Luyện Vũ Tu Thần


Trần Phong nhìn ty của mình quan tâm mình như vậy trong lòng không khỏi ấm áp hẳn lên.
Sau nhiều ngày kể từ khi chuyện đó xảy ra mối quán hệ của hai người trở nên xã cách hơn, cả hai đều không thể tự nhiên thoải mai khi đối mặt với nhau.


Trần Phong cố lấy hết dũng khí hít một hơi thật xâu sau đó nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Linh nói.


"Đại tỷ có phải tỷ đã tha lỗi cho đệ rồi phải không"

Bị đệ đệ hỏi bất ngờ như vậy Trần Linh không kịp ngờ tới nàng ngây người một lúc cùng câu hỏi đó của Trần Phong khiến nàng nhớ tới cảnh tượng hôm đó mà không khỏi xấu hổ đỏ mặt, nhưng có điều nàng đang che mặt lên Trần Phong không nhìn thấy được.


Sau một hồi không thấy đại tỷ mình trở nời Trần Phong tưởng rằng nàng vẫn giận hắn lên trâm trạng không khỏi thất vọng cùng nằng nề.


"Tỷ đệ biết hôm đó đệ làm sai nhưng quả thực đệ lúc đó không hiểu tại sao mình lại không làm chủ được bản thân mình như vậy.
Đệ cũng biết để tỷ tha thứ cho đệ là không có khả năng như vậy"

"Nhưng đệ chỉ mong quan hệ của chúng ta có thể chở về như trước kia"

Trần Linh còn đang vương vấn với cảnh tượng hôm đó xảy ra nhưng bị Trần Phong nói như vậy không khỏi bàng hoàng tỉnh lại, cố chấn tính bản thân nàng nói với Trần Phong.



"Đệ nghĩ nhiều rồi, chuyện hôm đó ta đã sớm quên mất.
Chỉ là thời gian gần đây ta mướn thực lực của bản thân tăng tiên hơn lên mới hay bế quan khổ tu như vậy.
Không phải ta không quan tâm đệ mà chỉ là đơn thuần không có thời gian thôi.
Đệ vẫn là “bảo bối” của ta điều này mãi mãi sẽ không thay đổi"

Nàng nói như vậy khiến Trần Phong tâm thần không khỏi đại chấn, kinh hỷ trong lòng không ngớt, thậm chi hắn còn không tin tưởng những gì mình vừa nghe được từ đại tỷ mình là thật, không khỏi hỏi lại nàng.


"Tỷ, những lời tỷ nói vừa rồi là thật, tỷ không có gạt đệ đó chứ?"

Thấy biểu hiện ngốc đó của hắn khiến Trần Linh không khỏi bật cười nói.
Mà nụ cười của nàng như đóa hoa nở giữa ban mai xinh đẹp vô cùng tuy đã che khăn lại nhưng vẫn làm cho Trần Phong không khỏi ngây ngốc nhìn nàng mà như si mê trong đó.


"Đệ thật ngốc, ta không phải đã nói rồi sao đệ mãi mãi vẫn là “bảo bối” đối với ta"

Sau đó nàng vẫn không dấu nổi vẻ quan tâm của minh với vết thương trên người Trần Phong mà ân cần hỏi.


"Vết thương trên người đệ sao rồi? Sau khi dùng đan dược đã đỡ chút nào chưa? Hay là để ta đưa đệ về phong dưỡng thương trước đã.
Ở đây không có lợi cho thương thế của đệ chút nào"

"Đệ không sao, tỷ yên tâm đệ chỉ bị thương ngoài da và hao tổn chân khí quá độ thôi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khoe lại ngay thôi mà"

Không có nán lại đại điện lâu hơn lữa mà Trần Linh thúc giục Trần Phong và đưa hắn về phòng dưỡng thương.
Sau khi về phòng mặc dù rất muốn được ở bên Trần Linh lâu hơn nữa nhưng khi thấy nét mặt của nàng không được tự nhiên khi ở cạnh hắn lúc chỉ có hai người nhất là trong phòng kín như vậy thì Trần Phong cũng chỉ đành lưu luyến ánh mắt nhìn nàng rời đi.


Hai người đã trải qua chuyện đó đã để lại giấu ấn không nhỏ trong tâm linh hai người.
Tuy hai người họ có mối quan hệ không còn xa cách như mấy trước lữa nhưng vẫn không bớt được vẻ bối rối khi hai người ở bên nhau.


....


Rất nhanh lại hai mươi mấy ngày nữa trôi qua vết thương trên người Trần phong đã sớm khỏe lại hoàn toàn không những thế tu vi lại tiến triển không ít.

Trần Phong và Trần Linh cúng có vài nần gặp gỡ bàn luận về việc tu luyện, chứng tỏ mối quan hệ của hai người đã tốt hơn không ít.


Do đã và đang dần hàn gắn mối quan hệ và điều đó cũng kiếm khúc mắc trong lòng hai người được rải khai khiến tốc đọ tu luyện của hai người tiến triển nhanh hơn trước không tít.
Trần Phong hiện tại tu vi đã tới võ sĩ nhị trọng hậu kì rồi cách đỉnh phong không xa lữa.


Trần Linh cũng như vậy, tuy đối với những người có tu vi càng cao thì tốc độ tu luyện càng chậm lại.
Nhưng điều đó không hoàn toàn đúng với Trần Linh khi nàng mới đột phá võ sư nhị trọng không lâu trước đó mà bây giờ nàng đã đạt tới nhị trọng hầu kỳ rồi.


Nếu như để người ngoài biết nhất định sẽ dọa sợ chết khiếp.
Quả thật thiên phú của Trần Linh rất cao nhất là từ lần nàng trở về từ Vô Tận Sơn Mạch thì tốc độ tu luyện của nàng tăng nhanh lên không ít.


Với tuổi đời mười tám như Trần Linh vậy mà đã đạt tới võ sư nhị trọng hậu kí bằng cả mấy chục năm người khác tu luyện như vậy nếu để những cao thủ võ sư đã ngoài ba bốn mươi tuổi kia biết không hiểu họ sẽ có cảm tưởng như thế nào.


Những gia tộc lớn như Văn gia hay Trần gia của họ vậy nhưng cao thủ võ linh cảnh đó không ai là không phải tu luyện ròng rã mấy trục năm trời mới may mắn đột phá có được thọ nguyên hai trăm năm.
Còn những ngân bào trưởng lão võ sư cảnh đó không ai là không khổ luyện hai thậm chí ba mươi năm mới được.
Chò dù là có gia tộc chông lưng như Trần gia thì võ sư mới chỉ tồn tại khoảng hơn năm mươi người một chút.


Với cao thủ võ linh có thọ nguyện trên trăm năm sau nhiều năm tích lũy hiện tại Trần gia mới có chục vị trưởng lão như vậy thôi.
Từ đó ta có thể thấy rằng tu luyện gian nan tơi mức nào.


Lại vài ngày lữa trôi qua, lúc này cách Vọng Long tiềm long đại hội chỉ còn có vài ngày ngắn ngủi.

Những đệ tử thuộc tốp mười của ba đại gia tộc cùng những thiên kiêu hàng đầu của những thế lực lớn khác của Vọng Long thành điên cùng gấp rút tu luyện đê hy vọng trên đại hội tỏa sáng lọt vào pháp nhãn của trưởng lão đại diện Xích Long học viện đó.


Mà những thế lực, gia tộc vì con em của mình tiến bộ mà không tiếc dốc túi tích trữ của mình bao năm hy vọng con em đệ tử của mình có được cơ duyên lớn lao đó.


Tại Trần gia cũng vậy mấy ngày hôm nay trong gia tộc họ Trần này luôn có không khí hối hả tấp nập vị sự kiện lớn của Vọng Long Thành này.
Tại gian phòng của tộc trưởng Trần gia Trần Thừa Thiên lúc này có ba người đang ngồi nói chuyện uống trà với nhau.


Ba người này gồm hai nam một nữ, chính là gia chủ Trần Thừa Thiên cùng hai tỷ đệ Trần Phong Trần Linh.


Ngồi đối diện với hai đứa con có thể nói là xuất sắc nhất Trần gia này Trần Thừa Thiên không khỏi vừa gật đầu nói với hai người rằng.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui