CHƯƠNG 55: TẬP KÍCH
Ngày hôm sau, Severus bị một loạt tiếng gõ cửa ngắn ngủi làm tỉnh, y mở mắt ra, lảo đảo đứng lên.
Thấy trước ngực còn để lại vết máu loang lổ, muốn sử dụng thần chú không phát thành lời không cần đũa phép tẩy sạch sẽ, lại phát hiện ma lực vận chuyển vô cùng trì trệ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, nhíu nhíu mày, từ trong túi ma thuật rút đũa phép ra ếm cho mình vài bùa Scourgify (tẩy rửa).
“Mulciber?”
Severus nhướng đôi mày cao cao.
“Severus, cậu không phải là muốn đi Hogsmeade sao? Tối hôm qua không thấy cậu đâu, ngay cả bữa sáng cũng không đến Đại sảnh đường, cho nên mình đến đây xem, cậu có đi nữa không?”
Mulciber kinh ngạc nhìn Severus, sắc mặt tái nhợt, tóc đầy dầu, áo chùng phù thủy trên người hình như vẫn là bộ ngày hôm qua, thậm chí có có nếp nhăn, chẳng lẽ cậu ta lại nấu ma dược cả đêm sao.
“Ách, không phải là cậu là ngồi nấu ma dược cả đêm chứ, vẫn là đi rửa mặt chỉnh trang lại bản thân đi đã?”
Mulciber cứng ngắc đề nghị.
Khi Severus mở cửa ra thì phát hiện thời gian đã không còn sớm, trầm mặc gật gật đầu.
Đóng cửa lại nhanh chóng quay về phòng tắm rửa mặt, sau đó kéo tủ quần áo ra, tùy tiện chọn một bộ áo chùng phù thủy màu đen.
Do dự một chút, vẫn là lấy một lọ ma dược nâng cao tinh thần từ trong hòm thuốc ra uống hết, lại cầm theo một chút ma dược dự phòng đi.
Hogsmeade vào ngày cuối tuần vĩnh viễn đều náo nhiệt như thế, Severus đi bên cạnh Mulciber đi vào cổng làng.
“Mulciber, mình đi thẳng đến cửa hàng nguyên liệu ma dược, sau đó sẽ quay về.”
Mulciber giật mình nhìn Severus.
“Nhưng mà, giờ này vẫn còn quá sớm mà?”
Severus mím đôi môi mỏng lắc dầu, nếu không phải Lucius muốn ma dược quá mức đặc biệt, y cũng không cần dưới tình huống thân thể cực kỳ không thích hợp đi xuống Hogsmeade.
“Vậy được rồi, chúng ta tách ra từ đây nhé.”
Ánh mắt Mulciber lóe lên, mang theo chút lo lắng rời đi.
Dư quang khóe mắt Severus lướt qua phía sau, hừ nhẹ một tiếng, sải bước về phía mấy cửa hàng nguyên liệu ma dược ở giữa đường chính, áo chùng phù thủy phía sau cuộn sóng xinh đẹp.
“Kìa, Severus đã tách khỏi con rắn nhỏ âm hiểm kia rồi!”
Severus ló đầu từ một cây đại thụ gần đó ra.
“Chân Nhồi Bông, Severus của cậu cũng là một con rắn nhỏ âm hiểm đấy!”
Remus cười nhạo.
Sau đó nhận được một cái trừng mắt của Sirius.
Peter Pettigrew vội vàng lôi kéo Remus.
“Được rồi, mình vào Moony sẽ không quấy rầy cậu nữa, James đã đến Hogsmeade từ sớm rồi.”
“Vậy thì sao chứ, ở cùng với một đám con gái, mệt cho James tối hôm qua còn hưng phấn như vậy, còn tưởng rằng Lily là đồng ý hẹn hò với một mình cậu ta chứ!”
Sirius cười ha ha.
“A, Severus đi thật nhanh, mình phải lập tức đi theo!”
Remus cùng Pettigrew líu lưỡi nhìn Sirius dưới chân giống như có gió chạy vội về hướng Severus rời đi.
“Cậu nói xem Chân Nhồi Bông liệu có thể sẽ bị Prince ếm bùa hay không?”
Pettigrew chớp mắt nhìn về phía Remus.
Khóe miệng Remus co rút thật mạnh, cậu nhớ tới qua vài ngày nữa chính là trăng tròn, thật không biết Sirius định lấy nguyên liệu trên người cậu như thế nào, nghĩ đến bản thân cậu có một ngày lại bị bạn tốt coi thành nguyên liệu ma dược, liền nhịn không được muốn ếm bùa thứ hormone đáng chết của Sirius.
“Chúng ta cũng đi thôi, không phải còn muốn đến tiệm bánh kẹo Công Tước Mật sao? Hôm nay nhất định lại phải xếp hàng rất lâu!”
Severus rất nhanh đã mua được nguyên liệu mình cần, đi một mình trên con đường quay về Hogwarts.
Lúc này trên lối đi của Hogsmeade đã gần như không còn một bóng người.
Con đường nhỏ yên tĩnh dưới bóng mát của rừng cây, gió thổi nhè nhẹ, Severus không khỏi nhớ lại lần đầu tiên ra ngoài cùng với Voldemort, khung cảnh sóng vai đi trên đường lớn dưới bóng cây, khi đó y còn tràn ngập đề phòng với Voldemort, chỉ mới hơn một tháng ngắn ngủi, y thế nhưng đã hoàn toàn chìm đắm trong sự cưng chiều ấm áp mà người đàn ông kia tạo ra, khi đó y cũng không nghĩ đến, chỉ trong một thoáng lơ đãng sơ sẩy, sẽ cho người đàn ông lạnh lùng cứng rắn lại bá đạo kia sự đau khổ như thế, mà y, lại bởi vì vậy mà hối hận không thôi.
Severus biết, Voldemort thực sự để ý cũng không phải là việc y làm hòa với Lily.
Hắn để ý, là y vốn không cần tình cảm của hắn để ý, là ở trong lòng y, có lẽ vĩnh viễn không hơn được Lily.
Nhưng mà, cho dù là hiện tại, Severus cũng không biết, nếu Chúa tể Hắc ám lại giết Lily, y có lại đi lên con đường phản bội hay không.
Y thật sự không thể tiếp nhận được chuyện Lily vì y mà lại mất đi sinh mệnh.
Cho nên, y ngay cả dũng khí chủ động đi tìm Voldemort cũng không có, y cũng không biết, là có hay không nên tiếp tục giữ vững loại quan hệ hỗn loạn không rõ ràng này với Voldemort.
Không, có lẽ sẽ không quấn quít không nữa, vị vua tâm cao khí ngạo như vậy, trải qua tất cả mọi chuyện ngày hôm nay, có lẽ sẽ không quay đầu lại nữa.
Cho dù có yêu thương sâu đậm như thế nào, sau khi hoàn toàn không nhìn thấy chút hy vọng nào, cũng sẽ chết tâm đi?
Severus phát hiện, khi y nghĩ đến người đàn ông tóc đen mắt đỏ kia sau khi nổi giận với y rồi bỏ đi kia, trong lòng y thế nhưng lại dâng lên từng hồi mất mát và không nỡ, đây vốn là điều y từng mong đợi không phải sao, với lý trí của Chúa tể Hắc ám hiện tại, y cũng sẽ không ra tay giết Lily, hắn buông tay như vậy, hẳn là kết cục tốt nhất của hai người đi.
“Severus Prince.
Sao vậy? Hôm nay lại không đi hẹn hò với Máu bùn của Gryffindor kia à?”
Một giọng nói trào phúng chặn ngang suy nghĩ của y.
Severus ngẩng đầu, bao vây quanh mình là gần mười con rắn nhỏ Slytherin, phần lớn đều là học sinh sắp tốt nghiệp.
“Các người theo dõi một đường, không phải chỉ là tò mò xem ta có hẹn hò hay không đi?”
Ánh mắt Severus trống rỗng nhìn về phía người cầm đầu ở giữa, trước mắt là thủ lĩnh Evan Rosier của năm thứ sáu.
“Hừ, đừng tưởng rằng Chúa tể Hắc ám hiện tại là giáo sư môn Nghiên cứu Muggle học, thì sẽ có ấn tượng tốt với Muggle.
Cậu lại dám ở nơi công cộng công khai làm hòa thân mật với một Gryffindor Máu bùn như thế, chúng ta chỉ muốn cẩn thận chỉ bảo cho cậu một chút thôi!”
Evan lớn tiếng quát.
“Đúng không?”
Severus khinh miệt nhìn về phía đám người.
“Nhiều học sinh sắp tốt nghiệp như vậy, thật đúng là để mắt đến ta!”
“Ít nói nhảm, cho dù cậu hiện tại là gia chủ của Prince, cũng phải nhìn xem chúng ta có công nhận hay không, cho dù Lucius Malfoy biết, anh ta cũng nói được cái gì chứ?”
Evan Rosier cười lạnh, dẫn đầu vẫy đũa phép.
“Chúng ta không phải là Gryffindor đạo đức giả, lại nói cho dù là Gryffindor, lúc đó chẳng phải là bốn đối một sao? Cậu vẫn là nên ngoan ngoãn bó tay chịu trói, cậu cũng ít phải chịu tội hơn.”
Severus lạnh lùng nhìn lướt qua các tia sáng phép thuật nhanh chóng thi nhau đến, dứt khoát trôi chảy vung đũa phép lên, thân thể mạnh mẽ chuyển động đến.
Cho dù bởi vì ma lực phản phệ khiến cho thân thể bị thương nặng, đối phó với mấy phù thủy nhỏ còn vị thành niên này, y cũng không có khả năng bó tay không có cách nào.
Trong thoáng chốc, tiếng nguyền rủa, tiếng phép thuật va chạm vang lên liên tiếp, ánh sáng ngũ sắc bừng lên.
‘Rầm’ một tiếng, một phù thủy bỗng nhiên ngã xuống đất, sau đó đội hình nửa vòng tròn thi triển phép thuật ngay ngắn thẳng lối bắt đầu rối loạn, thỉnh thoảng có phù thủy ‘ai da’ một tiếng không biết bị trúng bùa chú đến từ góc nào mà phải rời khỏi trận chiến, Evan giận tái mặt, không nghĩ tới Prince này lại lợi hại như thế, dường như còn có người giúp đỡ từ chỗ tối, gã âm ngoan nhìn khắp xung quanh, sau đó tung thần chú về phía một thân cây cách đó không xa đang liên tục phát ra bùa chú.
“Swift borrowed.” (Lập tức hiện hình)
“Destroyed.” (Tan xương nát thịt)
Mấy con rắn nhỏ khác cũng phát hiện có người cứu viện, liên tiếp phóng bùa chú đến chỗ Evan tung lời nguyền, Severus nheo đôi mắt đen lại, bình tĩnh ếm vài bùa ‘Fuchsia’ (Đổi chiều kim đồng hồ), dư quang khóe mắt để ý tới thân cây bên kia có người ngã xuống đất.
“Tôi nghĩ đã không còn ai có thể giúp cậu, Evan Rosier!”
Evan Rosier một mình khó khăn đứng thẳng, bàn tay nắm chặt đũa phép run lên nhè nhẹ, không nghĩ tới nhiều người bao vây như vậy cũng đều thất bại, lần này mất hết thể diện, chỉ sợ sau này muốn tạo uy tín cũng khó, huống chi Prince mạnh mẽ trước mắt này chưa chắc đã chịu bỏ qua cho mình.
“Sao nào, còn không mang theo người hầu của cậu rời đi sao?”
Severus mím đôi môi mỏng lại, hai mắt trống rống thâm thúy phiếm lên một tia sáng lạnh.
Thấy Evan Rosier giật mình một cái, sau khi được Severus giải trừ bùa ếm, mấy người đỡ nhau chật vật rút đi.
“Severus, cậu cứ như vậy thả bọn chúng rời đi, không sợ sau này bọn chúng còn có thể tìm đến cậu sao?”
Sirius chật vật chui ra từ dưới áo tàng hình, quần áo hỗn độn, cầm đũa phép che kín cánh tay trái, máu tươi theo khe hở của các ngón tay chảy ra.
Severus không để ý đến, chỉ lấy ra một hòm ma dược, đưa một lọ ma dược chữa trị vết thương qua.
“Ha, cậu ngay cả cái này cũng đã chuẩn bị tốt, có phải là đã sớm biết sẽ có người tập kích mình hay không vậy!”
Sirius nhếch miệng, một hơi đổ hết ma dược vào miệng.
Sau đó lộ ra vẻ mặt vặn vẹo:
“Merlin, đây là mùi vị gì thế, ặc, thật buồn nôn!”
Severus phát ra một tiếng hừ nhẹ từ chóp mũi, chú ý tới kẻ âm thầm nhìn trộm đã không còn thấy đâu, chậm rãi đi đến bên một gốc cây ngồi xuống hơi khép hai mắt lại.
“Này, sao cậu lại không để ý đến tôi chứ!”
Sirius đợi đã lâu, vết thương trên người đều đã tốt, cũng không thấy Severus nói chuyện với cậu, tiến lên đẩy một cái, sau đó kinh ngạc phát hiện Severus theo động tác của cậu yếu đuối ngã xuống đất.
“Severus! Severus!”
Sirius khẩn trương lay thiếu niên sắc mặt trắng bệch một cái, kinh hoảng nhìn khóe môi y chảy ra một tia máu chói mắt, mở hai tay ra, tay vừa rồi đẩy vai Severus một cái cũng bị máu tươi nhiễm đỏ.
Cậu kích động lục lọi trên người thiếu niên một hồi, lại phát hiện không thấy cái hộp ma dược lúc nãy đâu.
Sirius lập tức ôm lấy thân hình gầy gò của Severus, vội vàng chạy về phía phòng bệnh của Hogwarts chuẩn bị xin sự giúp đỡ.
“Thả tôi xuống!”
Một giọng nói suy yếu mà kiên định vang lên bên tau Sirius, chặn ngang bước chân nhanh nhẹn của cậu.
Sirius thấy thiếu niên trong lòng đã mở hai mắt giống như hắc diệu thạch mê người ra, không khỏi khựng lại một chút.
Cậu không dám làm trái quyết định của Severus, nhẹ nhàng đặt y dựa vào dưới bóng cây.
“Ừm, nếu cậu lo lắng bị nhóm Slytherin phát hiện, tôi có thể dùng áo tàng hình bọc cậu lại!”
Sự việc vừa rồi cậu đã nhìn thấy từ đầu đến cuối, cũng biết lần này là vì Severus làm hòa với Lily gây nên, tưởng rằng Severus còn băn khoăn trong lòng.
“Không cần!”
Severus lạnh giọng cắt ngang sự vội vàng của Sirius, lấy hòm ma dược dược giấu kỹ ra, uống ma dược chữa thương và ma dược làm dịu, y vốn không làm sao cả, chỉ là trúng vài bùa ‘Destroyed’ mà thôi, hơn nữa ma lực hao tổn quá mức, thân thể vốn đã bị thương không chịu đựng nổi.
Sirius sau khi nhìn thấy Severus uống ma dược xong, sắc mặt không còn khó coi như trước nữa, mới thở ra một hơi.
Severus quái dị liếc nhìn cậu một cái, cũng không nói gì cả.
Lần này quả thực phải cảm ơn Sirius Black, nếu không phải cậu ta chặn ngang được sự liên kết của mấy người kia, ma lực của y chỉ sợ là không chống đỡ được lâu như vậy, cho dù có ma dược, người trốn ở góc tối kia còn không biết là địch hay bạn.
“Severus, cậu làm sao vậy? Có phải là Sirius bắt nạt cậu không!”
Lily bị James Potter quấn lấy không rời đã mất sạch hứng thú dạo chơi mà rời khỏi Hogsmeade trước, nhìn thấy Severus vẻ mặt tái nhợt, thét chói tai chạy đến.
James vò vò tóc:
“Lily, Sirius sẽ không bắt nạt cậu ta, cậu xem Sirius cũng bị thương kìa!”
Severus nhìn thấy mấy Gryffindor cùng chạy đến đây, sắc mặt không khỏi càng thêm âm trầm, lảo đảo miễn cưỡng đứng lên.
“Lily, không có gì.
Lại nói, ít nhiều vẫn là nhờ có Black giúp đỡ.
Mình phải đi đây!”
Xoay người đối diện với Sirius mặt đầy vẻ lo lắng, khóe mắt run rẩy một hồi, muốn y nói ra lời cảm ơn, thật sự là khó khăn.
Sirius cũng không hy vọng Severus sẽ cảm kích, nhìn Gryffindor ở xung quanh, vội vàng thấp giọng nói:
“Severus, cậu đi trước đi, tốt nhất là đến nhờ bà Pomfrey khám cho.
Nhắc tới đây thì, nếu cậu đồng ý tha thứ cho sự việc xảy ra vào năm thứ bốn thì, tôi đã rất thỏa mãn rồi.”
Sắc mặt Severus nghiêm lại, Sirius của đời trước, cho tới bây giờ cũng chưa từng xin lỗi về chuyện này, nghĩ đến khi y nằm trên giường bệnh thì, Sirius từng len lén đến nhìn y, oán giận từng có trong lòng cũng biến mất.
Y gật gật đầu.
“Tôi tha thứ cho cậu!”
Xoay người gật đầu chào Lily một cái, sau đó một mình rời đi.
“Sirius Black, cậu dựa vào cái gì mà ngăn cản tôi, tôi muốn đi cùng với Severus!”
Lily ngẩng cao đầu, nổi giận với Sirius Black, ai chẳng biết Sirius và James là anh em thân thiết, hừ, cô không cần đi với James không có chút thể diện kia đâu.
“Lily, lần này Severus bị thương, chính là bởi vì cậu quá thân thiết với cậu ấy, mặc kệ thái độ của Chúa tể Hắc ám hiện tại là như thế nào, quan niệm của Slytherin máu trong cũng sẽ không thay đổi, mỗi lớp học cậu đều ngồi cùng với cậu ấy, sẽ khiến cậu ý gặp phải sự bài xích.”
Sirius nghiêm mặt.
“Cậu thật kỳ lạ, chính cậu không phải cũng phản đối máu trong sao? Chẳng lẽ cậu đến gần Severus thì không sao!”
Lily bỗng dưng bị chỉ trích, gương mặt tươi cười không khỏi biến sắc, nói thẳng ra những lời Sirius kiêng kị nhất.
Sắc mặt Sirius tái nhợt, tuy rằng cậu là máu trong, nhưng cũng là Gryffindor, thậm chí còn ruồng bỏ gia tộc, đám rắn nhỏ kia tự nhiên cũng sẽ không thích cậu gần gũi với Severus, có lẽ cũng sẽ mang đến cho cậu ấy phiền toái giống như thế.
James tuy rằng cực không thích Lily thân thiết với Severus, nhưng là thấy người mình yêu bị anh em tốt nói đến khó xử như thế, cũng rất không vui.
Nhìn hai người giằng co như vậy, miễn cưỡng mở miệng ngắt lời:
“Được rồi được rồi, chúng ta quay về đi.
Không cần xen vào chuyện của đám rắn độc âm hiểm ấy, dù các cậu làm gì thì bọn họ cũng sẽ nghĩ rất nhiều.”
Đáng tiếc ý tốt của cậu không được để ý, Lily hừ nhẹ một tiếng, nhanh chóng bước về hướng Severus rời đi, vẻ mặt Sirius trở nên ảm đạm.
Gương mặt anh tuấn của James âm trầm, tối tăm nhìn chằm chằm về phía hai bóng dáng sóng vai nhau đi xa dần.
Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...