Luyện Vũ Tu Thần


Đám môn sinh bên dưới Huyết Thần Đài sau khi không chịu nổi áp lực mà từ bỏ việc vấn đỉnh thần đài nhìn hơn 50 người còn trụ lại trên đài cao mà khiến cho nhiều người cảm thán, ghanh tị đến mức miệng phun ra tiếng mắng chửi
“Con mẹ nó chứ, đám người trên đài kia đúng là một lũ trâu bò, đã mấy giờ đồng hồ trôi qua rồi mà họ vẫn còn sức để leo lên.

So sánh người với người đúng là tức chết mà”
“Ta thấy năm người có thiên phú cao nhất học viện kia mới thật sự là kinh khủng, năm người họ đều đã leo tới bậc thứ bẩy mơi trở nên.

Không hổ là những thiên tài trăm năm hiếm gặp của đế Vương Chiểu, đều là lũ trâu bò”
“Các ngươi nói xem trong năm người kia, liệu có ai có thể bước lên bậc đá thứ 100 không”
Có một môn sinh với dáng vẻ anh tuấn thư sinh nho nhã nhìn về năm người Trần Phong trên đài mà nhỏ giọng hỏi mấy người xung quanh.
“Ta thấy mấy người họ không có khả năng lên tơi bậc một trăm đâu, các ngươi không biết hai năm trước Hàn Băng Tiên Tử được mệnh danh là đệ nhất thiên tài của học viết suốt một ngàn năm qua, có thiên phú đạt tới Huyền Cấp Thượng Phẩm phải rất vất vả mới có thể bước chân lên bậc đá thứ một trăm đó.”

“Còn năm vị thiên tài của học viện năm nay, chỉ có thiên phú đạt tới Huyền Cấp Trung Phẩm, thua kém nhau tới một đẳng cấp.

Điểu đó thể hiện rõ ràng năm người đó không bằng được Hàn Băng Tiên Tử, vì vậy mà họ sẽ không thể nào đi lên bậc thứ một trăm được”
Lúc này Trần Phong trên thần đài đang phải hứng chịu áp lực to lớn từ phía Huyết Thần Đài, khiến cho cả cơ thể và tinh thần của hắn như có lực lượng vo hình nào đó đè ép xuống, làm cho hắn phải chịu rất nhiều đau khổ.

Sau khi Trần Phong vượt qua được bậc đá thư bảy mươi năm thì toàn thân hắn dường như vô lực, chân tay tứ chi gần như không thể điểu khiển như ý.
Sau lưng hắn mồ hôi túa ra như nước sối làm ướt đẫm cả quần áo, đến mức trên mặt Trần Phong có những hạt mồ hôi to như giọt nước không ngừng túa ra nhỏ xuống bậc đá vang lên những thanh âm “tí tách” như mưa rơi.
Nhưng dù phải chịu áp lực lớn tới hơn bảy mươi lần bình thường cả về thể xác lẫn tinh thần nhưng vẫn không thể khiến Trần Phong khuất phục, hắn cắn răng vận vận công dùng Phần Thiên Thần Quyết ngưng tụ chân khí cố nhấc thân thể như nặng cả ngàn cân đi lên bậc thang kế tiếp.
Trong khi đó bốn thiên tài của học viện kia cũng chịu áp lực không kém gì Trần Phong, họ đều vận dụng toàn bộ sức lực của mình mà tiến từng bước về phía trước.

Nhất là Phạm Vĩnh Ân kia có tốc độ leo cao nhất trong bốn người, hắn cùng với Trần Phong đứng sóng vai đi leo lên bậc đá thứ bảy mươi năm.
Phạm Vĩnh Ân lúc này người đầy mồ hôi, hai chân lặng như đeo đá, mở miệng thở dốc từng hồi nhìn về phía Trần Phong quan sát hắn.
“Không ngờ tên này lại có thực lực sâu như vậy, tới bậc thứ bảy mươi năm rồi mà vẫn có thể kiên trì như vậy”
Còn Trần Phong thì không thèm để ý tới ánh mắt của đối phương, từ lúc mới gặp mặt lần đầu, trong lòng Trần Phong luôn có cảm giác không thoải mái khi nhìn thấy Phạm Vĩnh Ân, cũng như là người của Phạm Gia, giống như hai bên có đại thù vậy.
Nhưng rõ ràng Trần Phong lần đầu tới Kinh Thành lần đầu gặp người của Phạm Gia, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao bản thân lại sản sinh ra loại cảm giác đó.
Trần Phong sau khi vận dụng thần quyết thì cảm thấy cả người như nhẹ bẫng đi, cảm thấy gân cốt toàn thân dễ chịu hơn trước rất nhiều, ngay cả áp lực về tinh thần mà hắn phải chịu đựng trước đó cũng nhẹ đi không ít.

Thấy vậy Trần Phong liền đẩy nhanh tốc độ bản thân tiếp tục bước lên bậc đá tiếp theo.
Một đám tân sinh của học viện bên dưới tấy tốc độ của Trần Phong bất ngờ tăng lên, từ dáng vẻ của hắn hiển nhiên là muốn leo tới bậc đá thứ tám mươi thì nhiều người kinh hô lên.
“Nhìn, các ngươi nhìn kìa, tên Trần Phong kia tốc độ thật là nhanh, đã leo tới bậc bẩy mơi tám rồi, với tốc độ này không bao lâu có thể leo tới bậc thứ tám mươi đi”

“Đúng là thiên tài kiệt xuất của học viện chỉ bằng với thực lực như vậy hắn có thể coi là xếp đầu trong năm thiên kiêu khóa này của học viện rồi, ngay cà thiên tài của tứ đại gia tộc cũng không bằng được”
“Rốt cục là tên này chui ra từ thế lực nào vậy, tại sao trước đây ta chưa từng nghe qua danh tiếng của hắn”
Nhiều người quan sát bên dưới đều ầm ĩ nghị luận về tốc độ của Trần Phong, leo được lên Huyết Thần Đài cang cao chứng tỏ người đó có tiềm lực càng cao, mà Trần phong hiện tại đã dẫn đầu đám người, thể hiện rõ ra hắn có tiềm lực vô cùng rộng lớn, hơn hẳn đám tân sinh đang có mặt ở đây.
Phạm Vĩnh Ân nhìn Trần Phong với ánh mắt đầy căm ghét và ghen tị rõ ràng, vừa rồi hắn còn cho rằng bản thân vượt trội hơn Trần Phong nhiều lần cả về gia thế, lẫn thiên phú và thực lực.

Nhưng chỉ trong thời gian ngắn, hắn nhìn thấy Trần Phong từng bước vượt qua hắn mà leo lên trên vị trí cao hơn của Huyết Thần Đài điểu này khiến cho hắn rất không phục.
Còn Hoàng Tú Anh nhìn biểu hiện của Trần Phong thể hiện ra vẻ mặt kinh ngạc và hâm mộ rõ rệt, nàng cũng đã leo tới bậc thứ bảy mươi năm, nhưng hiện trạng của hàng gần như đã tới giới hạn, cả cơ thể ngay cả động một ngón tay cũng cảm thấy mệt mỏi, khó mà đi lên được nữa.
Nhưng khi nàng thấy Trần Phong nhanh như vậy mà đã leo lên tới bậc thứ bảy mơi tám mà không hề có dấu hiệu dừng lại thì cảm thấy áp lực rất lớn.

Cả nàng và hắn đều có thiên phú cấp độ Huyền Cấp Trung Phẩm, nhưng hai người lại có khác biệt nhiều như vậy khiến nàng không cam tâm mà cắn răng kiên trì bước tiếp.
Đỗ Kim Bá và Lý Gia Bình thấy Trần Phong còn dư sức như vậy ý chí phấn đấu lại lần lữa cháy lên, họ không tin bản thân thua kém Trần Phong mà điên cuồng vân chuyện công pháp căn răng kiên trì đi lên.

Tuy bốn người đều đã đi đến giới hạn của bản thân nhưng vì tính tình kiêu ngạo của bản thân họ không chịu thua kém Trần Phong mà cắn răng cố gắng bước đi lên.

Nhưng đám người bọn họ có tâm tính kiên trì mạnh mẽ tới đâu nhưng sức người cũng có hạn không thể đi tiếp mà dừng lại ở bậc đá thứ tám mươi.

Bốn người cảm nhận bản thân như không còn sức lực, trực tiếp lằm bẹp trên thềm đá, đến mức thở cũng khó khắn.
Ngay cả Hoàng Tú Anh thân là thiếu nữ xinh đẹp cũng không còn sức mà để ý tới hình tượng bản thân mà trực tiếp ngồi bệt trên bậc đá thứ tám mươi mốt, nàng không ngừng dùng tay áo thấm mồ hôi trên trán mà ngồi thở hổn hển từng đợt.

Nhưng vì dáng ngồi của nàng như vậy thì lại càng khiến các thiếu nam khác nhìn đến si mê, dáng ngồi của nàng vô tình khoe ra dáng người thon thả, mê người của mình khiến hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt anh tài.
Những điều đó thì Trần Phong không hề hay biết tới hắn chú tấm vào việc leo lên bậc đá càng cao cơn, tới bậc đá thứ tám mươi năm, cả người Trần Phong đã bị áp lực từ thần đại làm cho không còn sức di chuyển, hắn vốn có thể vận dụng Phần Thiên Thần Quyết để đi lên, nhưng hắn không làm như vậy vì trong lúc Trần Phong leo thần đài thì nhận việc leo đài như vậy cũng khiến cho thể phách của hắn tăng lên lên rất nhiều.
Chình vì vậy mà hắn cố gắng kiên trì đi lên tới bậc đá thứ tám mươi chín thì ngừng lại.

Tới đây hắn đã cầm chắc quán quân của cửa khảo hạch thứ hai này của học viện, hắn tuy còn sức để đi lên cao nữa nhưng Trần Phong rất hiểu, cây cao thì đón gió lớn vì vậy mà hắn mới ẩn giấu đi bản thân của mình mà dừng lại ở đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận