Cậu cũng biết đấy, không phải là cứ sấy càng lâu thì cà phê càng đắng. Khi cà phê pha thoang thoảng mùi gỗ thơm dịu, trở về vị ban đầu, nụ vị giác ở đầu lưỡi bùng nổ, vẫn chỉ cảm thấy được vị đắng.
Ngày thứ hai, cái gọi là “Thực bất trị vị, hồn bất tại thân” [ăn không biết vị, hồn không ở thân], chịu đựng được đến giờ tan tầm, Quân Mạc vội vàng thay đồng phục. Đi cửa trước, trên một bên cửa kính dài, thấy bóng dáng của chính mình hiện lên, cô bỗng giật mình dừng lại.
Áo ca rô mặc bên trong dày mà ấm áp, là chút màu sắc tươi sáng duy nhất trong ngày đông nặng nề, u ám và lạnh lẽo này. Cô không khỏi dừng chân, đánh giá b thân mình trong gương. Màu da vẫn trắng ngần như cũ, thiếu chút son phấn như cũ, thái dương có thể nghiễm nhiên thấy mạch máu xanh nhạt dưới da thịt mỏng manh, tóc dài buộc đuôi ngựa đen bóng đằng sau — tóc cô khi đi làm vẫn vậy, lại còn hơi xoăn một chút. Hóa ra vẫn còn có chút khí chất sinh viên trên người, nhưng mà dung mạo có thể như trước, thời gian lại không thể quay về.
Cô ở ngoài cửa đón taxi. Cảnh sắc bên ngoài lướt qua như bay, may mắn không tắc đường. Một đường thuận lợi đi vào sân bay. Cô lấy áo khoác gắt gao bao lấy mình, đi hơi cà nhắc nhìn cửa ra.
Thật ngoài ý muốn nhìn thấy bóng dáng một cô gái, khoác chặt chiếc áo khoác đen, dáng người mỏng như tờ giấy, đứng bình thường trong cả đám người nhưng thật ra lại nổi bật hơn người. Khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy khi nhìn thấy cô, do dự trong nháy mắt, hơi hơi gật đầu, cũng trong chớp mắt phản xạ có điều kiện của nghề nghiệp của Quân Mạc nổi lên, lập tức mỉm cười lại. Liêu Khuynh Nhã không dừng chân, lập tức bước đi. Quân Mạc thoáng sắp xếp lại tâm trạng, lúc ngẩng đầu lên, bóng người mảnh khảnh, cao gầy kia liền xuất hiện trong tầm mắt. Cô thật sự khó có thể bình tĩnh được, lẳng lặng đứng ở nơi đó, thậm chí không hướng anh vẫy tay ra hiệu, cô biết, anh tất nhiên đã nhìn thấy mình, anh luôn là người đầu tiên nhìn thấy cô, dù cô có ngồi cuối cùng trong một góc hoặc đứng giữa biển người bao la.
Lúc tan học trước kia, bên ngoài phòng học của anh luôn khiến người khác chú ý, cho nên hẹn nhau sẽ chờ ở một chỗ – khi vào lớp anh rất nghiêm túc, luôn muốn đem tất cả nội dung dạy cho bằng hết, sẽ có vài lần dạy quá giờ, cô thường trà trộn vào đám học trò, ngồi yên lặng đếm thời gian. Thời điểm đó cô nhiều tuổi hơn, khóa học cũng không nhiều, cũng biết thói quen của anh – nhân khí cao, tính tình lại tốt, bên người anh luôn có nhiều học trò vây quanh, vẫn còn thảo luận những vấn đề liên quan đến bài giảng. Tính tình Quân Mạc lại hay nôn nóng, thường không kiên nhẫn mà chờ, nhưng chỉ cần anh đi ra, ánh mắt luôn có thể chuẩn xác mà tìm cô, không lầm lẫn chút nào, ôn hòa mà sủng ái như vậy, lại có chút hối lỗi, tất cả có thể khiến cô nguôi giận.
Vài lần Quân Mạc giận dỗi: “Sao hỏi bài anh lại toàn là nữ sinh thế? Có dụng ý gì không vậy?” Cô ôn ào như thế, Lâm Hiệt Tuấn chỉ nắm chặt tay cô, nhận lấy giận dỗi từ cô, trước đến giờ chỉ cười cười.
Quân Mạc thích quán ăn này, vì trong tất cả các quán cơm phương Bắc chỉ có chỗ này làm sườn chua ngọt có mùi vị giống quê nhà. Cô là người phía nam, không quen ăn cay, cho nên mỗi lần ăn cơm Lâm Hiệt Tuấn đều ăn những món xanh ngắt phía nam, ngẫu nhiên những lần khác sẽ bảo người bán cho ít ớt hơn.
Sau này Quân Mạc nghĩ lại đều cảm thấy xấu hổ, với một người phương Bắc chính hiệu như vậy, không được ăn cay quả là chẳng vui vẻ gì, dám chiều mình không ăn cay đến tận hai năm, cô cứ quá đáng thế, quang minh chính đại, yên tâm hưởng thụ sủng ái của anh trong hai năm.
Lần đầu tiên cô động tâm là ở trong buổi học của anh, đó là buổi học cuối cùng, tinh thần anh hào hứng giảng giải bài xong, thoải mái nói với sinh viên có thể thắc mắc tất cả mọi vấn đề.
Có sinh viên không chút ý tốt muốn xin bộ đề [có lẽ là xin đề thi luôn, hic hic, sinh viên kiểu này, giống mình ghê], anh trả lời cẩn thận: “Xem trong bài giảng ấy.”
Vì thế trong tiếng cười rần rần, nam sinh kia xám xịt ngồi xuống.
Có nữ sinh lớn mật hỏi:” Thầy ơi, thầy kết hôn chưa ạ?”
“Trước mắt là độc thân.” Anh cũng không chút nào để ý mà trả lời.
“Thầy ơi, ý các bạn ấy nói là, thầy cảm thấy chuyện xưa của Thẩm Tùng Văn và Trương Triệu Hòa (1) thế nào?” Nam sinh lúc trước bỗng nhiên đứng lên nói, một bên nhìn lướt qua đám nữ sinh, một đám đang che miệng cười.
Thật sự là một vấn đề có trình độ — Quân Mạc cũng cười, buông bút ngẩng đầu nhìn thầy giáo trẻ tuổi không mấy khi có chút ngượng ngùng.
Thanh âm của anh trầm thấp, lại mang theo ý cười: “Một đoạn giai thoại. Cứ như vậy đi.”
Ánh mặt trời nhảy nhót trên chiếc áo sơ mi trắng, phần tiêu sái cùng tiếu dung ấy, tiếng cười giữa giọng điệu lơ đãng ấy, tuổi trẻ của anh, tài hoa hơn người của anh, Quân Mạc cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút, nghe thấy các nữ sinh bên người đều đang nói: “Wow!”
Tất thảy trong lòng đều như sống lại, Quân Mạc theo thói quen cười gọi anh: “Này!” Lâm Hiệt Tuấn kéo vali đứng trước mặt cô, mỉm cười đánh giá:”Tiểu nha đầu, vẫn không lớn không nhỏ như vậy à.”
Cô luôn gọi anh “Này”, là vì thời điểm mới ở cùng nhau cô vẫn cảm thấy xấu hổ, dù sao cũng là thầy mình, lại không thể gọi anh là thầy, vì thế cứ này này thành quen, anh cũng tùy cô,
Anh cũng không có mấy thay đổi, khí độ hơn vài phần trầm trác [trầm: che giấu (tình cảm), sâu đậm; trác: sáng suốt], ánh mắt anh như cũ ấm áp tựa biển, cứ như vậy có thể đem tình cảm ấm áp bao dung cô. Anh đánh giá cô, đến tột cùng cố ý cho rằng thành như vậy sao?Ba năm trước đã thất sắc trước mặt cô, cô dường như không thay đổi, anh phát hiện mình vẫn như cũ thanh thanh sở sở nhớ kỹ sáng sớm hôm đó, khi cô xoay người đi, tóc dài thoáng chốc vụt qua.
Nhưng mà đúng là không còn giống với trước kia. Bọn họ ngồi cùng trên xe, không khí vi diệu mà xấu hổ, cô đã không còn giống như trước kia nữa, biết rõ anh thích an tĩnh, lại líu ríu dùng các loại việc vặt làm phiền anh. Quân Mạc chẳng phải cõi lòng đang đầy tâm sự sao? Cô lui lại một góc, cũng không nói tiếng nào.
Hóa ra thời gian có rất nhiều chuyện muốn nói, con người lại vẫn có thể im lặng. Hóa ra bị thời gian làm phai nhạt là thế này, chung quy vẫn không thể biệt lại vô dạng.
Cửa xe mở ra, đã là sao đầy trời.
Không khí giống như bạc hà mạnh mẽ, một đường thấm nhập tâm phế: “Đi lấy phòng xong chúng ta đi ăn cơm nhé?” Quân mạc nhìn đồng hồ hỏi.
Ở bên cửa đã có người tiếp nhận hành lý của Lâm Tuấn Hiệt, ân cần đứng trước dẫn đường.
Lâm Tuấn Hiệt ngẩng đầu đánh giá đại sảnh, theo thường lệ lưu quang bốn phía, tựa hồ như đem ánh sáng rực rỡ của toàn bộ thế giới tụ lại trong không gian này, mà đá cẩm thạch trong suốt dưới đất in mỗi bước người đi đến, khách qua đường vội vã tới lui mà thôi. Anh mặt nhăn mày nhíu, nhìn cô gái bên cạnh mình, cô từng rất thích một câu.
“Na kham đắc chẩm thượng thi thư nhàn xử hảo
Môn tiền phong cảnh vũ lai giai
Độc tọa ẩm xuân trà.”
Cô cố chấp sùng bái cho rằng Đào Uyên Minh thật sự tìm chốn đào nguyên, luôn nói muốn đi tìm vận may, cô nói trước đây lýtưởng của mình là làm thi nhân tiểu thuyết trung ngâm xướng thi, đạp khắp Cửu Châu, giống như Giới Minh Thành. Thế nhưng Giới Suất sau lại rất thảm, cô tịch cả đời.
Bây giờ lại đang ở trong khách sạn này, nhìn như tiểu thế giới phồn hoa bậc nhất nhân gian — chúng sinh ở trong này chính là rộn ràng tới lui, mục đích bất đồng hoặc tụ hoặc tán, như phù vân lưu chuyển, cô lại muốn một mình lẻ loi giữa đại ngàn phồn hoa. Anh rất muốn dừng lại, hỏi cô trong lòng rốt cuộc hạnh phúc sao. Nhưng anh không dám, trongnhững năm qua anh có bao giờ thực sự suy nghĩ về chuyện này. Mà giờ muốn hỏi, chẳng phải ngay cả chính mình cũng cảm thấy nói ra thật giả dối?
Quân Mạc khẽ nhếch khóe mắt, nhìn Lâm Hiệt Tuấn sắc mặt có chút không vui, cười kéo tay áo anh: “Thế nào?” Vẫn là tính trẻ con ấy, trước kia vẫn như vậy, chỉ cần hai người có chút bất hòa — nếu không chọc đến ”vảy ngược” của cô [CV là điểm mấu chốt, tức là việc ko đc chọc vào] thì cô sẽ chủ động làm nũng với anh, bởi vì có đôi khi cô không lý do trở nên phát cáu. Cho tới bây giờ, cô vẫn đối xử với anh như vậy, cũng không để ý đến ánh mắt người khác — trong nháy mắt, giống như vẫn còn là đôi tình nhân ngây ngô ngày trước, anh vẫn còn là một thầy giáo trẻ tuổi vừa mới bắt đầu công tác, thân phận đặc thù như vậy, sữ chỉ làm người ta cảm thấy đoạn tình cảm này có phần đặc biệt đẹp đẽ, cho tới bây giờ vẫn còn khiến người khác cực kỳ hâm mộ.
Anh không đành lòng giật tay cô ra, chỉ nhàn nhạt nói: “Không có gì, chỉ có chút mệt mỏi.”
Quân Mạc không nói gì nữa, đầu kia đại sảnh đi ra nam nam nữ nữ, huyên náo dị thường, trong giọng nói của anh có sự mệt mỏi rã rời. Cô đứng ở một bên, chờ Lâm Tuấn Hiệt làm thủ tục xong xuôi. Nâng má nhìn chữ anh, mà chữ của anh vẫn giống như cũ, tựa như chữ viết bảng, sáng sủa mà thanh tuấn. [thanh: trong sach, rõ ràng; tuấn: đẹp đẽ]
Hàn Tự Dương đứng ở ngoài cửa, mặt hướng ra bóng đêm, mâu sắc cũng lắng đọng xuống. Anh đưa khách đến ăn cơm, mà một màn kia lại khiến anh thất thần — hai tay tinh tế nhẹ nhàng nắm lấy, rõ ràng là nắm lấy vạt áo của nam tử trẻ tuổi kia, cũng thật mạnh nắm lấy đưa lên trước ngực mình. Dáng vẻ tươi cười ấy của cô tựa hồ anh chưa bao giờ được nhìn thấy, trong suốt tinh thuần giống như nước suối, cả mặt mày đều thấy mát lạnh. Anh biết, anh đã gặp chàng trai được chàng trai trong bức ảnh kia.
Chính là đang lúc phân thần, phía trước còn có âm thanh gọi anh: “Sư huynh, đang chờ anh mà.” Thanh âm theo tiếng gió đêm đưa tới, anh bất động thanh sắc quay sang, thản nhiên lên tiếng. Dưới ánh đèn, cô gái cao gầy đối diện anh nhướng mày cười yếu ớt, ánh mắt nhìn về phía sau, làm như lơ đãng, cười nói: “Là Lý quản lí? Khéo như vậy sao?”
Cô hơi hơi cao giọng: “Lý quản lí?” Hàn Tự Dương bạc môi vừa động, tựa hồ muốn ngăn cô lại, cuối cùng lại chỉ hơi nhếch nhếch khóe miệng, xoay người lại.
Quân Mạc nói bên tai Lâm Hiệt Tuấn câu gì đó, bước nhanh tới: “Hàn tổng, Liêu tiểu thư, ăn cơm trong này sao?” Vẻ mặt cô có vẻ hơi sốt ruột, giọng điệu cũng khách sáo có lệ hơn. Chút khó chịu trên mặt Hàn Tự Dương chỉ lóe lên một chút rồi biến mất, nhưng có chút hứng thú liếc nhìn Liêu Khuynh Nhã một cái, khóe miệng mang theo đạm cười.
“Mấy người bạn chúng tôi tụ họp, hôm nay Lý quản lí không có ca à?” Cô cười có chút giảo hoạt, lông mi thật dài chớp chớp: “Buổi chiều còn gặp cô ngoài sân bay.”
Quân Mạc cười cười: “Đúng vậy, tiếp một người bạn.” Cô không chút đế ý nhìn lướt qua về phía sau. “Không làm lỡ thời gian của hai người nữa, chúc hai người vui vẻ.” Cô vội vàng cười, xoay người đi về phía đại sảnh. Liêu Khuynh Nhã nhún vai nhẹ một cái, nói với Hàn Tự Dương: “Đi thôi.” Hàn Tự Dương đi bên cô, trong ánh mắt trong trẻo kia tựa hồ có chút khó chịu, dường như phát hiện ta trong lòng cô giấu giếm chút tâm cơ nho nhỏ. Liêu Khuynh Nhã mạnh mẽ giấu đi phần nôn nóng đó, bước chân đi nhanh hơn một chút, gót giầy gõ trên mặt đất thanh thúy mà lưu loát.
Quân Mạc nói muốn ăn lẩu, Lâm Tuấn Hiệt lắc đầu: “Thôi, em không thích ăn cay mà.”
Quân Mạc hé miệng cười, “Em thích ăn cay lâu rồi — tốt nghiệp xong liền phát hiện hóa ra mình có thể ăn rất cay.”
Cô dẫn anh đến quán lẩu thường đến. Đúng thời gian ăn cơm chiều, trong quán chật ních người, bọn họ tìm vị trí ngồi xuống, nhỏ như vậy, nào nhiệt như vậy, ngay cả trong không khí cũng tràn ngập vị cay. Anh không nhịn được muốn nói: “Chân tướng khi đó.” cuối cùng vẫn không nói gì, lại thấy có vui vẻ hài lòng nói: “Em thích nhất ở trong này. Bởi vì giống quán lẩu ngày xưa.”
Tràn đầy một bàn đồ ăn, theo thói quen anh lấy cho cô một phần nước sốt, đặt trước mặt cô. Quân Mạc im lặng nhìn, nhiệt khí từ nồi lầu dường như phả vào mắt, nhịn không đươc cô trừng mắt nhìn. Một nồi đầy món ăn mà cô lại chỉ uống một ngụm sữa chua.
Lâm Tuấn Hiệt buông đũa, ánh mắt hẹp dài sáng ngời nhìn cô qua làn hơi trắng từ nồi lẩu: “Sao lại ăn ít vậy?”
Trong trí nhớ, cô lúc nào có thể là sẽ ăn, mỗi lần ăn cơm đều là cô bắt đầu và kết thúc. Một lần bọn họ cùng nhau ăn cơm, một đám học trò trước mặt thầy đều có vài phần rụt rè, nhất là mấy nữ sinh, ăn cơm như mèo vậy. Anh chú ý tới cô, lúc đầu hình như không có ý tứ, sau đó cũng không muốn nói chuyện phiếm, chỉ chăm chú dùng bữa — đáng yêu như vậy, một miếng một miếng ăn, đối với xung quanh tất thảy không nghe không hỏi.
Cô ngẩng đầu lên, sắc môi hình như do dính ớt, đỏ tươi, đẹp như một đóa hồng, “Lớn tuổi rồi, ăn uống cũng không tốt như trước kia nữa..”
Lâm Tuấn Hiệt bật cười, từ già này, dùng với cô, thật sự không thích hợp. Chậm rãi, tiếng cười sung sướng thuần túy vẫn là đạm đi, cho dù quán ăn nhỏ náo nhiệt, chạm cốc, chơi đoán số, mà hai người bọn họ rốt cuộc không nói câu nào, cả bàn yên lặng. Tay Quân Mạc vớt lên, vẫn không nhúc nhích, thật lâu thật lâu, mới chậm rãi đặt ở bên miệng nhẹ nhàng thổi — nóng đỏ, thế nhưng, có vấn đề gì? Lại đau, hóa ra có một nơi lại càng đau hơn.
Cô không nhớ rõ chính mình còn nói những gì, chính là lặp lại một bài hát cô nhớ tới.
” Mười năm sau,
Chúng ta là bằng hữu liệu còn có thể ân cần thăm hỏi
Chỉ là sự ôn nhu này rốt cuộc cũng không tìm thấy lý do để ôm.” (2)
Nguyên lại, còn không đến mười năm.
Cái gọi là tình cảm, thật sự có thể mỏng đến như vậy.
Sau lại cuống quít lấy điện thoại trong bao ra, đêm nay đến lượt Ân Bình trực, kiểm tra một nửa lại đột nhiên đau dạ dày, cũng không thể không biết xấu hổ mà đi tìm người khác thay ca, chỉ có thể gọi điện tìm Quân Mạc. Quân Mạc hơi thấp đầu, nghe thấy đầu bên kia điện thoại Ân Bình đang khàn khàn giọng hít ngụm khí lạnh, cô vẫn không hé răng. Cuối cùng Ân Bình nhớ tới cái gì, bỗng nhiên nói: “Ai nha, tôi quên mất, hôm này bà đi gặp bạn học? Thôi xong, để tôi nghĩ xem còn cách nào khác không.”
Tâm tư Quân Mạc theo là khói trắng mềm mại từ nồi lầu kia có chút hoảng hốt, chậm rãi trở lại lời nói của Ân Bình, mới trả lời một câu: “Không có việc gì, tôi đến ngay đây, đang ở sau ngã tư.” Cô tắt máy, miễn cưỡng cười: “Anh có muốn về nghỉ sớm một chút không? Em phải về thay ca cho đồng nghiệp.”
Kỳ thật ăn không nhiều, hai người đều có nhiều tâm sự, chẳng có mấy khẩu vị, quán lẩu gần khách sạn, cô liền đưa anh trở về, một đường trầm mặc, Lâm Tuấn Hiệt cúi đầu, thấy tay cô hơi nắm thành quyền — anh dời mắt, chăm chú nhìn phía trước — ba năm trước đây, anh có thói quen nắm đôi tay này, cứ như vậy, khi trời lạnh trở lại, cô không lúc nào nhớ đến việc mang găng tay.
Đến khi lên tận phòng khách sạn rồi, hóa ra một đường trầm mặc dĩ nhiên là có thể tới được, cô cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút vớ vẩn. Từ trước làm sao vậy? Trong khoảnh khắc khi anh xoay người, bỗng nhiên cô mở miệng hỏi anh cực nhỏ cực nhỏ: “Sao anh lại muốn tới đây?”
Sắc mặt Lâm Tuấn Hiệt có chút tái nhợt, ánh mặt thoáng buồn bã, vẫn giống như trước kia, chỉ cần là đối với cô, tựa hồ cả thế giới đều làm từ ngọc lưu ly, quát nhẹ thôi cũng còn không nỡ — giọng điệu của anh ôn hòa, lại có phần ủ rũ: “Quân Mạc, đây là công việc của anh.” Trên khuôn mặt tuấn túc của anh mang chút bất đắc dĩ khó nén cùng mất mát, rốt cuộc vẫn là xoay người đi.
Quân Mạc đứng ở cửa một hồi, nếu có thể, cô thực nguyện ý rơi lệ đầy mặt nhìn anh rời đi, nhưng mà đôi mắt gượng gạo khô khan, mơ hồ chua xót. Biết gần chỗ một chiếc xe, ánh đèn mạnh mẽ quét qua, đột nhiên làm chính mình che đi ánh đèn — côbừng tỉnh, nhớ tới mình phải thay Ân Bình trực ban, đồng phục cũng không đổi — cũng may là buổi tối, trong lúc nhất thời cô không nghĩ được nhiều vậy, vội vàng tới phòng yến hội. Buổi tối tám giờ, là thời gian rượu trên bàn tiệc linh đình, bên cửa có nhân viên phục vụ, nhìn thấy cô tinh thần lập tức hăng hái, mỉm cười chào hỏi.
Kỳ thật cũng không xảy ra chuyện lộn xộn gì lớn, Quân Mạc vội trở về đổi đồng phục, qua đại sảnh đi một vòng, lại với trưởng ca nói lưu tâm chuyện sẽ ra ngoài. Một khắc Hàn Tự Dương từ thang máy đi ra,, nhìn thấy bóng lưng của cô, tĩnh mịch chẳng bao giờ có lạc mất phía sau, tức giận trọng lòng bay đâu mất, tựa như có thể thổi một cái là mất, và ký ức là nụ cười yếu ớt ngâm nhiên của cô gái ấy, hai người bừng tỉnh.
Đêm nay vốn là mấy ngời bạn đại học tụ hội, nhân số cũng không chừng, đều là máy người bạn tốt trước kia, không viện hệ gì niên cấp. Tiếp theo thường đến quán bar ngồi riêng một lô, người khác đều tự động tự giác tránh đi để Hàn Tự Dương ngồi cùng Liêu Khuynh Nhã, thực sự đã đem hai người bọn họ coi như một đôi. Kỳ thật, một đám huynh đệ tụ hội, mang theo Liêu Khuynh Nhã trái lại là đúng dịp, bất quá Liêu Khuynh Nhã mấy hôm trước đã gặp bạn tốt của Hàn Tự Dương thuận miệng nói, liền mời cùng đến. Cô làm thật nhanh công việc liền bay trở về. Thật là khéo, Quân Mạc ở sân bay tiếp người đàn ông đó lại là người cùng chuyến bay với mình. Sau cô lại ở sảnh sân bay đứng một hồi, gần đến có thể thấy một bên mặt Lý Quân Mạc, trong nháy mắt khi nhìn thấy người kia, cô ấy lộ ra nụ cười tinh thuần như nắng — khí chất của cô ấy trước nay có chút dịu dàng, giờ phút này bỏ đi tầng áo khoác ấy, sáng rõ như hoa quả trong lành, tươi mới. Liêu Khuynh Nhã đứng yên hồi lâu, trong ngực nổi lên cảm xúc buồn vui khó phân biệt, rõ ràng hai người không liên quan gì đến nhau, cô thậm chí còn đối với cô ấy vẫn có chút địch ý mơ hồ, nhưng là ngay vừa rồi, cô nghĩ, không ai có thể hiểu rõ được người con gái kia như mình — ánh mắt cùng vẻ mặt kia, quenthuộc khiến lòng cô đau đớn, cô hoảng hốt nghĩ rồi lại cảm thấy buồn cười: Hóa ra mình luôn coi cô ấy như là kẻ địch sao?
Thế nhưng nguyên lại, cái kia tựa hồ khiến Hàn Tự Dương chú ý cô gái đó, thật sự là có môt khoảng trời của riêng mình, cũng chưa bao cô để lộ ra thái độ rằng cô vô ý tiếp xúc. Thẳng đến khi người đại diện thở hổn hển tìm được cô, Liêu Khuynh Nhã không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua, chậm rãi thu hồi mạch suy nghĩ, bước chân nhanh hơn một chút.
Lúc này, Liêu Khuynh Nhã đang ở bên người Hàn Tự Dương, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía người con gái phía trước, cô phát hiện thật rõ ràng người đàn ông bên cạnh mình trong nháy mắt đang chần chừ — cái đó và tác phong của anh từ trước đến giờ không giống nhau., trong ấn tượng của cô, anh cho tới bây giờ vẫn luôn là kiên nghị và quyết đoán. Anh mở lời gọi cô ấy, mang theo chút do dự mà tựa hồ anh cũng không biết: “Lý Quân Mạc.”
Quân Mạc chớp mắt một cái quay đầu lại, hình như lại là người quản lý khách sạn quen thuộc nhất kia – người luôn dùng nụ cười thư thái đem chính mình bao quanh – thức dậy. Hàn Tự Dương hơi nhíu mi, không khí liền có chút kì lạ.
Còn lại một ít người đã bị nhân viên dẫn ra quán bar, Liêu Khuynh Nhã khẽ cắn môi, vẫn ở bên người Hàn Tự Dương, áp chế tâm tình bối rồi khó phân, cũng cười tiếp đón cô: “Lý quản lí.”
Thần sắc cô mệt mỏi không che giấu được, cười có chút miễn cưỡng: “Đã ăn xong rồi?”Rốt cuộc không nghĩ ra gì để nói, chỉ có thể xấu hổ đứng đó, tựa hồ muốn tống hai người đi. Hàn Tự Dương đứng trước mặt cô, trong lòng xẹt qua một tia hoảng loạn cực nhạt, cuối cùng ổn định tâm tư, mở miệng hỏi cô: “Buổi tối không có việc gì sao? Có muốn cùng đến quán Bar ngồi một lúc?”
Quân Mạc lập tức nhớ đến lần ngồi ở quán bar đó, bị anh mang đi chào hỏi, xấu hổ không hiểu, chỉ có thể cười từ chối: “Tôi phải làm thay ca cho bạn, Hàn tổng, hai người chơi vui vẻ, lần sau cùng đi.” Bỗng nhiên cô có chút phiền lòng, vốn tính tiếp tục đứng ở bộ phận giải trí, lại không muốn đi cùng đường với họ, dứt khoát thoải mái xoay người:” Tôi còn muốn đi kiểm tra bộ phận ăn uống, hai vị đi thong thả.” Mang theo thái độ khiêm cung đối với khách hàng, ẩn chứa sự cự tuyệt đạm mạc xa đến ngàn dặm.
Hai tay Hàn Tự Dương trong túi hơi dùng sức nắm chặt, vẫn như cũ hiện lên tiếu ý: “Được, vậy để lần sau đi.”
Quân Mạc trở về tiệc rượu trong phòng khách, lại không biết làm gì, đứng hai phút, đoán bọn họ đã đi xa mới bước ra cửa đi về phòng làm việc.
Đổi đồng phục, nói muốn đi ra ngoài, lại nhớ ngăn kéo có sôcôla, nhịn không được trở về đem ra, bẻ một miếng bỏ vào miệng cố gắng ăn, miệng đầy hương vị ngọt ngào. Cô im lặng đứng trong vườn – ba năm đã qua, tình cảm kiềm chế trong lòng như sóng biển cuồn cuộn xô. Ngày hôm nay rốt cuộc gặp được, cô từng nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện gì — chí ít có thể so sánh với dũng khí khi còn trẻ, chỉ là hóa ra không phải vậy, nguyên lai áp lực cũng có thể trở thành một loại thói quen. Không khí lạnh ào vào trong mũi, cô ngáp một cái thật dài, chỉ là tại nơi không có người mới dám buông thả/ phóng túng chính mình, liền làm bộ quên. Cô sớm nên biết, mình chẳng bao giờ có dũng khí lớn như vậy – lớn đến mực độ vứt bỏ hết thảy, mà hết thảy, nếu cô có thể bỏ qua, ba năm trước cũng đã bỏ qua.
Về cà phê than cháy: Có hai cách hiểu. Một là theo cách rang cà phê. Cà phê sẽ được rang bằng than củi và đôi khi bằng gỗ, việc rang bằng những loại gỗ có mùi thơm đặc trưng sẽ khiến cà phê khi pha mang mùi gỗ đó.
Tìm hiểu ở đây: http://baike.baidu.com/view/1592415.htm
Cách thứ hai là theo cách pha cà phê. Khi cà phê pha xong người ta sẽ cho một khúc than củi nho nhỏ vào. Link đây ạ http://.cnngo.com/explorations/drink ... rta-822634
(1)Thẩm Tùng Văn: Nhà văn Trung Quốc, là một trong những người có ảnh hưởng nhất đến đời sống văn học TQ thế kỷ XX, cùng thời với Trương Ái Linh, Lỗ Tấn, Mao Tẫn. Ông được coi là “Tiểu thuyết gia trữ tình lớn nhất TQ hiện đại”.Vợ ông là Trương Triệu Hòa, kết hôn cùng ông năm 1933, hình như là học trò của ông thì phải. Ông có một tiểu thuyết – đúng hơn là một đoản thiên tiểu thuyết được Nhã Nam xuất bản ở Việt Nam năm 2006 tên “Biên Thành”, quyển này rất nổi tiếng á. Chi tiết có thể search Google với tên 沈从文 hoặc Shen Congwen. Ừm, nên đọc bài cảm nhận này http://vn.360plus.yahoo.com/hn2409/arti ... =10&fid=-1 để có hứng thú đọc Biên Thành
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...