Thẩm Nhân Kiệt làm mặt lạnh: “Cô đến đây làm gì?”
Tống Uẩn nói: “Đến thăm anh, không hoan nghênh à?”
Thẩm Nhân Kiệt định đóng cửa thì Tống Uẩn nũng nịu nói: “Đừng đóng, anh sẽ hối hận.”
Thẩm Nhân Kiệt thờ ơ: “Này hiếp tôi? Chuyện chúng ta tôi đã nói với cô ấy rồi, đây không còn là con bài của cô nữa.”
Tống Uẩn vào trong, hỏi: “Lá thư của tôi anh đọc chưa, có cảm động không?”
Thẩm Nhân Kiệt kiềm chế cơn giận của mình: “Nôn ra mấy lần, vẫn không thể nào đọc được hết.”
Tống Uẩn nhìn anh dịu dàng: “Anh đừng thế, thực ra tôi rất muốn yêu anh, nhưng tôi không làm được, thật đấy, anh không thể trách tôi được. Giống như tôi muốn lên trời hái sao, thậm chí tàu vũ trụ đã chuẩn bị xong cả, nhưng lúc xuất phát lại phát hiện ra, thì ra không được, thì ra tôi có chứng sợ độ cao! Nhân sinh hoang đường thế đấy, anh cũng biết chứ.” Cô ta nói bằng giọng điệu rất kịch, rất khoa trương.
Thẩm Nhân Kiệt đã không quan tâm những chuyện đó, chỉ thấy vô cùng phản cảm: “Không ngờ bây giờ cô thích nói chuyện nhảm thế này!”
Tống Uẩn thong thả nói: “Nói nhảm là câu đầu tiên khi giao tiếp với nhau mà. Dưới đây mới là vấn đề chính. Lá thư ấy chỉ là màn mờ đầu vang dội thôi, bên dưới còn cao trào phong phú, hay ho hơn nhiều.”
Thẩm Nhân Kiệt nhún vai: “Có điều diễn xuất của cô chắc nhiều quá hóa nhàm, chẳng có gì đáng xem.”
Tống Uẩn lắc đầu vẻ yêu kiều: “Anh sai rồi. Anh có biết không? Sau khi anh về nước, tôi vẫn quan tâm mọi thứ về anh. Đặc biệt là vụ cháy đặc sắc kia.”
“Vụ cháy!” Tim Thẩm Nhân Kiệt đập mạnh, giống như ngọn lửa kia bỗng táp vào người.
“Phải, vụ cháy do anh tạo ra, quá đặc sắc. Tôi vừa đọc tin tức đã biết ngay là kiệt tác của Kiệt thiếu gia, cả sự việc đó quả là kín kẽ, tôi không thể không khâm phục anh mất mấy ngày, đúng là một vụ án kinh điển.”
Thẩm Nhân Kiệt cười lạnh lùng: “Đúng là tiểu nhân. Đó chỉ là một sự cố.”
Tống Uẩn lại cười: “Chúng ta quen nhau lâu như thế, là sự cố hay không thì tôi lại không rõ à? Anh đừng lừa tôi.”
“Tin hay không tùy cô.” Thẩm Nhân Kiệt không muốn nói nhiều với cô ta, chỉ ném lại một câu.
Tống Uẩn mở to đôi mắt đẹp: “Đương nhiên là tôi không tin rồi, nhưng không có chứng cứ tôi cũng sẽ không tự dưng chạy đến tìm anh làm gì. Chắc tính cách này của tôi anh cũng không đến nỗi không hiểu chứ. Thực ra anh cũng giống tôi, chúng ta cùng một loại.” Cô ta đến gần Thẩm Nhân Kiệt.
Đôi mắt Thẩm Nhân Kiệt như tóe lửa: “Cô đừng có dát vàng lên mặt mình nữa.”
“Nói cũng phải.” Tống Uẩn gật gù, “Anh vẫn hiền lành hơn, cho kẻ gây họa một số tiền lớn. nếu không tôi cũng không tìm ra sơ hở của anh. Cho một số tiền nhỏ thông qua công ty. Tạ Huyền còn gửi một khoản lớn nữa.”
Thẩm Nhân Kiệt sắc mặt nặng nề, hơi thở gấp gáp, anh tiến lên một bước, rất muốn bóp chết cô ta cho xong.
Tống Uẩn lại nói: “Nhưng anh yên tâm, không phải Tạ Huyền nói tôi biết đâu, anh ta hận tôi muốn chết, sao lại nói được. Tất nhiên là tôi có cách của mình, anh nhất định sẽ khâm phục khả năng của tôi.”
Thẩm Nhân Kiệt tất nhiên không nghi ngờ Tạ Huyền, tìm ra Tiểu Trần – người phóng hỏa – để bẫy anh ta, đối với cô ta là điều đơn giản như động đậy một ngón tay. Sự đã đến nước này, anh hỏi một cách trầm tĩnh: “Cô muốn làm gì?”
Khóe môi Tống Uẩn nở một nụ cười rất đẹp: “Tôi không muốn làm gì cả, nhưng, bà chị kia của anh vẫn chưa biết chuyện này nhỉ. Có điều chắc sẽ nhanh chóng biết ngay ấy mà.”
“Chuyện chúng tôi không cần cô lo.” Thẩm Nhân Kiệt lạnh lùng.
“Ngại quá, tôi vẫn phải lo rồi.” Tống Uẩn nói.
“Tại sao cô...” Thẩm Nhân Kiệt thực sự không hiểu cô ta tại sao lại làm thế, anh không yêu cô ta, cô ta cũng không yêu anh, hơn nữa họ chẳng ai nợ ai.
Tống Uẩn cắn môi, nói: “Vì tôi không thoải mái, sau khi anh thích tôi, sao lại có thể yêu loại người đó.”
Thẩm Nhân Kiệt không nhịn được cười “phì” một tiếng, đến lượt Tống Uẩn hỏi anh: “Tại sao anh cười?”
“Tôi cảm thấy nực cười, sao cô không lại không tự biết mình như thế, còn so sánh với cô ấy. Cô và cô ấy không cùng một cấp bậc, cô ấy tốt hơn cô gấp ngàn vạn lần.”
Tống Uẩn nổi giận: “Tôi thì muốn thử xem chị ta rốt cuộc tốt tới mức nào!”
Thẩm Nhân Kiệt khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Cô cứ việc thử, còn giờ thì mời ra ngoài cho!”
Tống Uẩn nghe anh hạ lệnh đuổi khách, cũng không nằn nì thêm mà bỏ ra ngoài, nói một câu rất thân mật: “Tạm biệt, tôi sẽ còn đến đây.”
Thẩm Nhân Kiệt có cảm giác như sắp ngạt thở, nếu biết cô ta đang theo dõi anh, nếu biết nó sẽ trở thành dây dẫn lửa ảnh hưởng đến anh và Thẩm Đình, anh chưa chắc sẽ làm, nhưng nay hối hận cũng đã muộn. Anh bình tĩnh lại, nghĩ xem bước tiếp theo cô ta sẽ làm gì, nghĩ bản thân sau đó sẽ phải làm gì. Mỗi một bước đi của anh phải nhanh hơn cô ta.
Lúc đó, Thẩm Đình đẩy cửa bước vào, hỏi: “Sao không khóa cửa?”
Thẩm Nhân Kiệt ngẩng lên: “Ồ, quên mất.”
Thẩm Đình thấy vẻ mặt anh rất kì lạ thì tiến lại ngồi xuống cạnh anh, quân tâm: “Anh sao vậy?”
Thẩm Nhân Kiệt hít một hơi thật sau, nếu để người khác nói cô biết thì chi bằng bây giờ anh sẽ kể hết cho cô nghe: “Anh có chuyện này muốn nói với em.”
“Chuyện gì, sao anh cứ như đang báo cáo ở Liên Hiệp Quốc thế, nghiêm túc quá.” Thẩm Đình đùa một cách vô tư.
“Em nghe rồi đừng giận nhé.” Anh cần cô đảm bảo với mình.
“Em không dễ giận đâu.” Cô nói, thực ra thực tế lại ngược lại.
Thẩm Nhân Kiệt ngẫm nghĩ rồi nói: “Em còn nhớ vụ cháy ở tòa soạn báo của chúng ta không?”
Thẩm Đình thấy lạ là vì sao anh lại nhắc đến chuyện đó, cô nói: “Đương nhiên, đó là một vụ cháy lớn trong sự nghiệp sinh nhai của em mà.”
“Vụ cháy đó do anh làm.”
“Anh nói gì?” Thẩm Đình chưa hiểu.
“Vụ cháy đó do anh làm.”
“Vụ cháy đó do anh làm?”
Cô thấy anh gật đầu, không thể nào tin được, nhưng lại không thể không tin, vụ cháy đó lại do anh làm! Nhưng đêm hôm đó khi cô cuống đến nỗi sắp khóc, anh lại còn làm bộ làm tịch ngồi cạnh cô than vãn kể lể cả mấy tiếng trong đêm, lúc đo cô khâm phục nghị lực và trí tuệ của anh biết bao, không còn lo sợ gì về tai nạn đó, hôm sau cô bạn rộn viết kế hoạch đến mấy tiếng, bây giờ anh nói thế, đúng là quá giả tạo, đúng là quá đáng sợ.
Một vụ cháy quá khéo, không cháy ở xưởng in, không cháy trên đường phố phồn hoa, mà lại trên con đường quê hẻo lánh vắng người, không làm hại ai, không phải chịu trách nhiệm hình sự, chỉ làm tòa soạn của họ bắt lửa, nghĩ lại thì trời cao quá thiên vị họ, khiến người ta nghi ngờ anh là con riêng của ông trời. Làm ăn như thế, thật ra cô có thể hiểu, là sếp mà làm thế, cô cũng có thể hiểu, dù sao cô cũng lăn lộn bao nhiêu năm rồi, biết rằng “vô thương bất gian”. Nhưng nếu người này là bạn trai cô, bạn nghĩ rằng tâm hồn của họ tương thông, nhưng bỗng dưng phát hiện thật ra không phải vậy, thì liệu có đáng sợ không? Anh nói dối cô cũng nhất định sẽ mặt không biến sắc tim không đập loạn như vậy. Thậm chí hôm nào đó, liệu anh có bắt đầu toan tính với cô?
Trong mắt Thẩm Đình không ngừng tái hiện cảnh đêm ấy anh kinh sợ cầm bật lửa, tay lại run đến nỗi không bật lửa được, cười và than thở: “Diễn xuất của anh thật tốt, khiến em khâm phục đấy.”
Thẩm Nhân Kiệt nắm tay cô, cuống quýt: “Xin lỗi, anh không cố ý lừa em.”
Thẩm Đình không nói gì, không nhìn anh, cô rất muốn tha thứ cho anh, cô thật sự yêu anh, nhưng cô chỉ nhẹ nhàng rút tay ra.
Thẩm Nhân Kiệt vội vàng đặt tay lên vai cô, không muốn chọc giận cô, nhưng vẫn nói với vẻ tự tin: “Bây giờ em nghĩ thế nào? Chuyện này chắc không ảnh hưởng đến chúng ta chứ?”
Thẩm Đình vùng ra, tư duy rất hỗn loạn, cô miễng cưỡng nói: “Em cũng không biết mình đang nghĩ gì, nhưng em thấy anh rất đáng sợ. Anh có thể cho em yên tĩnh suy nghĩ một chút, sắp xếp lại mọi thứ không?” Vừa nói cô vừa đi ra ngoài.
Thẩm Nhân Kiệt biết chuyện này không thể gấp gáp được, càng gấp càng loạn, nhưng lại rất lo lắng, thế là anh ngăn cô lại: “Em muốn nghĩ bao lâu?”
Thẩm Đình lắc đầu: “Em không biết.”
“Vậy anh đợi em ăn cơm trưa.” Anh nói nhanh.
“Anh đừng đợi em.” Thẩm Đình nói xong, nhanh chóng về lại nhà mình, đóng chặt cửa.
Thẩm Nhân Kiệt ngã phịch xuống ghế sô pha, chỉ một lúc sau anh đã bắt đầu thấy cuống quýt, gọi điện cho cô mấy lần đều bị từ chối. Không chịu thua, anh gọi lại thì máy đã tắt. Vì là lỗi của anh, không thể trách ai khác, anh chỉ có thể giận chính bản thân mình. Nhưng anh lại hi vọng cô có thể tha thứ. Tống Uẩn bức ép anh cũng không sao, nhưng cô thì khác, cô bắt buộc phải hiểu cho anh, thế là lửa giận lại cháy lan sang chỗ Thẩm Đình.
Anh đi nhanh đến cửa nhà cô, gõ “cộc cộc cộc” đến mười phút liền. Thẩm Đình bên trong cuối cùng không chịu nổi, lên tiếng hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Em nghĩ xong chưa?” Thẩm Nhân Kiệt hỏi.
“Chưa.” Người bên trong trả lời.
“Vậy còn cần bao lâu?” Thẩm Nhân Kiệt rất lo, thế là càng thêm tức giận.
Thẩm Đình cảm giác giống như mình là người có lỗi, bất giác như lửa đổ thêm dầu: “Em không biết.”
Thẩm Nhân Kiệt: “Em không thấy rằng em nên thông cảm cho anh sao?”
Thẩm Đình không nói gì.
Anh không thấy cô đáp lại thì cau mày, khẳng định: “Anh không nghĩ rằng mình đã phạm tội tày trời. Giới kinh doanh luôn là thế, dùng chút thủ đoạn cũng có thể hiểu được. Lúc đó chúng ta chưa quen nhau bao lâu, anh không thể tin em hoàn toàn, không nói cho em biết cũng có thể hiểu được chứ. Em cần suy nghĩ cái gì?”
Thẩm Đình nói: “Không phải em đang suy nghĩ đến những chuyện đó.”
Cách một cánh cửa nghe thấy giọng cô, tiếng nói bỗng trở nên rời rạc xa xôi, anh cuống cuồng hỏi: “Vậy rốt cuộc em có chuyện gì không nghĩ ra được?”
Thẩm Đình lại trầm tư một lúc rồi nói: “Anh cũng biết là em đã nghĩ rất lâu mới quyết định ở bên anh, lúc đó không phải là vì không thích anh, mà là vì suy nghĩ của chúng ta đối với nhiều việc quá khác xa nhau. Chúng ta đều là người lớn cả, không phải trẻ con mà yêu đương chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết, mà chúng ta phải nghĩ cho tương lai. Nhưng hôm đó em phát hiện ra em thật sự rất thích anh, em muốn buông thả bản thân một lần, nghe theo trực giác bản thân một lần. Bây giờ chuyện này thực sự khiến em hơi sợ hãi, giống như nó đang thức tỉnh em vậy. Nếu như anh không yêu em nữa thì em phải làm sao? Tha thứ cho em ích kỷ, em không muốn để mình phải tổn thương thêm lần nữa.”
Thẩm Nhân Kiệt không ngờ cô lại dễ dàng bỏ cuộc vậy nên nổi giận: “Em làm trò gì thế? Anh có thể đảm bảo anh chưa bao giờ áp dụng những cách trong kinh doanh vào cuộc sống, vào bản thân mình. Em chẳng có gì phải lo cả.”
Thẩm Đình hạ giọng nói: “Em lo sau này sẽ trở nên chông chênh, không có cảm giác an toàn.”
Thẩm Nhân Kiệt lại gõ cửa dồn dập: “Em có thể mở cửa không, chúng ta phải nói chuyện với nhau.”
Màn cửa trong phòng khép kín giống như một căn phòng tối. Thẩm Đình cũng thấy đau khổ, cô phải vất vả bao nhiêu mới quyết định ở bên anh, nếu đã quyết định rồi thì cô nhất định sẽ bất chấp tất cả để đi cùng anh, không ngại phong ba bão táp. Nhưng sự thật đang thử thách cô, cô có thể hoàn toàn chấp nhận con người anh không? Cái tốt và xấu của anh, hoặc trong những ngày tháng sau này, sẽ xem như không thấy hoặc không nghe thấy. Năm nay là năm khó khăn nhất trong cuộc đời cô, nhưng mỗi khi vất vả đều có anh bầu bạn, cô mới vượt qua, tìm ra lối thoát. Nửa năm cô ở bên anh đã như mười năm. Gặp được người mình yêu thật lòng đã khó nhường nào, yêu một người đối với cô càng khó khăn gấp bội! Bắt cô từ bỏ anh, thì cuộc đời còn lại của cô nhất định sẽ hối hận. Cứ nghĩ phải từ bỏ, cô cảm thấy như có thứ gì đó thít chặt lấy tim mình, khiến cô đau tới mức không còn là mình nữa. m thanh gõ cửa dồn dập giống như một đoàn tàu hỏa xuyên qua phòng cô, đập thẳng vào trái tim cô.
Thì ra, yêu đương giống như diễn vở kịch đau thương cùa Chúa Ki-tô, phải nhẫn nại, phải bao dung, phải từ bỏ, phải hy sinh. Tiếc rằng cô không thể, cô cảm thấy bản thân không đủ tư cách để yêu.
Dần dần, tiếng gõ cửa ngừng hẳn, hình như anh đã bỏ đi. Rồi dần dần, màn đêm buông xuống, cô bất giác ngủ thiếp đi, đến khi mở mắt choàng dậy thì sắc trời đã sáng hẳn. Không ngờ cô lại nằm bò trên ghế sô pha ngủ cả một đêm. Vừa ngủ dậy cô đã thấy lấn cấn, nhưng cũng bình tĩnh lại nhiều. Phàm là sự gì cũng cần mở rộng trái tim, cô định làm thế thật. Hơn nữa hôm nay mẹ cô đến, vốn dĩ cô còn định giới thiệu người nhà cho anh biết, để tránh cho mẹ cô cứ thúc giục bức bách mãi. Nghĩ đến đó, cô bất giác cảm thấy kì lạ, sao lúc này rồi mà mẹ cô vẫn chưa đến nơi?
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại reo vang, cô vừa nghe thì bố cô bên kia đã cuống quýt: “Mẹ con ngất ở ga tàu, cần một số tiền phẫu thuật ngay! Rất gấp!”
Thẩm Đình nghe như sấm dội trên đầu, cũng không nghĩ phải hỏi kĩ càng mà chỉ cuống cuồng: “Mẹ con có sao không, bố, mẹ bây giờ sao rồi? Cần bao nhiêu tiền?”
Bố cô đau khổ: “Bác sĩ nói rất nguy hiểm, lúc nào cũng có thể... Làm phẫu thuật ít nhất phải hai trăm ngàn tệ, bố cuống lắm rồi, con mau nghĩ cách giúp đi!”
Cô đào đâu ra hai trăm ngàn, tuy cô đã đi làm gần mười năm nhưng đến phí chữa bệnh cho mẹ cô lại không trả nổi, đúng là bi ai cuộc đời. Nhưng cô không thể để bố cô lo lắng về chuyện này nên nói nhanh: “Bố, đừng lo, bố chăm sóc mẹ đi, chuyện này con giải quyết, con về ngay.”
Cô cúp máy, tay chân luống cuống nhất thời không nghe bản thân điều khiển, ngã sõng xoài ra đất, đồ đạc trên bàn rơi xuống “loảng xoảng”, một ống tiết kiệm tiền vỡ tan, tiền xu trong đó “tình tình tang tang” vung vãi đầy đất. Thẩm Đình muốn khóc mà không khóc nổi, tại sao trong phim truyền hình khi người ta gặp nạn đều có thể nhờ người giúp, còn cô chỉ có thể đập vỡ một ống tiết kiệm vô dụng.
Lúc mở cửa phòng lại suýt té ngã, thì ra trên đất đầy những món ăn, là Thẩm Nhân Kiệt thấy cô cả ngày không ra ăn cơm nên mua cho cô, trong lòng cô rất cảm động. Thấy cửa phòng Thẩm Nhân Kiệt đang mở, anh nằm trên ghế sô pha đối diện cửa ngủ say, chắc sợ cô lặng lẽ bỏ đi nên cả đêm cũng không đóng cửa.
Cô lao đến, Thẩm Nhân Kiệt nhìn thấy cô hoang mang thất thần, nhưng rõ ràng rất vui, hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Đình cũng mặc kệ lòng tự trọng, trước mặt tiền thì làm gì còn lòng tự trọng nữa, cô hỏi: “Anh có thể cho em mượn một trăm năm mươi ngàn tệ không, em có năm mươi ngàn rồi.”
Anh hỏi, vừa nghi ngại vừa lo lắng: “Em sao vậy? Có chuyện gì xảy ra?”
Thẩm Đình rơi nước mắt: “Mẹ em bệnh rất nặng, cần tiền gấp, anh phải giúp em, nhất định phải giúp em!”
Thẩm Nhân Kiệt nghe thế cũng rất lo lắng, nhưng anh phải an ủi cô trước: “Đừng vội, bây giờ đang ở đâu? Em đưa anh đến đó.”
Thẩm Nhân Kiệt và Thẩm Đình cùng chạy đến bệnh viện mẹ cô nằm, tâm trạng rối bời, Thẩm Đình không thể làm gì nổi. Cũng may là còn Thẩm Nhân Kiệt giúp đỡ giải quyết gần hết mọi việc, lại tìm bác sĩ để liên lạc với bên quản lí bệnh viện, cuối cùng đã tìm ra bác sĩ giỏi nhất về phương diện này trong bệnh viện.
Thẩm Đình rất hối hận, cứ khóc hỏi bố: “Bố, sao lại thế này, mẹ bệnh từ lúc nào, sao lại thời kỳ cuối, sao con không biết?”
Bố cô ôm đầu, đờ đẫn nói: “Bố cũng không biết, mẹ con vẫn khỏe mạnh, ngày nào cũng nói cười với bố, sáng nào cũng dậy rất sớm, chỉ thỉnh thoảng bắt gặp là đang uống thuốc gì đó, hỏi thì mẹ con chỉ nói là thuốc đau đầu. Mẹ con luôn giấu, không ai biết cả.”
Thẩm Đình lại khóc, run rẩy nói: “Sao mẹ lại như thế! Thật là... thật là...”
Bác sĩ vừa cho bà uống ít thuốc, mẹ cô tạm thời vẫn khá tỉnh táo, ngày mai sẽ phẫu thuật. Thẩm Đình chăm sóc bà suốt ngày, Thẩm Nhân Kiệt cũng ở cạnh giúp đỡ.
Thẩm Đình gượng cười nói với mẹ: “Mẹ, con chưa nói mẹ biết, đây là bạn trai con, cũng được đấy chứ.”
Mẹ cô cũng có vẻ vui: “Con bé này, có bạn trai tốt thế cũng không báo mẹ biết, hại mẹ mất công lo cho mày.” Lại vẫy tay gọi Thẩm Nhân Kiệt đến, anh nắm lấy tay bà.
Mẹ cô nói: “Cậu bé à, cám ơn cháu, bác là mẹ nó, bác biết nó thường ngày rất phiền phức, tính khí khó chịu, tính cách cũng kém, bác thật sự rất...”
Thẩm Nhân Kiệt vội nói: “Bác gái, bác đừng nói thế, là cháu cứ bám riết theo cô ấy mà.”
Thẩm Đình than vãn: “Mẹ, mẹ xem thường con quá.”
Mẹ cô định nói gì nhưng bỗng buồn nôn, Thẩm Đình vội đưa chậu đến, mẹ cô nôn đến mức đứt hơi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thẩm Đình thấy mẹ cô khổ sở đến mức đó thì trong lòng rất đau buồn, nghẹn ngào nói: “Mẹ, xin lỗi, nếu không phải vì đến thăm con... Tại con làm mẹ lo lắng.”
Mẹ cô lắc đầu, khó khăn lắm mới nói được: “Con bé ngốc, không phải lỗi của con.”
Thẩm Đình vừa giận vừa đau lòng, cô kêu lên: “Nhưng mẹ ơi, tại sao mẹ lại giấu cả nhà, mẹ bệnh bao lâu rồi, ngày nào mẹ cũng khổ sở thế này ư? Sao mẹ lại làm thế, mẹ muốn con và bố phải hối hận cả đời hay sao?”
Tay mẹ cô đã không còn chút sức lực nào, chỉ vuốt tóc cô: “Mẹ biết bệnh mẹ không chữa trị được, nói cả nhà biết cũng lo lắng thôi, bệnh này giống như một cái hố không đáy, bao nhiêu tiền cũng không lấp đầy được. Chúng ta lại không có tiền, sao lãng phí được chứ. Mẹ chết rồi còn bắt hai cha con gánh nợ cả đời, làm sao ai dám lấy con? Mẹ không thể ích kỉ được, nếu không sẽ chết không nhắm mắt.”
Thẩm Đình suy sụp, nước mắt đầm đìa, cô gục lên giường mẹ khóc to: “Mẹ, sao mẹ lại như thế, tại sao? Mẹ làm vậy mới là ích kỷ!!!”
Nửa tiếng sau, Thẩm Đình mới bình tĩnh lại, Thẩm Nhân Kiệt phải đứng cạnh an ủi: “Em không thể thế được, bác sĩ nói phải giữ tâm trạng tốt cho mẹ em.” Nói xong lại chạy ra ngoài tìm bác sĩ, bàn bạc về chuyện phẫu thuật. Thẩm Đình cũng biết thế, nhưng vì không kiềm chế được, cô lau nước mắt nói: “Mẹ, yên tâm nhé, phẫu thuật xong mẹ sẽ khỏe thôi, Nhân Kiệt đã giúp tìm một bác sĩ rất giàu kinh nghiệm rồi.”
Mẹ cô nở nụ cười khó khăn: “Con bé ngốc, mẹ rất rõ tình trạng mình bây giờ!”
Thẩm Đình nói: “Mẹ, không cho mẹ nghĩ nghĩ lung tung. Bác sĩ nói mẹ phải giữ tâm trạng lạc quan!”
“Có phải con rất sợ mất mẹ không?” Mẹ cô cười, nói.
“Mẹ!” Thẩm Đình cắt ngang, cũng cắt ngang dòng suy nghĩ của mình.
Nhưng mẹ cô lại cứ không buông tha cho cô, bà chậm rãi nói: “Mẹ biết là con sợ mất mẹ. Nhưng con có biết cảm giác của mẹ khi bà ngoại của con mất không? Mẹ cảm thấy bầu trời của mình như sụp đổ, nhưng lại không phải vậy. Chúng ta vẫn phải tiếp tục sống như trước kia, dần dần rồi cũng như chuyện đó chưa bao giờ xảy ra, giống như mẹ chưa có mẹ vậy! Cứ đời này nối tiếp đời kia đều là thế. Mẹ nói vậy vì thực ra, mẹ không lo cho mình, mà mẹ lo cho con nhất. Vì mẹ, con cũng phải sống tốt, đừng có ngốc nghếch mãi rồi quá tâm trạng, tính khí đó của con không phải ai cũng chịu đựng được.”
Thẩm Đình rất khủng hoảng, mẹ cô như đang trăng trối vậy, cô giận dữ nói: “Mẹ, đừng nói những lời đó.”
Mẹ cô vẫn mặc kệ, thấy Thẩm Nhân Kiệt không ở đây thì nói tiếp: “Mẹ không nói thì e rằng sau này không ở còn cơ hội nữa... Bây giờ con đưa bạn trai tới, mẹ yên tâm nhiều rồi. Tuy trẻ hơn con nhưng thấy rõ là đối với con rất tốt, lại có nghị lực, gia cảnh cũng ổn, không biết phúc phận này của con ở đâu ra nữa. Có thể đúng là gặp mau liên tiếp. Sau này có chuyện gì phải bàn bạc với cậu ấy, đừng gánh nặng một mình. Một người phụ nữ phải biết cách dựa dẫm, con ném khó khăn cho cậu ấy, cậu ấy còn nghĩ rằng con tôn trọng cậu ấy nữa.”
Thẩm Đình kéo tay mẹ: “Mẹ, con biết, con nghe lời mẹ mà, mẹ đừng lo cho con, hiện giờ con rất ổn! Đừng lo lắng nữa, nghỉ ngơi trị bệnh đi.”
Mẹ cô lúc ấy cuối cùng cũng gật đầu vẻ yên tâm.
Ngày mai mổ nên Thẩm Đình, Thẩm Nhân Kiệt và bố cô đều ở lại bệnh viện suốt đêm.
Hôm sau mẹ cô vào phòng mổ, Thẩm Đình cảm thấy mỗi một giây dài như một năm. Thẩm Nhân Kiệt chỉ có thể an ủi: “Đừng lo, chúng ta đã tìm bác sĩ tốt nhất, đã chuẩn bị sẵn hết mọi thứ rồi, mẹ em may mắn bẩm sinh, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nhưng Thẩm Đình vẫn thấp thỏm lo lắng, làm sao yên tâm được? Khó khăn lắm đèn phòng mổ mới tắt, phẫu thuật kết thúc, vẻ mặt bác sĩ nặng nề, vừa đi vừa tháo khẩu trang ra.
Bố cô lao đến hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ bình thản nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Bố cô túm lấy ông ta, hỏi vẻ không tin: “Ý bác sĩ là sao?”
Bác sĩ lại tỏ vẻ hối lỗi: “Xin lỗi.”
Rồi sau đó Thẩm Đình cảm thấy đầu óc trống rỗng, không khí cả thế giới như bị rút cạn, cô bỗng dưng bị ném vào bầu không khí ấy, thoáng chốc ngất lịm, Thẩm Nhân Kiệt đứng cạnh vội vã đỡ lấy cô.
Đến khi tỉnh lại đã là mấy tiếng đồng hồ sau, cô vừa tỉnh lại đã cuống cuồng hỏi Thẩm Nhân Kiệt: “Mẹ em đâu? Mẹ em đâu?”
Thẩm Nhân Kiệt nói: “Chuyện hậu sự... của mẹ em đã lo liệu cả rồi!”
Thẩm Đình túm lấy chăn, nước mắt lăn dài: “Không thể nào, không thể nào, anh gọi bác sĩ đến đây, em phải hỏi cho rõ, ông ta chữa trị kiểu gì thế hả?”
Thẩm Nhân Kiệt giữ lấy cô, nổi giận: “Em đừng thế nữa, bố em đã đau khổ lắm rồi, em không thể để ông đau lòng nữa.”
Thẩm Đình bình tĩnh hơn, trầm tư một lúc rồi chỉ khóc: “Xin lỗi, nhưng... em cứ nghĩ sau này không còn mẹ nữa, em...”
Thẩm Nhân Kiệt lau nước mắt cho cô, dịu giọng dỗ dành: “Anh hiểu, nhưng sẽ ổn thôi, sẽ quen thôi mà...”
Thẩm Đình lặp lại một cách vô thức: “Sẽ quen thôi mà, sẽ quen thôi mà...”
Sẽ quen sau này đi đâu không còn ai lo lắng nhắc nhở đi sớm về sớm, sẽ quen khi Tết đến không còn nhìn thấy bóng dáng bận rộn trong nhà bếp, không còn mẹ thì Tết có còn là Tết hay không?
Thẩm Đình không kìm được lại dùng chăn trùm kín mặt, khóc đến rã rời...
Thẩm Nhân Kiệt giúp cha cô lo chuyện hậu sư, rất nhiều bạn bè quen thuộc cũng đến giúp đỡ. Người Trung Quốc có thói quen tổ chức tang lễ vừa náo nhiệt, lại rất thời thượng để kháng cự nỗi bi ai của một sinh mệnh đã ra đi, nhưng, người đang đau buồn nhìn thấy cảnh đó chỉ càng đau buồn thêm.
Khi thấy mẹ cô biến thành một lọ tro cốt nhỏ trên tay bố, Thẩm Đình mềm nhũn cả hai chân, nước mắt rơi như suối.
Núi xanh trầm mặc, mưa bụi nhạt nhòa, chim trời bay lượn. Khi mọi người đã ra về, Thẩm Nhân Kiệt đứng cạnh Thẩm Đình trước phần mộ mẹ cô, Thẩm Đình cảm thấy có rất nhiều điều muốn anh lắng nghe, cô cần anh giúp gánh vác nỗi đau, như vậy thì nỗi đau có thể giảm bớt, cô vừa nói vừa nấc nghẹn: “Trước kia trong một quãng thời gian dài, em đã ngỡ bố mẹ em luôn trẻ trung xinh đẹp, chưa bao giờ nghĩ có một ngày họ lại mất trước em. Em cũng biết con người rồi sẽ già đi, nhưng em nghĩ bố mẹ em căn bản sẽ không già như ông bà nội em, nếu đau ốm cũng sẽ nhanh chóng hồi phục. Lúc nhỏ em cứ nói với họ, lớn lên sẽ thành nhà khoa học, phát minh ra thuốc trường sinh bất lão. Nhưng giờ em ba mươi tuổi, mới phát hiện ra họ đã già thật rồi, mỗi lần về đều nhận ra họ già hơn xưa, em không biết tại sao mấy năm nay họ lại già đi nhanh thế, Một trận ốm lại có thể dễ dàng bắt mẹ em đi mất, em thấy bố em, ông đã trở thành một ông lão thật rồi, giống hệt ông nội em, em rất chua xót.”
Nói mãi nói mãi, cuối cùng Thẩm Đình lại òa khóc: “Em đau lòng lắm, em thật bất hiếu, vô dụng. Họ nuôi em lớn lên thế này mà em chẳng cho họ được gì cả. Những niềm vui bình thường nhất, đứa con gái nào cũng có thể đem lại cho cha mẹ họ, tại sao em không làm được. Họ ép em kết hôn mà lần nào em cũng nổi điên với họ, thực ra em biết bố mẹ cũng muốn tốt cho em, lo cho em sau này không có chỗ nương tựa.”
Cô tự giễu mình: “Anh bảo, bố mẹ em kiếp trước mắc nợ cái gì mà lại sinh ra một đứa con gái như em. Em là kẻ được phái đến để trả thù bố mẹ em phải không?”
Thẩm Nhân Kiệt làm sao lại không thấu hiểu tâm trạng của cô, nỗi đau mất đi người thân ấy, anh đưa tay dịu dàng lau nước mắt trên má cô, ôm chặt lấy cô: “Đừng buồn nữa, sẽ ổn thôi, bây giờ quan trọng hơn là chăm sóc cho bố em, đó mới là điều chúng ta cần làm.”
Thẩm Đình chỉ ngồi nhìn ngôi mộ nhỏ vuông vức trước mặt, hình mẹ cô trên bia mộ vẫn sinh động như còn sống, rất dịu dàng.”
Thẩm Nhân Kiệt kéo cô: “Anh đưa em đến một nơi.” Rồi không nói không rằng kéo Thẩm Đình lên xe.
Một hướng lạ, một con đường lạ, Thẩm Đình không rõ anh muốn đi đâu? Cũng không nghĩ nữa, cứ để chiếc xe đi đến chân trời góc bể, đến nơi sơn cùng thủy tận vậy.
Cuối cùng họ đến trước một kiến trúc cao to lộng lẫy, Thẩm Đình khàn giọng hỏi anh: “Chúng ta đến đây làm gì?”
Là đài thiên văn, Thẩm Nhân Kiệt kéo tay cô vào trong: “Em chưa đến đúng không, vào trong xem.”
Thẩm Nhân Kiệt mua vé, dẫn Thẩm Đình vào đại sảnh, Tuy bên ngoài đang là ban ngày nhưng bên trong ánh đèn tối mờ, như thể đang đêm đen. Thẩm Nhân Kiệt che mặt cô, nói: “Em đừng nhìn, anh đưa em đến chỗ ngồi.”
Thẩm Đình lại hỏi: “Đây là đâu?”
Thẩm Nhân Kiệt tỏ vẻ bí ẩn: “Đợi lát nữa em sẽ biết.”
Thẩm Nhân Kiệt đưa cô đến chỗ ngồi, sau đó bỗng buông tay ra, Thẩm Đình mở mắt, cô nhìn thấy ngay một bầu trời đêm xanh ngọc bích mênh mang, màu xanh say người ấy như ngấm sâu vào trái tim bạn. Sao sáng dày đặc trên màn trời, đang nở nụ cười và chớp mắt với bạn. Nếu bầu trời đêm nay có mùi vị thì đó ắt hẳn sẽ là hương hoa lan thơm ngát thanh tao ở nơi thâm sơn cùng cốc.
Người Thẩm Đình như trôi trong bầu trời xanh thẳm kia, thoáng chốc mọi nỗi đau và bi thương đều bị chìm lấp.
Thẩm Nhân Kiệt thì thầm bên tai cô: “Mỗi lần tâm trạng anh khó chịu, anh đều đến đây. Anh tự nhủ rằng, tuy thế giới này khiến con người thất vọng, nhưng chúng ta ít nhất còn có thể ngắm bầu trời sao.”
Thẩm Đình nghe câu ấy, giống như lời nói rút ra từ tâm hồn cô, khóe môi nở nụ cười, đôi mắt lại lấp loáng ánh lệ, cô gật đầu: “Phải, ít nhất chúng ta còn có thể ngắm bầu trời sao.”
Thẩm Nhân Kiệt để đầu cô gối vào cánh tay mình, sau đó nói: “Em nghĩ xem, mẹ em chắc chắn sẽ biến thành một ngôi sao trên trời, lúc này chắc đang mỉm cười với em đó.”
Cổ họng Thẩm Đình khô rát vì khóc và mệt mỏi quá lâu, cô nói: “Bà nhất định sẽ là ngôi sao đẹp nhất trên trời.” Cô ngắm những ngôi sao, có một ngôi sao đặc biệt gần gũi, rất giống nụ cười của mẹ.
Thẩm Nhân Kiệt hôn lên má cô: “Đừng đau lòng, đừng hổ thẹn, đừng nghĩ đến nếu như, hãy yêu thương bản thân mình. Giống như trước kia, tiến lên phía trước không ngại ngùng. Đó là những lời mẹ em muốn nói với em.”
Phải, Thẩm Đình hiểu, mọi nỗi đau rồi sẽ qua đi, thời gian sẽ xóa nhòa mọi thứ. Cái chúng ta cần làm là phải yêu quý hiện tại hơn, quên đi quá khứ thì chúng ta mới được cứu rỗi, nắm bắt hiện tại thì chúng ta mới có thể yên lành.
Thẩm Đình bóp chặt tay anh: “Cám ơn anh.” Cô không hề bơ vơ không nơi nương tựa, còn anh lại rất đáng tin cậy.
Thẩm Nhân Kiệt trách cô: “Em ngốc, lại nói cám ơn với anh.”
Thẩm Đình quay lại nhìn anh, chân thành: “Em vừa biết ơn anh lại vừa thấy có lỗi với anh. Cám ơn anh, vì anh đã xuất hiện trong lúc em hoang mang nhất. Xin lỗi anh, là vì em đã lung lay không tin tưởng anh. Thực ra không phải đối với anh mà vì không có niềm tin vào tình yêu và bản thân, em sẽ không thế nữa.” Rất may mắn, anh là người cô cần tìm, là người hiểu rõ tâm hồn cô. Cô yêu anh, cho dù anh là kẻ cướp, đại gia, người tốt, kẻ xấu, toan tính bao nhiêu, lạnh lùng bao nhiêu, xuất sắc cũng được, kém cỏi cũng xong, cô yêu tất cả ở anh. Vì có anh, cô sẽ không sợ hãi nửa đêm bất chợt tỉnh giấc, có rất nhiều điều muốn tâm sự lại chẳng ai lắng nghe; có anh rồi, cô sẽ không cảm thấy cuộc đời còn lại của mình như treo lơ lửng giữa không trung, đến cuối cùng chẳng cách nào nắm bắt được thứ gì.
Thẩm Nhân Kiệt không nói, chỉ hôn cô, họ hôn nhau dưới bầu trời sao đầy mộng ảo.
Ra khỏi đài thiên văn, họ gặp một bầu trời đêm khác, đã tối rồi. Chiếc xe đi xuyên màn đêm mênh mang.
Thẩm Đình nói: “Đưa em về rồi anh đến công ty đi, mấy hôm nay anh không đến rồi. Em chăm sóc bố vài ngày nữa cũng sẽ về.”
Thẩm Nhân Kiệt đấp: “Ừ, anh sẽ thường xuyên đến thăm em.”
Đến nhà Thẩm Đình, xe dừng ngoài cổng, Thẩm Đình nói: “Anh không cần vào đâu, không thì về muộn lắm.”
Thẩm Nhân Kiệt nhún vai: “Không sao.”
Thẩm Đình đẩy anh thật mạnh: “Bảo anh đi thì đi đi.”
Thẩm Nhân Kiệt có vẻ rất bất mãn: “Được rồi, được rồi, không tiếp anh thì anh đi trước đây.”
Khởi động xe, anh lại hạ cửa kính xuống: “Em còn quên một chuyện.”
Thẩm Đình nghĩ kỹ rồi lắc đầu: “Em không nhớ là có chuyện gì cả.”
Thẩm Nhân Kiệt tỏ vẻ trịnh trọng: “Không nhớ thật à?”
Thẩm Đình thầm nghĩ mấy hôm nay cô vừa hoảng loạn vừa mệt, không thể quên mất chuyện gì thật chứ, lại nghĩ kỹ nhưng vẫn không nhớ ra chuyện gì.
Thẩm Nhân Kiệt thở dài như thất vọng lắm: “Em quên thật rồi, sao lại thế! Đến đây, anh nói em nghe.”
Thẩm Đình cứ đứng đó thắc mắc mãi, liền đến gần anh, vừa cúi xuống anh đã hôn lên má cô một cái, sau đó khởi động xe: “Sau này đừng quên đấy.”
Thẩm Đình bó tay nhìn theo anh, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào. Ngắm chiếc xe mỗi lúc một xa, cuối cùng cũng mất hút nơi đầu phố, những nỗi niềm lưu luyến lại bắt đầu cuốn lấy cô. Nhìn theo một lúc lâu sau, cô mới đi vào trong với vẻ nghĩ ngợi.
Vừa vào đến nhà đã nghe bên trong có tiếng nói, cô tưởng có khách đến nên vội vào trong để chào hỏi, nhưng đến phòng khách lại chẳng thấy một ai. Chỉ thấy bố cô đang ngồi một mình trên ghế sô pha xem tivi. Thẩm Đình thấy rất lạ lùng, vậy tiếng nói chuyện kia là từ đâu ra? Bố cô lại tiếp tục nói: “Người này sao xấu xa thế, em họ mình mà cũng hãm hại, thật quá đáng, còn cô của hắn ta cũng…”
Thì ra bố cô đang lẩm bẩm một mình, là bố cô đang nói chuyện với chính mình trong căn nhà rộng thênh thang này ư? Bao nhiều năm rồi? Nếu trước kia mẹ vẫn còn sống, bà có xem tivi cùng ông không? Có trả lời ông không? Và trả lời thế nào? Thẩm Đình đứng ở góc tối nơi cửa, nước mắt lặng lẽ rơi.
Một lúc sau cô mới lên tiếng: “Bố, sao lại xem tivi một mình thế kia?”
Bố cô quay lại nhìn, đáp lại với vẻ thờ ơ: “Chẳng phải con chê chương trình bố xem dở quá hay sao, con không thích mà.”
Thẩm Đình đến gần ngồi xuống cạnh ông, giả vờ gian xảo: “Con có nói thế bao giờ đâu!”
Xem tivi cùng bố đến mười hai giờ, vì có cô nên bố rất vui, thực ra những điều cha mẹ cần không hề nhiều nhặn gì, nhưng con cái lại cứ cho rằng bản thân không đáp ứng nổi. Cô về phòng, rất vừa vặn, Thẩm Nhân Kiệt gọi điện đến hỏi ngay: “Anh gọi đến đòi nợ.”
Cô nghe thấy giọng anh buồn buồn, đang định hỏi vì sao.
Thẩm Nhân Kiệt bên kia đã cướp lời: “Hiện giờ tâm trạng anh rất tệ, về sau mới nhận ra hôm nay em quên nói với anh ba chữ.”
Tất nhiên là Thẩm Đình hiểu anh nói gì, cô bảo: “Lạ! Ai quy định phải nói chứ?”
“Anh quy định.” Giọng điệu anh vẫn như trước kia, rất thản nhiên.
“Thôi đi, ghê quá, mọi người đều lớn cả rồi.” Thẩm Đình chối đây đẩy.
Ai ngờ anh tư duy nhạy bén, thoáng chốc đã nắm bắt ngay kẽ hở trong lời cô nói: “Chẳng lẽ lúc em còn vị thành niên thường xuyên nói ‘em yêu anh’ với kẻ khác?”
Thẩm Đình hơi bực, lại thấy buồn cười, nên cô cười thành tiếng: “Tóm lại là thôi đi!”
Anh ở bên kia khựng lại như đang nghĩ gì đó, rồi nói tiếp: “Không được. Coi như em vay nặng lãi anh, còn lãi kép nữa. Nhớ đấy, nếu lần này anh qua của ải bình an thì em phải trả anh mười câu.
“Thế nào là qua ải bình an?” Thẩm Đình không hiểu ý anh nói là ải nào?
Thẩm Nhân Kiệt bình thản: “Tức là số lượng tiêu thụ tạp chí kỳ này qua ải.”
Thẩm Đình than thở: “Anh giỏi lắm, quả nhiên là vô thương bất gian.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...