Luyện Vũ Tu Thần


Sau khi Trần Phong thôi động Phần Thiên Thần Quyết, khí chất trên người hắn đã kịch liệt thay đổi so với trước kia, còn đầu dã thú cấp ba Kim Ngưu kia nó cũng cảm thấy được sự uy hiếp mạnh mẽ từ Trần Phong.
Nó gầm thét nên dữ dội rồi như một cỗ máy giết chóc hướng Trần Phong đâm tới.


Trần Phong lúc này thấy đầu Kim Ngưu kia tấn công tới hết tốc lực, hắn không có hoảng loạn mà cực kỳ điềm tĩnh, hắn chậm rãi quán chú chân khí bản thân vào thanh kiếm trên tay.
Một luồng khí lóng bỏng chậm dãi từ trong cơ thể Trần Phong tuôn ra, chúng nhanh tróng dung nhập vào thanh kiếm trên tay hắn.


Khi chận khí Trần phong quán thông vào đó, điều kỳ dị phát sinh xảy ra, thanh huyền binh nhị cấp trung phẩm kia vậy mà như không tự chủ được run nên nhè nhẹ.
Nó như có linh hồn, cảm nhận được chiến ý của Trần Phong mà hưng phấn rung nên như cổ vũ chủ nhân.


Trần Phong ống tay áo nhẹ phất nên, hắn từ từ súc thế, nùi thân hình về sau nửa bước rồi vận dụng kiếm kỹ mạnh nhất mà hắn có thể thi triển ra lúc này.
Khi đầu dã thú cấp ba kia còn cách Trần Phong vài mét, nó tưởng chừng như đã sắp tấn công chúng Trần phong thì từ trong bầu không khí lóng như nửa đó vang nên một giọng nói trầm ồn, cùng điềm tĩnh nhưng cũng ẩn chứa sát ý kinh khủng oanh kích vào linh hồn của người nghe được.


“Lưu...
Tinh...
Loạn...
Vũ”


“Ầm”

Tiếp đó thanh kiếm trên tay Trần Phong như biến mất tại chỗ mà xuất hiện trước mặt đầu Kim Ngưu nhắm tới.
Một tiếng va chạm kinh thiên xảy ra, trung quanh bụi đất bay đầy trời, kèm theo là tiếng nửa cháy “Tý Tách” vang nên.


Chỉ thấy Trần Phong sau một kích đó thân hình hằn vẫn đứng dữ nguyên tư thế tấn công ban đầu, y phục trên người hắn nhuốm đầy máu của dã thú, mùi máu tanh nồng đậm từ trên người hắn tỏa ra như một vị ác ma khát máu.
Trên mặt đất sau khi bụi đất nắng xuống thì thấy một thi thể dã thú khổng lồ nằm bất động.


Cả người nó bị chém thành hai nửa, chết đến không thể chết thêm được, từ vết thương trên thi thể dã thú còn có mùi khét của việc bị nướng chín, đó là uy lực của một kiếm vừa rồi Trần Phong tạo ra.
Từ sau khi hắn luyện Phần Thiên Thần Quyết khiến cho chân khí trong người hắn dần dần biết chất, trở nên lóng bỏng, hung dữ hơn trước rất nhiều, và điều đó cũng khiến hắn mạng nên so với trước không biết bao nhiêu lần.


Trần Phong sau khi chém đầu Kim Ngưu đó thì kiệt sức khụy gối tại chỗ, trong đầu hắn bắt đầu hồi tưởng lại một kiếm vừa rồi, nó như một thước phim không ngừng tua đi tua lại trong tâm chí hắn.
Trên tay hắn thanh kiếm cũng như cảm nhận được gì đó mà cũng tỏa ra sự sắc bén bức người, rồi một luồng khí tức thần bí trên người Trần Phong bỗng phá không mà ra chém đứt mấy cái lá cây đang bay quanh đó.


Sau đó Trần Phong đứng dậy một cách đột ngột, cả người hắn tỏa ra kiếm khí sắc bén như cương phong khiến cho khói bụi trung quanh cũng bị tạt ra thành một vòng tròn quanh thân hắn.
Cả người Trần Phong như một thanh bảo kiếm vừa xuất thế, mang theo trên mình kiếm khí mạnh mẽ, xông thiên, bễ nghễ thiên hạ như chém tận thế gian.


“Vừa rồi là chuyện gì xảy ra, ta cảm thấy tâm thần bỗng trở nên thanh minh tỉnh táo hơn trước rất nhiều, bản thân với thiên địa như hòa vào làm một thể.
đặc biệt là vừa rồi ta rõ ràng cảm nhận được bản thân và thanh kiếm trên tay như có sự liên kết đắc thù nào đó”

Trần Phóng từ trạng thái kỳ lạ đó tình lại thì không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn thấy mọi vật xung quanh rõ ràng hơn trước rất nhiều, thính giác hắn cũng nhạy bén hơn, có thể nghe được cả tiếng lá cây chạm vào nhau cách đó cả trăm mét.


“Không tốt, vừa rồi chiến đầu gây ra tiếng động không nhỏ, hẳn đã kinh động đến những con dã thú khác.
Ta cần cấp bách rời khỏi đây trước đã.”

Trần Phong nhanh tróng thu thi thể của Kim Ngưu kia vào nhẫn không gian, hắn cố gắng di chuyển nhanh hết sức rời khỏi mà không để lại dấu tích gì.
Tiếp qua nửa ngày, Trần Phong đem thân thể bị thương không nhẹ chạy được cả gần trục dặm đường mà dừng lại trên một tảng đá to lớn trống trải ngồi đả tọa.


“Ta đã đi sa như vậy hẳn là đã an toàn, hiện tại cần đem thương thế chị cho tốt đã.
Ài chỉ tiếc đan dược trên người đã bị ta dùng hết, chỉ đành sử dụng nó vậy”


Trần Phong đem trên người một gốc linh dược nhị cấp có tác dụng chị thương đem ăn vào.
Hắn đã rời gia tộc hơn một năm nay, số đan dược hắn chuẩn bị sớm đã không còn, nhưng do nhiều lần hắn đánh giết rồi lấy của những kẻ xấu số đó cũng chỉ đủ duy trì trong thời gian không dài.


Tới thời điểm hiện tại trên người hắn tuy có không ít tiền tài, linh dược nhưng lại không còn một viên đan dược trị thương, chỉ đành cắn răng đem linh dược ăn vào.


“Trạng thái vừa rồi ta trải qua rốt cục là sao, ta hiện tại cảm thấy bản thân và thanh kiếm thân thiện hơn rất nhiều.
Không những như vậy, ta vậy mà đã đem Lưu Tinh Loạn Vũ luyện tới tiểu thành.”

Trần Phong không hiểu vừa rồi hắn đã chải qua chuyện gì, mà ngồi suy từ một hồi lâu.
Chợt trong đầu hắn như có một ánh sao xoẹt qua làm hắn bừng tỉnh.


“Không lẽ vừa rồi ta rơi vào trạng thái ngộ đạo trong truyền thừa đã nhắc tới, quả thật rất hư vô mờ mịt.
Còn việc ta với kiếm của mình như hòa vào một thể không lẽ nào lại là trạng thái ngộ kiếm, đạt được nửa bước kiếm ý”

Trần phong hững phấn tỏng lòng, hắn từ trong chuyền thừa từ thượng cổ kia biết được một chút kiến thức về việc tu luyện.


Việc hắn ngẩn người trong mấy phút đó tron chuyền thừa có ghi chép lại là việc Ngộ Đạo, sau khi hắn rơi vào trạng thái thiên nhân hợp nhất, khiến tinh thần bản thân trở nên tinh tường hơn lúc bình thường gấp trăm, ngàn lần.


Khiến cho Trần Phong ngắn ngủi trong mấy phú đó Ngộ Đạo bằng cả vài tháng thậm trí bằng cả năm hắn cần củ khổ tu.
Cũng chính vì vậy Trần Phong cũng may mắn trong lúc đó đem Lưu Tinh Loạn Vũ luyện tới tiểu thành cảnh giới, còn may mắn hơn, hắn còn lĩnh ngộ được nửa bước kiếm ý, một thứ càng là thứ mọi kiếm tu tha thiết ước mơ có được.



Tuy mới là nửa bước kiếm ý nhưng đã khiến cho thực lực Trần phong tăng nên một mảng lớn, chỉ khi nào hắn hoàn toàn kiềm soát được nó, năm dữ, và lĩnh ngộ được trọn vẹn một tia kiếm ý thì lúc đo thực lực của hắn mới thực sự có bước nhảy vọt về chất.


Nhắc tới kiếm ý thì trong truyền thừa kia có nhắc đến, kiếm ý được chia làm bảy đại cảnh giới bao gồm: kiếm ý sơ thành, tiểu thành, đại thành, đỉnh phong, kiếm hư, kiếm tâm và nhân kiếm hợp nhất.
mỗi một cảnh giới trong đó đối với kiếm tu như Trần Phong mà nói có vô vàn khó khăn để đột phá cảnh giới.
Mà điều khó khắn nhất là việc lĩnh ngộ kiếm ý.


Đây là bước tiền đề để cho mỗi một kiếm tu chính thức bước vào con đường kiếm đạo đỉnh cao của mình, có vô số kiếm tu đã từng cả đời không thể nào lĩnh ngộ được kiếm ý mà cứ giậm chân tại chỗ, cuối cùng cũng căm hận mà chết đi.


Trần Phong có thể nói là rất may mắn mới tình cờ lĩnh ngỗ được nửa bước kiếm ý, tuy mới chỉ là nửa bước những với thiên phú và ngộ tính của hắn thì lĩnh ngộ ra kiếm ý chỉ là vấn đề thời gian.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận