Tần Tấn Dương trở về kí túc xá giữa sự hoan nghênh của bạn bè, chủ nhiệm Lý cũng không muốn quản chặt chuyện này. Vừa tống bạn sinh lớp mình về phòng liền trở về ngay lập tức. Bên cạnh chủ nhiệm Lý cũng có không ít các thầy cô khác bị cuốn vào chuyện này, chỉ vì mấy đứa học sinh muốn yêu sớm mà mất nguyên một đêm để truy lùng.
Tiếng tin nhắn điện thoại vang lên. Ở lúc đó, điện thoại của bọn họ rất đơn giản, thông dụng nhất vẫn là loại điện thoại gập. Hơn nữa lại có vô vàn màu sắc, kiểu dáng phía sau cũng rất đa dạng.
Là tin nhắn là Tô Hạ Tịch
- Tấn Dương, cậu về kí túc xá chưa?
- Hạ Tịch, tớ vừa về đến nơi.
- Lúc nãy không có chuyện gì chứ?
- Cậu đoán thử xem?
- Tấn Dương, tớ không biết.
Tần Tấn Dương thích nhất là trêu chọc cô bạn gái của mình. Nụ cười mỉm trên khuân mặt điển trai là không thể nào giấu nổi. Đôi tay thon dài vừa nhấn những hàng phím quen thuộc, cuối cùng soạn ra một dòng chữ vô cùng yêu nghiệt.
- Bạn trai cậu vô cùng toàn năng, thầy cô có thể làm khó được tớ sao? Hạ Tịch, thật ghen tỵ với cậu, có một người bạn trai giỏi như vậy.
Sau dòng tin nhắn này của Tấn Dương thì rất lâu sau mới thấy Hạ Tịch nhắn tin trả lời.
- Tần Tấn Dương, cậu chính là đồ tự luyến!
- Phải không? Tự luyến thì có sao? Tự luyến thì vẫn là bạn trai của cậu.
- Mau đi ngủ đi, lần sau phải cẩn thận hơn.
- Ừm, bạn gái của Tần Tấn Dương này hãy ngủ thật ngon, mai gặp lại.
- Mai gặp lại.
Văn Bắc ở giường trên nhìn thấy gương mặt như thiếu đòn của Tần Tấn Dương liền biết cậu ta lại đang hâm nóng tình cảm với bạn gái mình.
“Tần Tấn Dương, mày muốn yêu đương thì cút ra ngoài ban công. Đừng có lôi cái bộ dạng khuân mặt đó vào đây!”
Tần Tấn Dương lộ ra vẻ mặt đắc ý, tự nhìn nhếch mép nhìn bạn cùng phòng của mình.
“Ghen tỵ sao?”
“Hứ, không thèm. Nhưng nếu đó là Tô Hạ Tịch thì đúng là cũng chút ghen tỵ.” Văn Bắc xoa xoa cằm mình, dường như là đang tưởng tượng ra dáng vẻ vô cùng giống tình đầu quốc dân của Hạ Tịch.
Phải nói Tô Hạ Tịch chính là rất nổi tiếng ở trường cấp III trọng điểm Kim Huyền. Với biệt danh “tình đầu quốc dân” khiến mọi nam sinh đều muốn được cầm tay cô dắt đi trên chặng đường tươi đẹp của thanh xuân.
Thật sự là không hề nói quá lên chút nào. Bạn học Hạ Tịch của chúng ta trời sinh có một nước da trắng mịn màng, đôi mắt to như chứa đựng toàn bộ trời sao trong đó vậy. Ngũ quan cân đối, xinh đẹp vô cùng. Hơn nữa đang ở độ tuổi chuẩn bị nở hoa như vậy, còn trong dáng vẻ của bộ đồng phục học sinh lại càng có cảm giác tươi trẻ, quả thực rất xinh đẹp.
Tô Hạ Tịch đã từng nằm trong top 10 cuộc bình chọn nữ sinh thanh tú của trường Kim Huyền. Giải thưởng chẳng qua chỉ là một vòng hoa và chiếc cúp ghi danh, nhưng quan trọng là sau khi cuộc bình trọn này kết thúc, nhà trường liền thông báo ngay ở bảng thông báo chung của trường.
Cuộc bình chọn khi đó vô cùng năng nổ, lớp nào cử đại diện tham gia đều muốn chiến thắng, đem nữ thần của mình dâng tít lên tận mây xanh. Đám nam sinh thì lại hứng thú hơn, lên hẳn trang chủ của trường để mở vote xem ai sẽ giành chiến thắng. Kết quả lôi kéo được thêm không ít các bạn học của trường khác quan tâm đến cuộc bình chọn này.
Sau khi có kết quả, dưới sức nóng của cuộc bình chọn. Nhà trường cũng không ngại in hẳn ảnh của các nữ sinh thanh tú rồi treo lên bên cạnh bảng thông báo, dường như chính là một loại kiêu ngạo: “Nhìn xem, đây chính là các nữ sinh của trường Kim Huyền chúng tôi đó. Thế nào? Có xinh đẹp tựa thần tiên không cơ chứ?”
Khoa trương, hết sức khoa trương. Chất lượng chụp ảnh khi đó vẫn chưa tốt như bây giờ, ảnh in ra rồi phóng to lên có chút mờ, nhưng vẫn không thể nào làm ẩn đi tuổi trẻ và cả vẻ đẹp của các nữ sinh chiến thắng.
Bên dưới ảnh chính là tên của mỗi người.
Tô Hạ Tịch. Lớp 10C1.
Trong ảnh khi đó Hạ Tịch đang mặc đồng phục thể dục của trường, tóc tết 2 bím, khuân mặt cười tươi rạng rỡ. Thoạt nhìn cũng khiến người khác có cảm giác muốn cười theo.
“Văn Bắc, mày đây chính là đang ghen tỵ với người ta rồi.” Một nam sinh cùng phòng khác lên tiếng, là Tô Văn Hiệu. Chàng trai này là cùng đội bóng rổ với Tần Tấn Dương, hơn nữa cũng cùng là bạn học chung lớp với hai người bọn họ.
“Có bạn gái thì ghê gớm lắm sao? Chủ nhiệm Lý thật sự quá ư là thiên vị rồi! Lúc nãy tau còn nhìn thấy thầy ấy cười với tên Tấn Dương nữa đó!” Văn Bắc cầm trên tay gói snack đang ăn dở có chút tủi thân mà lên tiếng.
Bên ngoài sau trận náo loạn bên nãy cũng đã yên tĩnh hơn rất nhiều, đa số các phòng học đều đã tắt đèn đi ngủ. Trường cấp III trọng điểm Kim Huyền dù có khắt khe thế nào thì cũng không biến thái đến độ sẽ ngắt toàn bộ điện sử dụng vào ban đêm của học sinh, tránh tình trạng bọn chúng thức đêm chơi game, hơn nữa còn là một phần liên quan đến yêu sớm.
Bạn nghĩ hẹn hò dưới bờ tường hoa hồng leo là đủ rồi sao. Không, đám học sinh này sau khi trở về sẽ còn hâm nóng tình cảm trên chiếc điện thoại của bọn chúng nữa. Mà hiện tại như Tần Tấn Dương chính là một điển hình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...