Luyện Vũ Tu Thần


Trần Phong lẫn trong đám người, hắn cũng không biểu hiện gì nhiều mà chỉ yên lặng ngồi điều hòa bản thân.
Ngay núc đó co một tên nam tử nhìn khoảng hơn hai mươi tuổi tiến lại gần chỗ Trần Phong đang ngồi đả tọa bắt chuyện.


“Này vị tiểu huynh đệ, có phải ngươi cũng tới nơi này phát tài sao?”

Trần Phong mở mắt nhìn người nam tử trước mặt mình với ánh mắt ngạc nhiên, tuy nhiên Trần Phong còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị tên nam tử trước mặt đó ngắt lời.


“Ta bảo này vị tiểu huynh đệ, ta đã ở đây từ lâu và cũng đã thấy không ít người vào trong đó.
Nhưng ta chưa thấy ai được bình an ra khỏi đó cả.
những người ra khỏi sơn động đó kè thì tàn phế, kẻ thì tâm thần không tỉnh táo.
Nói chung là không có ai tốt lành gì”

Những điểu tên đó nói, càng khiến Trần Phong khó hiểu, bởi những thông tin đó khi hắn tới đều đã nghe được mọi người bàn tán cả, hắn không hiểu tự dưng ở đâu ra một tên nam tử có vẻ mặt vô lại nói lại những thông tin này.


Nhìn vẻ mặt đầy khó hiểu của Trần Phong, tên nam tử đó lại tiếp tục nói.


“Ha ha vị tiểu huynh đệ này đừng hiểu lầm, ta không có ý gì sấu với huynh đệ cả.
phải rồi để ta giới thiệu trước nha.
Ta là Nhị Lưu là người trong tiểu trấn cách đây không sa.”

“Ta nói này vị tiểu huynh đệ, đệ cúng thấy đó bên trong sơn động này chắc hẳn có tà khí.
Vào đó hẳn không an toàn, mà ở đây ta lại có mấy thứ bảo bối gia truyền, có công dụng chánh tà rất tốt”


“Chỉ là ta gan không có lớn như vậy, ta không giám vào đó mạo hiểm, vì vậy ta định tặng nó cho người có duyên.
Khi nhìn thấy vị tiểu huynh đệ đây ta cảm nhận được, hai ta ắt có duyên nên mới tới đây tặng nó cho huynh đệ”

Tên đó vừa nói song, Trần Phong rốt cục cũng hiểu là hắn muốn gì.
Hóa gia tên Nhị Lưu này là một tên lừa đảo, hắn muốn lợi dụng hoàn cảnh lơi đây để kiếm chút tiền tài.
Nhìn thấy ý đồ của đối phương, Trần Phong cũng không thèm để mắt tới hắn ta mà tiếp tục nhắm mắt đả tọa.


Tên đó thấy thái độ của Trần Phong không quan tâm thì tưởng cậu chưa tin hắn vì vậy hắn lại nôi trong người ra một xấp giấy.
Mà trên đó vẽ đủ những hình thù kỳ quái như một lá bùa vậy.


Hắn đưa chúng tới trước mặt Trần Phong rồi nói.


“Huynh đệ nhìn xem, đây đều là những đồ tốt cả đó, chúng đều là những món đồ do tổ tiên ta để lại.
Ta đảm bảo với tiểu huynh đệ là chúng có khả năng chánh tà rất tốt”

“Ta nhất định sẽ không nói láo, nếu như huynh đệ vào trong đó không sử dụng được thì ta sẽ lấy đầu ra đảm bảo, ở đây ta sẽ rửa cổ đợi huynh đệ tới lấy.
Hơn nữa ta sẽ lấy giá hữu nghị cho huynh đệ, không khiến huynh đệ thất vọng đâu”

Bị những lời nói ba hoa của tên Nhị Lưu đó khiến cho Trần Phong không nhìn được mà mở mắt ra nhìn hắn, trong lòng thì hết sức buồn cười trước những câu nói như vậy.
Nếu thật hắn trong động sử dụng nhưng thứ này thì e là sẽ không còn cơ hội ra ngoài chứ nói chi tới ra tính sổ với hắn.


Nhưng tên Nhị Lưu mặt dày đó lại khác hắn thấy Trần Phong mở mắt ra nhìn hắn, hắn tưởng mình đã lừa được con dê béo đó liền hưng phấn tiến sát lại phía Trần Phong.


“Huynh đệ, chỉ cần một trăm đồng vàng, một trăm đồng vàng thì bảo vật này sẽ thuộc về cậu.
Ta đã nói rồi, ta chỉ đem nó tới với những người hữu duyên, vì vậy mức gia như vậy đảm bảo hợp lý.”

Trần Phong nhìn về sấp giấy mà tên Nhị Lưu đó gọi là bảo bối kia khinh thường nói.


“Vật này huynh nói là do tổ tiên để lại sao.
Vậy hẳn là đã qua thời gian rất lâu rồi nhỉ.
Nhưng ta lại thấy trên đó mùi mực rất còn mới, hẳn là mới được vẽ cách đây không lâu”

Bị Trần Phong vạch trần, tên Nhị Lưu không có hoảng loạn mà chỉ cười gượng gạo nói.


“VỊ huynh để này đúng là có ánh mắt nhìn hàng, vừa nhìn là biết được bảo bối.
Ta nói cho huynh đệ biết, quả thật đám bùa này không phải do tổ tiên ta để lại mà chính tại hà đã làm ra nó.
Nhưng có điểu những nét vẽ trên đó ta đều học được từ trên một tảng đá để lại, mà tảng đá đó lại do chính tổ tiên ta tìm ra và lưu lại tới ngày này.
Cho nên giá trị của bảo bối này vẫn không nhỏ đâu, chắc chắn có thể chánh được tà”

Nghe tên bao hoa Nhị Lưu đó nói một hồi, Trần Phong quả thật từng có ý nghĩ đánh cho tên đó một trần, nhưng sau cùng vẫn nhẫn nhịn xuống được.

Cả đời Trần Phong cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp được kẻ nào lại vô sỉ mặt dày như tên Nhị Lưu này.


Hắn đúng là thứ cực phẩm gì không biết, Trần Phong không thèm quan tâm tới hắn nữa định đứng dậy rời đi chỗ khác thì tên đó lại dai như đỉa bám theo nói.


“Vị tiểu huynh đệ này có gì từ từ nói, có phải giá vẫn hơi đắt đúng không, không sao chúng ta có thể từ từ thương lượng mà”

Hắn thấy Trần Phong vẫn không có để ý tới hắn thì cuống lên nói.


“Thế này đi huynh đệ, ở đây ta có mười là ta lấy rẻ tất cả một trăm đồng vàng được không”

Vẫn không nhận được hồi đáp của Trần Phong tên đó vẫn kiến chì đuổi theo nói.


“Nếu không ta nấy hữu nghị, tất cả năm mươi đồng vàng được không”

Cùng là lúc đó Trần Phong dừng lại nhìn về phía tên nam tử đó, khiến hắn tưởng Trần Phong đã động lòng mà đem mười lá bùa giúi vào trong ngực hắn nói.
Vậy là tiểu huynh đệ đã đồng ý rồi đó, không được đổi ý đâu, ta không cần nhiều chỉ cần năm mươi đồng vàng là đủ rồi.


Nhưng có điều Trần Phong không có để ý tới tên Nhị Lưu đó mà hắn đang nhìn chăm chú vào miếng sắt đang được đeo trên hông tên Nhị Lưu đó.


Đưa tay cầm nấy miếng sắt đen thui hình thụ dị biệt kia, Trần Phong nói.


“Ta sẽ mua tất cả những lá bùa đó nhưng với điều kiện là đi kém với chúng là vật này.”

Thấy Trần Phong có hứng thú với vất đó như vậy, tên Nhị Lưu kia đầu óc cũng nhanh nhậy nói.


“Huynh đệ à đúng là có ánh mắt động đáo, đây chính là bảo vật chấn gia của ta được tô tiên ta phát hiện mấy trăm năm trước trong một hốc đá.

Nó đã cứu tình mạng của ta không biết bao nhiêu lần, thật sự ta không nỡ đem nó bán đi”

Biết được tên kia lại giở trò, nhưng Trần Phong không có quan tâm chỉ lạnh nhạt nói.


“Ra giá đi, bao nhiêu?”

Thấy Trần Phong dứt khoát như vậy, tên đó vui như bắt được vàng nói.


“Một ngàn đồng vàng, ít một đồng ta không bán”

Chỉ là hắn vừa dứt lời thì bị Trần Phong cầm túi tiền lém vào người sau đó đưa tay cầm lấy miếng sắt đen thui đó cất đi, rồi hắn quay người rời đi không nói một câu.


Tên Nhị Lưu bị hành động của Trần Phong làm cho hết hồn, sau khi xem bên tỏng túi tiền đó là một ngàn đông vàng thì tên Nhị Lưu đó lập tức hồi phục tình thần.
Hắn hận bản thân mình đã vội ra giá mà giá có vẻ chưa hài lòng hắn lắm, định đuôi theo Trần Phong thương lượng lại thì hắn đã không thấy cậu đâu, chỉ đành tiếc re rời đi.


Nhưng khi rời đi trên mặt hắn vẫn không dấu được nụ cười khoái trá khi lừa được ai đó.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận