân tôi lo liệu. Cho cô ấy nhiều tiền như vậy thì còn sợ không đối phó được với cô ấy sao?"
Ghi chú: Vào tối ngày 14 tháng 6, lúc 19:20, gặp Sở Trì Khanh và Triệu Vân Bác tại Hòe Tự Thính của quán ăn Tê Vân.
"Răng rắc..."
Sở Vũ Hiên nắm chặt nắm đấm, khớp xương phát ra tiếng kêu răng rắc, nhất thời trong mắt anh tràn đầy tà ác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...