"Bảo bối, anh đã từng lừa gạt em chưa?" Âu Thừa Duẫn nâng hai má cô lên, ánh mắt chuyên chú giống như là một loại bảo đảm của chồng với vợ, Vận Nhi không chút nghĩ ngợi đã lắc đầu, đúng vậy, một người đàn ông kiêu ngạo tự phụ như anh căn bản khinh thường việc lừa gạt cô.
"Vậy sau này anh sẽ lừa gạt em sao?" Ngay sau đó Vận Nhi lại hỏi một câu, cô nghĩ đây là vấn đề mà bất kì người phụ nữ nào cũng rất để ý.
Trong con ngươi đen như mực của Âu Thừa Duẫn thoáng qua một tia do dự, chống lại đôi mắt tràn đầy hi vọng của cô giọng anh có chút khàn khàn nói, "Sẽ không!"
Đúng vậy, dù cho anh mang theo động cơ không trong sáng nào đó với cô nhưng anh cũng sẽ không lừa gạt cô!
Đối với Vận Nhi mà nói, so với việc nghe được bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào thì hai chữ này cũng đủ khiến cô hạnh phúc rồi, cô chủ động vòng tay lên cổ Âu Thừa Duẫn, nín khóc mỉm cười, "Âu Thừa Duẫn, chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi, nhưng mà nếu như có một ngày em biết anh lừa dối em, em sẽ không tha thứ cho anh nữa!"
Lời nói của Vận Nhi đập vào trong lòng Âu Thừa Duẫn, lại khiến hô hấp của anh thoáng cái trở nên cứng lại.
Anh dùng lực ôm chặt cô giống như muốn khảm cả người cô vào trong cơ thể mình, trong ánh mắt là vô vàn bi thương, nếu như cô không phải là con gái của Hướng Chỉ Lan, anh thật sự bằng lòng đặt cô trong lòng mình, cả đời!
Một đêm này hai người ôm nhau ngủ, trong lúc ngủ Vận Nhi lại cảm thấy một luồng hơi thở quen thuộc, thì ra mấy lần trước cũng không phải là ảo giác của cô, bên cạnh cô vẫn luôn có anh! Trước đó trong lúc cô không hay biết thì anh đã đi vào trái tim cô rồi.
Hôm sau khi tỉnh lại, Vận Nhi kinh ngạc phát hiện chiếc giường cô đang nằm là chiếc giường trong phòng Âu Thừa Duẫn, cô chỉ ngủ trên chiếc giường này vào đêm tân hôn và lần cô uống say ngủ quên ở quán bar, cô bị anh ôm tới đây lúc nào?
Áo ngủ trên người vẫn hoàn hảo như lúc đầu, điều này làm cho lòng cô thở phào nhẹ nhõm, Vận Nhi chán nản kéo tóc, tại sao buổi tối cô ngủ say giống như một con lợn chết vậy, thậm chí có bị ăn thì cô cũng không biết, nhưng mà cảm giác mơ hồ thì cô vẫn có.
"Em tỉnh rồi à?" Âu Thừa Duẫn kéo cửa phòng tắm ra thì nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình đang mơ màng đáng yêu kéo tóc mình, khóe miệng không tự chủ nhếch lên, đối với anh mà nói hạnh phúc như vậy cũng chỉ có thể tính bằng số lần.
"Á. . . . . . Anh chưa đi à?" Vận Nhi liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, chín giờ rồi, kỳ lạ là trước đây cô rất hiếm khi nhìn thấy anh ở nhà vào buổi sáng, hôm nay lại xuất hiện ngoại lệ.
"Hôm nay anh không đến công ty, ở nhà với vợ mình quan trọng hơn!" Trên mặt Âu Thừa Duẫn vô ý lộ ra nụ cười, mắt Vận Nhi choáng váng, cho tới bây giờ cô cũng không biết thì ra khi anh cười lên lại đẹp mắt như vậy, nụ cười này hoàn toàn không giống với nụ cười nhạt bên khóe miệng ngày thường.
“Vì sao?” Vận Nhi nhìn chằm chằm vào nụ cười mơ hồ lại tà mị của anh, cảm thấy có chút không chân thật.
Phương thức hai ở chung như vậy mới giống như một đôi vợ chồng mới cưới ngọt ngọt ngào ngào chứ?
“Anh là tổng giám đốc, nghỉ cũng cần lí do sao? Nếu như em muốn, anh có thể ngày ngày ở nhà với em!” Thân thể cao to của Âu Thừa Duẫn từ từ đi về phía Vận Nhi, dưới áo choàng tắm lộ ra làn da ẩm ướt màu đồng cổ với mùi nước hoa Cologne nồng đậm, Vận Nhi cảm giác được anh tới gần, trái tim lập tức đập loạn nhịp.
Lời như vậy nói ra từ miệng Âu Thừa Duẫn vẫn khiến cô có chút giật mình!
“Bảo bối, chúng ta cần nhiều thời gian hơn để bồi dưỡng tình cảm, anh đợi em một ngày nào đó yêu anh!” Âu Thừa Duẫn không ngừng phả ra hơi thở bên tai Vận Nhi, ngón tay không an phận lướt trên mái tóc dài của cô.
Vuốt ve mái tóc dài của cô, đó là một loại cảm giác vui sướng không nói ra thành lời được.
Những lời này lúc trước anh đã từng nói với cô, cô không nghĩ rằng đây không phải là lời anh tùy tiện nói với cô mà thôi, Vận Nhi nghe xong, trong lòng lại dâng lên một cơn buồn phiền, anh đối tốt với cô, cô vẫn luôn có chút cảm giác không chân thực!
Cô thật sự rất muốn hỏi anh, vậy còn anh, anh yêu em không?
Nhưng nhớ lại cảm giác ngày hôm qua khi anh nói sẽ yêu thương cô thì cô biết, nếu hỏi tiếp giữa hai người sẽ không còn sự hài hòa như bây giờ nữa, biết anh để ý cô, quan tâm cô, cưng chiều cô, như thế là đủ rồi!
“Em muốn đến trường học, có được không?” Vận Nhi quyết định không để cho mình tỉnh táo như vậy nữa, hạnh phúc trước mắt, cô muốn cố gắng nắm lấy.
Bởi vì cô sẽ chờ một ngày nào đó người đàn ông không ai bì nổi này nói yêu cô.
“Được, nhưng chờ mấy ngày nữa, anh muốn bù cho em tuần trăng mật lúc mới cưới!” Âu Thừa Duẫn yêu thương vuốt ve mái tóc cô, giống như đối đãi với búp bê bằng sứ, che chở cô trong lòng bàn tay.
“Không phải chúng ta đã đi tuần trăng mật rồi sao?” Vận Nhi chớp mắt nghi ngờ hỏi, chuyến đi tới nước Đức lần trước không phải là chuyến đi tân hôn sao?
“Cái đó cũng tính sao?” Âu Thừa Duẫn phát hiện cô vợ nhỏ của mình quá dễ dàng tin tưởng anh rồi, đối với anh mà nói thì đây là chuyện tốt, nhưng mà như thế sẽ chỉ làm sự áy náy trong lòng anh càng nhiều thêm.
Không đơn thuần chỉ là muốn đền bù, trong lòng anh cũng muốn làm như vậy!
“Em có nơi nào muốn đi không? Chờ chuyến đi của chúng ta kết thúc rồi về đi học, được không?” Giọng nói mê hoặc của Âu Thừa Duẫn giống như một khúc hát ru khiến Vận Nhi lập tức rơi vào trong cạm bẫy dịu dàng của anh.
“Được!” Dùng sức gật đầu, Vận Nhi nhắm mắt lại cảm nhận sự dịu dàng ít khi anh lộ ra với cô.
Vận Nhi mặc quần áo xong ra ngoài, Âu Thừa Duẫn mặc quần áo chỉnh tề, trong tay cầm một chiếc điện thoại di động màu trắng tinh tế nhỏ nhắn, Vận Nhi kinh ngạc phát hiện chiếc điện thoại này với chiếc điện thoại di động màu đen đặt ở đầu giường là một đôi với nhau, cô lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.
Lòng cô có chút xúc động, Âu Thừa Duẫn để điện thoại vào trong lòng bàn tay cô, “Không được đổi chiếc điện thoại di động này!”
Vận Nhi không nói lời nào, trên mặt khẽ cười, “Sao anh biết em đổi điện thoại di động vậy?”
“Anh biết rất nhiều chuyện!” Âu Thừa Duẫn cầm bàn tay nhỏ bé của cô, đột nhiên anh cười một cách mờ ám, “Ví dụ như, trước ngực em có một vết bớt đỏ màu đỏ…”
“Lưu manh!” Khuôn mặt Vận Nhi lập tức đỏ bừng, giãy giụa khỏi lồng ngực anh đi ra ngoài.
Cô rõ ràng nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh truyền đến từ phía sau, làm cho cô tăng nhanh bước chân đi xuống tầng.
Lúc đầu Vận Nhi muốn đi tìm Tô Thượng Đông, nhưng bây giờ Âu Thừa Duẫn đã đưa cô một chiếc điện thoại di động mới, cô cũng không tìm được lí do để đi gặp anh.
Khi nhắc tới Tô Thượng Đông thì Vận Nhi phát hiện Âu Thừa Duẫn có thái độ thù địch với anh trai, bên trong có nguyên nhân gì mà cô không biết ư?
“Đến bệnh viện!” Âu Thừa Duẫn nhét Vận Nhi lên xe rồi phun ra ba chữ.
“Đến bệnh viện làm gì?” Một bên Vận Nhi vẫn đang suy nghĩ gặp Thương Nhĩ Kỳ, cô phát hiện sự kì lạ, mấy hôm trước mọi người bàn tán xôn xao về vụ scandal, hôm nay đi ngang qua các khu vực trong thành phố thì đều đang gỡ bỏ áp phích của Riche, cô nghĩ lại, anh ấy đã lui về phía sau ở ẩn rồi, chắc là sắp xếp của công ty!
Vốn cho là Âu Thừa Duẫn không định trả lời vấn đề của cô, từ trước đến nay anh đều tùy ý làm việc, đối với chuyện mà anh muốn làm, cho tới bây giờ cũng sẽ không giải thích.
“Không phải em muốn biết tình hình của Phạm Tu Vũ sao?” Lời nói của Âu Thừa Duẫn làm lòng cô bùng nổ, đột nhiên cô cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...