“Hừ, ngươi coi Hắc Thủy Kim Xà ta ăn chay hay sao, để ta cho ngươi biết thế nào là sự lợi hại của bổn yêu Vương.
Ám Xà Thôn Thiên”
“ẦM”
Hai cỗ lực lượng kinh khùng của hai vị Vương cấp cao thủ đụng vào nhau tạo ra sức hủy diệt kinh khủng, bên dưới mặt đất, bán kính cả mấy trăm mét đều bị dư ba của đòn công kính do hai Vương cấp tạo ra bị san thành bình địa.
Những gốc cây cổ thụ thân thể to lớn bằng cả người ôm cũng không chịu được mà trực tiếp bị chân khí của hai bên chấn thành bụi bặm, còn những gốc cây khác ở xa hơn tuy không bị đánh tan nhưng cũng bị quật gốc, lăn lóc trên mặt đất.
Không những như vậy, mấy con dã hú cấp thấp và có thực lực yếu không chạy trốn kịp cũng bị dư âm của một kích đó trực tiếp chấn thành đống thịt lát.
Ngay sau khi Mạc Khuynh Thành đánh ra một đòn mạnh nhất của bản thân cũng thành công đem Hắc Thủy Kim Xà chấn áp, chỉ đơn giản một kích đó cũng đủ làm cho nàng ta hao tổn hơn phân nửa chân khí trong cơ thể.
Nhìn còn mãng xà to lớn đang nằm hấp hối trong hố đất, Mạc Khuy Thành không cầm được mà khóe miệng phun ra một tia máu, nhuốm đỏ cả tấm lụa che mặt của nàng.
Có điều nàng ta vẫn có thể kiên trì được, nàng ta nhìn về phía con đại xà lạnh giọng nói.
“Ngươi đã không phải đối thủ của ta, mau nói ra chỗ để của Ngọc Lộ Linh Tuyền, nể tình ngươi tu hành không dễ, hôm nay ta sẽ tha chết cho ngươi.”
Con đại xà toàn thân nhuốm máu và bùn đất kia bị đánh nằm gí dưới hố đất, tuy hiện trạng của nó thập phần không ổn nhưng nó vẫn cứng đầu nhìn Mạc Khuynh Thành phun tiếng người nói.
“Nhận loại ta thừa nhận thực lực của ngươi đúng là ta bình sinh hiếm thấy, cho dù là cao thủ Vương Cảnh ngũ trọng cũng không thể khiến ta bị thương nặng như vậy.
Vậy mà nha đầu ngươi có thể làm tới bước này đúng là hiếm thấy, nhưng ngươi muốn biết tung tích của Ngọc Lộ Linh Tuyền thì đừng có mơ.”
“Ở đây chỉ có cái mạng này của bổn Yêu Vương, ngươi có bản lĩnh thì tới mà lấy”
Con đại xà đó nhìn về phía vị nữ nhân xinh đẹp đó vung vẩy cái đầu rắn to lớn của mình mà không tiếc lời khiêu khích.
Đáp lại vẻ khiêu khích đó của Hắc Thủy Kim Xà, vẻ mặt của nàng ta trở nên lạnh như băng và tràn đầy sát khí nói.
“Ngươi đến chết rồi mà vẫn cứng đầu như vậy thì để ta xe đầu ngươi cứng hay huyền binh của ta cứng”
Còn chưa nói hết câu, Mạc Khuynh Thành đã như một cơn gió tiến nhanh tới đại xà mà phát động công kịch.
Thanh huyền binh trên tay nàng nhẹ rung nên, nó như sẽ rách không khí mà như một mũi tên nao nhanh trong không khí, đến khi kiếm của nàng ta chỉ cách Hắc Thủy Kim Xà vài mé nữa thì dị biến lại đột ngột xảy ra.
Nguyên bản con Hắc Thủy Kim Xà toàn thân bị nhuốm máu, lớp vẩy bong tróc lỗ chỗ vậy mà không hiểu tại sao nó lại bỗng trở nên nhanh như chớp bật từ trong hố đất ra tấn công ngược về chỗ yếu hại của Mạc Khuynh Thành mà tấn công tới.
Mạc Khuynh Thành ban đầu cho là bản thân đã đánh trọng thương lặng Hắc Thủy Kim Xá và cho rằng nó không còn khả năng phản công, nhất thời buông lỏng cảnh giác, bị con đại xà đó tấn công tới chở tay không kịp.
Trước thế công hung mãnh đó, Mạc Khuynh Thành chỉ còn cách thu lại binh khí mà dữ thủ thế chịu chận.
Đại xà thân hình to lớn nhưng tốc độ lại không hề chậm chút nào, thân hình to lớn đó hoàn toàn không có ảnh hưởng tới tốc độ của nó.
Hắc Thủy Kim Xà đem cái mồm to lớn đỏ ngòm đầy huyết nhục cùng hai chiếc răng như hai thanh chủy thủ sắc nhọn táp thẳng tới Mạc Khuynh Thành.
Nhưng nàng ta cũng không tầm thường, tuy bản thân bị tập kích bất ngờ nhưng nàng ta cũng kịp thời phản ứng, dùng thanh huyền binh ngũ cấp trung phẩm của mình hướng tới cái miệng máu của đại xà chém tới.
Nhưng dù xao Mạc Khuynh Thành vẫn ở thế bị động, bản thân nàng còn bị thương nặng, cuối cùng vẫn không thể nào là đối thủ của Hắc Thủy Kim Xà.
Mạc Khuynh Thành tuy chặn được một kích đó nhưng không chánh khỏi việc bị thương, một chiếc răng của Hắc Thủy Kim Xà đó không may sượt qua vai nàng.
Yêu khí của Hắc Xà quá kinh khủng, chỉ là sóng xung kích của chận khí thôi cũng đã đem viết thương trên vai nàng mở rộng tới trước ngực.
Vết thương dài không ngừng đổ máu đen, Mạc Khuynh Thành trực tiếp bị đánh từ trên không trung xuống đất, tạo ra một hố đất xâu.
Bị một kích trí mạng đó, nàng ta biết đã chúng kế của Yêu Vương vì vậy không có vội ham chiến, tiếp đó nàng ta trực tiếp thi triển bí pháp khiến tốc độ nhất thời tăng nên tới mấy lần rồi chọn hướng Tây chạy đi.
Trước khi rời đi nàng ta còn để lại một câu.
“Hắc Thủy Kim Xà, chận chiến hôm nay ta nhớ kỹ, lần sau gặp lại ta tất lấy mạng ngươi”
Tiếp đó Mạc Khuynh Thành liều mạng chạy đi không màng vết thương trên người, bởi nàng biết một khi bản thân để Hắc Xà kia bắt được thì kết cục hết sức bi thảm, vì vậy việc quan trọng hiện tại của nàng là chạy càng xa càng tốt.
Không biết qua bao lâu Mạc khuynh Thành vẫn kiên trì không ngừng nghỉ, vết thương trên người nàng lúc này đã rất nghiêm trọng, quan trọng hơn nàng ta còn phát hiện công kích của Hắc Xà vậy mà còn chứa kịch động.
Không kiên rì lổi nữa, nàng ta đảnh phải đáp xuống một khu vực an toàn, đem toàn bộ tu vi áp chế độc trong cơ thể, nhưng chưa kịp đáp xuống đất Mạc Khuynh Thành đã hao tổn tu vì cùng bị vết thương nghiêm trong khiến cho mất ý thức mà trực tiếp rơi từ trên trời xuống.
Phía bên Trần Phong, trong lúc hắn đang ngồi đả tọa trị thương thì bất chợt thấy phía xa có âm thanh đánh nhau, uy áp họ khiến có dã thú xung quanh tán loạn chạy khắp nơi.
Hắn mới đầu cũng tò mò mà liều lĩnh tới gần nhìn trộm, hắn chỉ thấy một xà một người đại chiến đến trời đất quay cuồng.
Nhất là khi nhìn thấy dáng người xinh đẹp uyển chuyền như tiên nữ của Mạc Khuynh Thành thì Trần Phong cũng bị làm cho ngây ngốc tại chỗ.
Nhưng do sức phá hoại của hai vị Vương cấp tạo ra quá kinh khủng, hắn không chịu nổi chỉ đảnh tiếc nuối chạy đi khỏi phạm vi chiến trường của hai người.
Thật trùng hợp là phương hướng Trần Phong chạy đi lại cũng là hướng mà Mạc Khuynh Thành hướng tới.
Cách chiến trường vừa rồi chừng vài chục dặm, Trần Phong sau khi chạy thục mạng tới lơi này liền vội vã dừng lại để khôi phục chân khí cùng thể lực.
“Hộc, ta chạy xa như vậy hẳn là đã an toàn rồi, không ngờ cao thủ Vương cấp lại có thực lực đáng sợ như vậy, nếu ta không chạy kịp e là có mười cái mạng cũng không bù nổi”
“Hử có người, tại sao ở lơi hoang vu như vậy lại có người trôi tới đây”
Trần Phong còn đang than vãn, bất chợt hắn nhìn vế hướng giòng suối cách đó không xa, phát hiện có một người toàn thân ướt đẫm nước đang bị dòng nước cuốn trôi tới gần chỗ hắn, thấy hiếu kỳ Trần Phong vẫn là nhìn không được vậy là hắn tiến gần tới quan sát.
“Hả, sao lại là nàng ta, không phải mới vừa rồi nàng còn đang đại chiến với một đầu yêu Vương sao? Không lẽ nàng ta bị Yêu Vương đó đánh chết vứt xác tới đây."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...