Ly Độc Tình Yêu
Có lẽ cấp trên nghe được chút chuyện, chức vụ của Lộc bị giáng xuống làm giáo viên nghiên cứu. Đi khắp nơi cầu tình, chỉ nghe được câu trả lời trường học muốn giữ gìn hình ảnh đẹp, muốn quan sát Lộc thêm một thời gian.
Tinh thần Lộc sa sút, cả ngày nhốt mình trong phòng không để ý tới ai, hoặc động chút liền phát cáu.
Trục vẫn không ngừng hướng Lộc gửi thư, thơ văn kia quả thật đối với Lộc có lực sát thương lớn, khiến cho tinh thần Lộc vốn đang sa sút được Trục nhu tình xoa dịu, lần nữa không khống chế được, lại bắt đầu gọi điện cho Trục, gửi thư, sau đó gặp mặt, lại sao đó điên cuồng để bản thân bừa bãi. Lộc bi ai cảm giác được, người phụ nữ này không nghi ngờ chính là độc dược gây bệnh của anh kiêp này. Từng giây từng phút Lộc đều muốn cùng chỗ với Trục, vĩnh viễn cùng chỗ. Người đàn ông trung niên dại khờ, đã qua rồi cả chục năm tuổi trẻ nhưng vẫn không cách nào ngừng lại.
Đồng nghiệp của Trục bắt đầu cười nhạo sau lưng cô. Thậm chí có người gọi cô là ả đàn bà lăng loàn. Mà Trục vẫn là vẻ mặt vô tội, trong công việc không ngừng tiến tới, dùng thành tích để chứng minh bản thân là một nhà giáo giỏi. Có lần, các đồng nghiệp trong văn phòng thảo luận về tình yêu ngoài giá thú, nói làm giáo viên thì phải giữ cho bản thân hình tượng trong sạch. Trục nghe được cảm thấy chói tai vô cùng. Cô mất lý trí ném tóe tung cả chồng sách, lớn tiếng bảo, giáo viên thì thế nào? Giáo viên không phải người sao? Giáo viên thì không thể phá tan ràng buộc mà theo đuổi tình yêu à?
Các đồng nghiệp lập tức câm như hến. Sau đó một đồng nghiệp lớn tuổi mới chậm rãi nói, giáo viên đương nhiên cũng là người, nhưng chữ “Người” này cũng phải viết sao cho đúng ý. Nếu ly hôn rồi muốn làm gì thì làm, đó là tự do; nếu vẫn còn hôn nhân đó mà dám mở miệng nói tới tình yêu chân chính, chính là quan hệ nam nữ bừa bãi. Sắc mặt Trục tái nhợt, toàn thân run rẩy. Nhưng cô không thể khóc, khóc có khác nào thừa nhận mình chịu không nổi.
Trục vẫn ngây thơ cho rằng đồng nghiệp là đang nói vu vơ chuyện thiên hạ, cô cùng Lộc lần nào cũng thật bí mật, nào có ai hay. Cô cảm thấy chỉ cần bản thân cùng Lộc ở chung, mặc kệ người khác nói gì, nào có quan trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...