Long Hằng năm thứ 4, tại Lan Không thành thuộc Tây Ly.
Vừa qua giờ Mão, Tiêu Dực đã chuẩn bị từ trong trướng đi ra.
Ở kinh thành chắc hẳn trời vừa tảng sáng mà Tây cảnh vẫn đen kịt một màu, Tiêu Dực thay binh sĩ thêm củi vào đống lửa, ngọn lửa phừng phừng cháy lên.
Cách đó không xa chính là bãi nhốt cừu của người dân, dùng để nhốt cừu nhưng bên trong lại không hề có cừu mà dùng để giam giữ tù binh Tây Ly, bốn phía canh gác nghiêm ngặt, binh lính canh gác không dám có chút lười biếng.
Ba ngày trước, Huyền Giáp Quân do Tiêu Dực chỉ huy đại thắng Tây Ly, công phá thành Lan Không mà người Tây Ly coi là kiên cố nhất.
Cầm mũ giáp trên tay, lòng bàn tay rất nhanh trở nên lạnh buốt, Tiêu Dực thu tầm mắt lại, đem mũ giáp đeo lên đầu, nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân nhưng cũng không quay đầu lại.
Phó tướng Cố Phóng dừng sau lưng Tiêu Dực, tự sửa sang lại áo giáp rồi đỡ kiếm đứng nghiêm, không chờ y lên tiếng gọi "Tướng quân" Tiêu Dực đã mở miệng trước.
"Không phải ta đã lệnh cho ngươi chỉnh đốn tinh thần hay sao? Ngày nào cũng che mắt ngủ gật để cho người khác coi ngươi thành trò cười."
Mấy ngày liền chinh chiến, các tướng sĩ đã lâu không có một giấc ngủ ngon, công thành xong, Tiêu Dực liền điều chỉnh thời gian biểu trong quân, ngoại trừ nhóm người làm nhiệm vụ canh gác luân phiên, thời gian thức dậy của đại quân đổi sang giờ Thìn, Cố Phóng tất nhiên cũng phải tuân theo như vậy.
Cố Phóng lập tức trợn to hai mắt, cố đứng thật nghiêm chỉnh đáp:
"Tướng quân xưa nay luôn duy trì thức giấc vào giờ Mão, Cố Phóng thân là phó tướng, sao lại dám tham ngủ."
Tiêu Dực cũng không nói tiếp, ngước nhẹ đầu lên, chẳng biết từ lúc nào nhìn về bầu trời hướng Tây Bắc.
Cố Phóng quay đầu theo chỉ thấy một mảng tối mịt nhìn không ra manh mối gì.
Hắn luôn không giỏi suy đoán tâm tư của Tiêu Dực, sau một hồi suy nghĩ cũng thốt ra được câu bày tỏ sự quan tâm:
"Tướng quân có phải lại nhớ Vĩnh An rồi? Tây Ly đại bại, tin chiến thắng chắc hẳn đã truyền về kinh, đợi bệ hạ phái Tiết Độ Sứ đến đây tiếp quản, đại quân liền có thể quay trở về..."
Tiêu Dực bỗng nhiên thay đổi ánh mắt, phía bãi nhốt cừu phát ra từng trận náo động, Huyền Gia Quân lập tức rút kiếm ra uy hiếp nhưng tiếng ồn lại càng lúc càng lớn, lũ tù binh tựa như phát điên, lớn gan mà xông ra ngoài, dù bị đụng vào lưỡi kiếm không ngừng chảy máu cũng không hề cảm giác được đau đớn, một số nhát gan còn lại thì quỳ xuống đất, hai tay chắp trước ngực hướng về phía Tây Bắc không biết miệng niệm thứ gì.
Lần xuất chinh đánh Tây Ly này Tiêu Dực đặc biệt yêu cầu trụ trì chùa Hồng Lộ, người thông thạo tiếng Tây Ly, giờ phút này chắc hẳn đang ngủ ngon lành.
Sau nhiều lần giao chiến, Tiêu Dực nghe nhiều cũng biết một hai, lờ mờ nhận ra từ “Thần Lan Không phù hộ”, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt.
Một cơn bão đục ngầu đang kéo đến trong bóng tối ở hướng tây bắc, các tù binh đem nó coi như một điềm báo của thần linh cho nên càng thêm nóng nảy, mưu tính xông ra khỏi chuồng giam.
Tiêu Dực bước nhanh đến phía trước, kiếm chưa ra khỏi vỏ, Cố Phóng thậm chí còn chưa kịp ra tay, hắn đã dựa vào quyền cước đem tù binh dẫn đầu vụ nổi loạn đánh bại, đồng thời rút kiếm kề trên cổ y, người tù binh biết điều liền im miệng.
Ngay từ thời điểm Tiêu Dực bắt đầu dẫn quân tiến về Tây Ly, bọn chúng đã biết đến uy danh của vị Trấn quốc tướng quân này, tự mình ra trân từ lúc bắt đầu đến bây giờ chưa từng có một trận thua.
Bọn chúng vốn cho rằng cậy vào thần Lan Không phù hộ, cho dù không thể chiến thắng Tiêu Dực cũng có thể phần nào áp chế được uy phong của hắn, từ đó dễ dàng đàm phán điều kiện hơn, đáng tiếc trời không chiều lòng người, vua Tây Ly chết thảm dưới kiếm Tiêu Dực, thi thể vẫn treo trên cổng thành Lan Không.
Bởi vì bất đồng ngôn ngữ, Tiêu Dực không buồn nhiều lời, Cố Phóng đem tù binh nhấc lên, Tiêu Dực liền thu kiếm, trầm giọng hạ lệnh: "Trói lại."
Hắn vừa dứt lời, hỗn loạn từ phía Tây Bắc theo gió thổi đến, cuốn theo vạn hạt cát hoang chạm vào da đau rát vô cùng, Tiêu Dực giơ tay chặn lại trước mặt, nghe thấy tiếng Cố Phóng gào lên:
"Tướng quân! Cái này không giống như bão cát bình thường!"
Gió bão kéo dài chừng nửa khắc, Tiêu Dực buông cánh tay xuống, đi đến bục cao trước danh trướng nhìn về phía xa, Cố Phóng bất chấp gió cát ném tù nhân trong tay lại cho lính canh, lính canh bắt đầu dùng dây thừng trói chặt tù nhân vào trong chuồng cừu.
Tiêu Dực lúc này mới đáp lại lời phán đoán của Cố Phóng: "Không phải bão cát thì là cái gì? Chẳng lẽ ngươi cũng tin thần Lan Không từ trong miệng bọn chúng?"
"Mạt tướng không dám." Cố Phóng vội vàng phủ định.
Hai người nhìn chằm chằm về hướng cát đen đang rút lui, cát đen lơ lửng gần danh trại rất lâu, lâu đến mức một tia sáng ban mai xuyên qua đám mây nhưng nó cũng không thể xuyên qua màu cát đen bướng bỉnh.
Sắc trời còn chưa sáng hẳn, trong nhất thời cũng không thể xác định được tình huống này là gì.
"Thật là xúi quẩy! Quân ta đại thắng Tây Ly, vừa bày tiệc ăn mừng xong liền xuất hiện thứ quỷ quái thế này." Cố Phóng nhịn không được oán hận hai câu, lại thầm nói, "Giống như là đống cát đen, lại giống khói đen, tóm lại nhìn thì nhẹ nhàng thổi qua nhưng thực ra đụng vào người lại đau, ta cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua loại hiện tượng quỷ dị như vậy, thật sự là thành tinh..."
Tiêu Dực lại lâm vào trầm tư, băng qua đống cát đen, hắn nhìn thấy tia nắng ban mai chiếu vào hang động ở triền núi phía xa, trong bóng tối có hình dáng của Bồ Tát, nhìn sống động như thể đám mây tách ra để lộ dưới ánh mặt trời.
Hắn không khỏi nghĩ đến đêm đó ở Thiên Nữ tự, tình cảnh cũng giống như bão cát bây giờ, khói đen lập lờ tràn ngập toàn bộ từ đường, nhìn có vẻ nhẹ nhàng mỏng manh, nhưng lại giống như nỗi đau cào da róc thịt trên người.
Thiên Nữ tự không cúng bái tượng thần, trên bàn chỉ có một trăm lẻ ba bài vị thiên nữ, chất đầy dày đặc nhưng để hắn chân chính ổn định nhân tâm chỉ có mình Tiêu Thanh Quy.
Đến bây giờ hắn đã không còn nhớ rõ lúc ấy màn khói đen bay vào từ cửa sổ hay cửa chính, đầu tiên nó lơ lửng ở không trung rồi rất nhanh ngưng tụ ngày càng lớn, phảng phất như một miệng hố đen ngòm khổng lồ mở ra giữa trời đất.
Cố Phóng cho rằng chưa bao giờ thấy qua một màn kinh hồn như vậy, nhưng kỳ thực năm đó hắn đã từng trải qua cơn ác mộng còn đáng sợ hơn hôm nay rất nhiều.
Ở Vĩnh An vừa có một trận mưa ngắn ngủi, chùa Thiên Khâu xây cạnh hoàng cung, tiếng tụng kinh rầm rì, phía đông bức tường chính là Kiến Ninh cung mà trưởng công chúa đang ở.
Trong tẩm điện treo đầy chuông vàng trên mấy bức mành như đang cùng hòa vang, theo âm thanh ấy, Thọ Mi nhặt những cành lá còn sót lại trong sân, thấy trên khay vàng dùng để hứng sương bị đọng lại không ít nước mưa, dự định lát nữa sẽ kêu người đến thu thập rồi quay trở lại hành lang và yên lặng đứng chờ.
Sân viện lớn như vậy nhưng chỉ mình nàng đứng đó, vừa tĩnh lặng vừa âm u.
Thọ Mi chờ đến độ nôn nóng trong lòng, nghe được trong phòng truyền đến chút động tĩnh, chắc hẳn trưởng công chúa lại gặp phải ác mộng nhưng nàng không dám đi vào đánh thức.
Trưởng công chúa đang mơ hồ lầm bẩm nói mớ trên giường, khuôn mặt không có lớp trang điểm trông càng ốm yếu và nhợt nhạt hơn, mái tóc đen vì giãy dụa mà trở nên toán loạn, bên tóc mai ướt đẫm mồ hôi, ngay giữa trán nàng điểm một nốt ruồi son Quan Âm, thật đúng như lời đồn Thủy Nguyệt Quan Âm* chuyển thế, nhưng đáng tiếc nàng lại là Bồ tát nhiều bệnh.
Tiêu Thanh Quy đột nhiên mở hai mắt ra, đôi mắt trừng lớn nhìn chòng chọc phía trên xà nhà, rõ ràng đã tỉnh lại nhưng làn khói đen trong cơn ác mộng dường như vẫn chưa tan đi, cứ lơ lửng trên đầu, ngưng tụ lại rồi dần ép xuống, sẵn sàng nuốt chửng lấy nàng bất cứ lúc nào.
Sự kinh hãi còn sót lại khiến nàng không ngừng rụt về nơi góc giường, ôm lấy đỉnh đầu hét lên đầy hoảng loạn.
Thọ Mi lúc này mới dám xông vào tẩm điện, một đường chạy đến vội vã kêu lên: "Trưởng công chúa, trưởng công chúa..."
Đợi đến khi Thọ Mi dừng ở cạnh giường, Tiêu Thanh Quy đã dần an tĩnh lại, sắc mặt vẫn còn chút đờ đẫn, trên vầng trán mềm còn lưu lại mấy giọt mồ hôi.
Thọ Mi vội vàng bưng chén trà an thần đã chuẩn bị sẵn tới trước mặt Tiêu Thanh Quy, ôn nhu nói: "Trưởng công chúa, người uống một ngụm trà để bình tĩnh lại một chút ạ."
Tiêu Thanh Quy sắc mặt trắng bệch, ngẩn người nhìn Thọ Mi đưa chén trà tới mới hồi thần, tay run run tiếp nhận, vừa nhấp một ngụm liền không kìm nổi mà ho khan, yết hầu dâng lên một cỗ ngọt tanh, nàng bổ nhào vào trong giường, thoáng chốc nôn ra một ngụm máu tươi.
Thọ Mi không kịp cầm khăn lau đi vết máu trên khóe môi nàng, lập tức ngồi ở mép giường một tay ôm lấy Thanh Quy, tay còn lại xoa nhẹ trên phần lưng của nàng để giúp nàng thuận khí, sau khi nghe được tiếng ho suyễn dần dần ngừng lại, lúc này mới buông lỏng ra, hỏi: "Để nô tỳ gọi thái y đến đây khám cho người nhé? Vẫn là tìm Hạ Lan..."
"Không cần." Tiêu Thanh Quy phải bám vào người Thọ Mi mới có thể chống đỡ được cỗ thân thể yếu ớt này, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nàng nắm chặt lấy Thọ Mi dù làm tay Thọ Mi bị đau cũng không chịu buông ra, "Huynh trưởng...!ở Tây Ly có phải đã xảy ra biến cố gì không?"
Thọ Mi đang muốn chờ Tiêu Thanh Quy sau khi thức giấc sẽ nói đến việc này, thấy thế liền nói: "Không có biến cố gì ạ, vương gia hết thảy đều mạnh khỏe.
Trời chưa sáng tin chiến thắng vào truyền vào triều, Huyền Giáp quân đã đánh hạ Lan Không thành, Hoàng thượng hết sức vui mừng, Ngô tổng quản tự mình đến Kiến Ninh cung thông báo, không dám quấy rầy đến trưởng công chúa nên lệnh cho nô tỳ đợi trưởng công chúa ngủ dậy mới nói sau."
Nghe nói Tiêu Dực vô sự, Tiêu Thanh Quy lúc này mới yên tâm, khí tức cũng vững vàng lên không ít, nương theo Thọ Mi đỡ lấy mà đứng dậy: "Ta gặp phải cơn ác mộng, y phục đều ướt đẫm mồ hôi rồi.
Có phải hôm nay Lữ Văn Chinh sẽ vào cung không?"
"Đúng là hôm nay.
Lữ thái sư cao tuổi, xe ngựa đi có chút châm nên giờ còn chưa vào cung."
Tiêu Thanh Quy bước chân hư nhược tiến đến bên cửa sổ, Lữ Văn Chinh đã lâu không vào cung yết kiến, chắc hẳn sẽ đi bái kiến Tiêu Húc trước tiên, sư đồ hai người khó tránh khỏi muốn trò chuyện thêm một lát, bởi vì ác mộng năm xưa quấy nhiễu, nàng không cần hỏi canh giờ cũng biết mình hôm nay thức dậy sớm, cũng không cần vội đi gặp mặt Lữ Văn chinh.
Nàng đi đến bên cửa sổ, vốn định đẩy cửa sổ ra, chưa chạm tới bệ cửa liền cảm giác được có chút lạnh, lập tức rụt tay trở về, thanh âm khản đặc hỏi: "Trời mưa?"
"Sáng sớm đã có một trận mưa nhỏ, trời bên ngoài đã có chút sắc thu, nô tỳ vừa kêu người đốt thêm chậu than, nếu trưởng công chúa cảm giác vẫn chưa đủ ấm áp thì nô tỳ liền đem địa long trong phòng sớm đốt lên."
Nàng vốn định khoe khoang nói câu "Không cần", yết hầu lại không tự chủ ngứa ran lên, không khỏi thấp giọng ho khan vài tiếng, chính mình nghe còn cảm thấy tâm phiền.
Tiêu Thanh Quy khẽ thở dài: "Thôi, bản cung muốn tắm rửa."
Thọ Mi đang đứng bên cạnh bồn nước nóng hầu hạ Thanh Quy tắm rửa, không ngờ thái giám tổng quản Ngô Sĩ Thành lại đến Kiến Ninh cung.
Thọ Mi đành đi ra ngoài ứng phó, vốn định không có gì quan trọng thì tìm một cái cớ qua loa để đuổi hắn ta đi, nhưng Ngô Sĩ Thành lại rất nhiệt tình quan tâm đến trưởng công chúa Thanh Quy, liên tục hướng tới nói mấy câu như "Trưởng công chúa thân thể yếu đuối, nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn" rồi "Bệ hạ thực lòng rất quan tâm đến Trưởng công chúa".
Thọ Mi sắc mặt lạnh lùng có chút thờ ơ, thậm chí còn có ý định quay người bỏ đi, Ngô sĩ thành vội vã kéo lấy góc áo Thọ Mi, nhớ tới mục đích chuyến ghé thăm, lúc này mới đem đồ vật trong tay giao ra.
Trước khi đi vẫn không quên căn dặn Thọ Mi: "Ngươi tuyệt đối đừng quên, bệ hạ nhớ trưởng công chúa, muốn trưởng công chúa cùng nhau dùng bữa tối, còn dặn dò bọn nô tài ngày ngày quỳ trước mặt Đức Phật cầu nguyện, hy vọng trưởng công chúa thiên thu trường thọ."
Thọ Mi nhìn hắn, đè nén tức giận, nửa năm trước Tiêu Thanh Quy xuất hiện chứng bệnh ho ra máu, truy cứu nguyên do, thật nực cười kẻ đầu têu lại là người gã ta vừa nhắc tới trong miệng: hoàng thượng.
Thọ Mi đành phải lạnh giọng nói ra một câu: "Cơn mưa sáng sớm nay quấy rầy trưởng công chúa yên giấc, trưởng công chúa sau khi tỉnh lại liền ho máu, làm phiền Ngô công công báo lại với bệ hạ, trưởng công chúa sợ là không thấy ngon miệng nên sẽ không dùng đến bữa tối, nô tỳ còn phải đi giúp trưởng công chúa sắc thuốc, Ngô công công, không tiễn."
Nghe nói Tiêu Thanh Quy ho ra máu, Ngô Sĩ Thành kia chỗ nào còn dám nhiều lời, lập tức biến thành người câm điếc, Thọ Mi lại không thèm nhìn hắn thêm một chút, lập tức quay người bước vào trong.
Dòng nước ấm áp bốc lên làn khói mờ ẩm ướt trêu đến Tiêu Thanh Quy sinh ra không ít ủ rũ, nghe được thanh âm của Thọ Mi bên tai nhưng lại không thấy người tới, Tiêu Thanh Quy cất tiếng gọi nàng ta: "Thọ Mi?"
"Có nô tỳ." Thọ Mi đang đứng cạnh chậu than để xua đi khí lạnh trên người, nghe tiếng gọi liền nhanh chóng quay lại cạnh bồn tắm đỡ Tiêu Thanh Quy đi ra.
Tiêu Thanh Quy quay qua hỏi Ngô Sĩ Thành đến đây có chuyện gì, liền nhìn thấy có bức thư trên sạp nhỏ.
" Là vương gia đưa thư nhà tới cho trưởng công chúa."
Tiêu Thanh Quy thế mà lại không lập tức đi tới bên cạnh sạp ngồi xuống, cũng không nhìn nhiều, chỉ liếc qua bức thư một chút, Thọ Mi tiến lên hầu hạ nàng thay quần áo.
Thay xong quần áo Tiêu Thanh Quy mới thong thả mở bức thư ra, không chờ đọc xong đã bỏ tay xuống, phảng phất như đang nói một mình, lại giống như nói cùng Thọ Mi đang thắp hương cách đó không xa: "Quả nhiên không ngoài dự liệu, huynh ấy không phải là người giỏi viết thư, từ khi chinh chiến sa trường chỉ mới viết qua cho ta mấy phong thư, nội dung đều là báo trễ về."
Thọ Mi tiếp lời: "Khắp thiên hạ chỉ có vương gia là người đối xử thật tâm nhất với trưởng công chúa nhất, mặc dù có chuyện quan trọng trì hoãn nhưng nhất định lòng cũng chỉ một mực muốn về."
Tiêu Thanh Quy nói: "Đúng vậy a.
Hắn nói tam vương tử Tây Ly đến xin đầu hàng, chủ động hiến dâng vật quý, nói ra tung tích của Tịch Hàn Tê*, bởi vì thứ đó nẳm ẩn trong trùng trùng điệp điệp hang đá nguy hiểm, để đảm bảo không có chút sai sót gì nên hắn quyết định tự mình đi lấy về đưa cho ta."
"Tịch Hàn Tê?" Thọ Mi kinh ngạc.
"Tịch Hàn Tê có màu sắc y như vàng, đặt trong phòng lại tỏa ra hương thơm ấm áp.
Tiền triều, phía Bắc Sóc từng tiến cống qua một gốc, về sau quốc gia ly tán, người Bắc Sóc thừa dịp loạn lạc đem đoạt lạị, sau đó hình như cũng không ai thấy qua món bảo vật này nữa.
Nô tỳ ngược lại không biết, Tây Ly thế mà cũng có."
Tiêu Thanh Quy trùng hợp cũng từng nghe nói qua Tịch Hàn Tê, nàng là cô nhi bị vứt bỏ được cô cô chăm sóc, dưỡng dục mà lớn lên.
Khi còn bé cô cô đã đem chuyện này ra kể để dỗ dành nàng chìm vào giấc ngủ, nàng vốn cho rằng nó chẳng qua chỉ là một loại tin đồn.
Thọ Mi trong lòng có chút chờ mong, nhịn không được hỏi thêm: "Có thật là nó sẽ tỏa hương ấm áp hay không a? Vĩnh An đã chuyển sang thu, trưởng công chúa sợ nhất là thời tiết lạnh, nếu như có Tịch Hàn Tê trong tay thì mùa đông này nhất định có thể vượt qua dễ dàng."
Tiêu Thanh Quy cũng không chờ mong như Thọ Mi, ngược lại trên mặt lộ ra một tia buồn rầu, không khỏi lo lắng cho Tiêu Dực.
Nếu như Tây Ly có bảo vật quý báu như thế, vì sao trước kia hoàn toàn chưa từng nghe nói? Chỉ sợ là vị tam vương tử Tây Ly kia giở trò quỷ kế, núi non hiểm trở, Tiêu Dực tự mình ra tay, chắc sẽ gặp nhiều nguy hiểm.
Ngẩn ra một lát, Tiêu Thanh Quy mới tiếp tục đem lá thư kia đọc hết, Thọ Mi cầm một đoạn hương Sen thơm đốt lửa rồi đem qua sạp nhỏ, trùng hợp nhìn thấy Tiêu Thanh Quy mím môi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười đọng lại trên môi rất lâu, rõ ràng là xuất phát từ trong tâm, Thọ Mi nhịn không được nhìn ngây người.
Thọ Mi vào Gia Ninh Cung làm nô tỳ hầu hạ từ lúc Tiêu Thanh Quy 15 tuổi, lúc ấy sự việc ở Thiên Nữ tự mới phát sinh chưa lâu, tiên hoàng đột nhiên hạ lệnh đem Tiêu Thanh Quy từ Nguyệt Hoa cung dời đến Gia Ninh Cung, toàn bộ cung nữ bên cạnh tất cả đều bị thay đổi hết, Nguyệt Hoa cung phong bế đến nay, Tiêu Thanh Quy từ đây cơ thể suy nhược, nhiều năm như vậy nàng đều là sầu nhiều vui ít.
Thọ Mi đã rất lâu chưa được thấy Tiêu Thanh Quy tươi cười như vậy.
Tiêu Thanh Quy ngẩng đầu lên liền bắt gặp bộ dáng Thọ Mi sững người, trên mặt ý cười còn treo, thanh âm theo đó cũng có chút mềm nhẹ: “Phát ngốc cái gì đó?”
Thọ Mi không phải là người quen a dua nịnh hót, từ nào cũng là lời thật lòng: “Trưởng công chúa sắc nước hương trời, lại không yêu thích nói cười, nô tỳ đã hồi lâu chưa thấy qua trưởng công chúa vui vẻ như vậy.”
Câu kế tiếp nàng không dám nói ra thành lời, Tiêu Thanh Quy nói Tiêu Dực không giỏi viết thư từ, nhưng lại có thể qua đôi ba câu liền khiến Tiêu Thanh Quy cười đến vui vẻ, kỳ quái là hai người mỗi lần gặp mặt nhau đều bày ra dáng vẻ lạnh lùng như băng.
Tiêu Thanh Quý sửng sốt một lát, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm liếc nhìn lá thư trong tay, nói với Thọ Mĩ: “Huynh ấy nói Trung thu đã đến gần, có thể sẽ không về kịp lúc ăn mừng sinh thần của ta."
Đây chính là tin tức xấu, không hiểu sao trưởng công chúa còn có thể cười? Thọ Mi mặt lộ vẻ khó hiểu.
Tiêu Thanh Quy nói tiếp, đọc những lời mà Tiêu Dực viết cuối thư: “Kê thủ phục nguyện, diêu khấu phương thần”*, huynh ấy xưa nay không tin thần phật, là người kiêu ngạo nhất, ai có thể tưởng tượng bộ dáng hắn chắp tay cầu nguyện? Thật có chút hoang đường.”
Thọ Mi nói: “Vương gia đây là dỗ dành trưởng công chúa, lo lắng trưởng công chúa không vui.”
“Đem cất đi, ta không xem nữa.” Tiêu Thanh Quy quyết đoán đem thư bỏ vào bao, thu lại nét cười, không chút lưu luyến đưa phong thư cho Thọ Mi.
Nghe được tiếng Thọ Mi di chuyển cái tráp bên cạnh giá sách, Tiêu Thanh Quy quay đầu nhìn về phía cửa sổ đóng chặt, tấm màn che đi không khí sang thu lãng đãng trong đình viện, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh, mùa thu ở Vĩnh An thực ra đã tới thật gần.
Tiêu Thanh Quy lẩm bẩm nói: “Tình cảm huynh muội, sao lại nói đến “cúi đầu”?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...