Luyện Võ Quá Khó Ta Lựa Chọn Giết Địch Bạo Công Lực


Editor: Kingofbattle
Tiếng hét của Trương Hoài Vũ lập tức thu hút sự chú ý của các nha dịch, ngay lập tức vài người bước tới định còng hắn lại.


Trương Hoài Vũ quát: “Ta là Trương Hoài Vũ, bang chủ Mãnh Hổ bang, là bạn của Nguỵ điển lại, các ngươi dám bắt ta?”

Lời này vừa dứt, có mấy gã nha dịch do dự.


Nhiều bang chúng của Mãnh Hổ bang không luyện võ vì sợ bị yêu hổ ăn thịt, nhưng những người ở cấp bậc như bang chủ thì võ công không tệ, hơn nữa Trương Hoài Vũ còn lôi cả tên điển lại ra để dọa.


Những nha dịch này đều là những kẻ cáo già, tự nhiên hiểu rằng những người cấp cao như Trương Hoài Vũ không chỉ cấu kết với yêu hổ, mà còn phải có mối quan hệ với các nhân vật cấp cao trong Vân Thành.


“Bang chủ Mãnh Hổ bang? Bắt ngươi chứ còn ai nữa! Nha môn đã điều tra rõ Mãnh Hổ bang cấu kết với yêu ma, hãm hại bách tính, dù ngươi là bạn của thành chủ cũng vô dụng, ngoan ngoãn chịu trói đi!”

Một tiếng quát lớn vang lên, Trương Hoài Vũ ngẩng đầu nhìn, thì thấy một người trẻ tuổi mặc đồ bộ đầu không hề bị hắn dọa nạt, đang bước tới.


“Chống cự hay ngoan ngoãn chịu trói?”

Trong lòng Trương Hoài Vũ như có hai luồng suy nghĩ đang đấu tranh.


Nếu bị nha môn bắt đi, hắn chắc chắn sẽ không sao, nhưng điều đó sẽ làm hắn mất cơ hội chạy thoát.


“Bang chủ, cẩn thận! Hắn chính là Vệ Phàm!” Giọng của gã tâm phúc đột ngột vang lên.



Trong lòng Trương Hoài Vũ chấn động, tên này vẫn chưa chết sao?

Tiếng của La Văn vang lên: “Trương Hoài Vũ, Hổ Vương đã chết, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn chịu trói!”

Hổ Vương cũng chết rồi?

Trương Hoài Vũ đờ đẫn, chẳng trách nha môn dám xông vào tổng bộ Mãnh Hổ bang, thì ra chỗ dựa của chúng đã không còn.


“Bắt ta đi!”

Trương Hoài Vũ đưa tay ra, làm động tác chuẩn bị để Vệ Phàm còng lại.


Hổ Vương đã chết, hắn không cần phải bỏ chạy nữa, cũng không cần chống cự, với các mối quan hệ của mình, hắn tin rằng chỉ bị bắt vài ngày rồi sẽ được thả, đến lúc đó, dù không còn Hổ Vương, hắn vẫn sẽ là đại gia.


“Ngươi dám chống cự?”

Nhưng ngay khi hắn vừa đưa tay ra, thứ chờ đợi hắn không phải là còng tay, mà là tiếng quát lạnh lùng của Vệ Phàm và ánh đao sắc bén loé lên.


“Ta không chống cự! ”

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Trương Hoài Vũ, thì hắn đã cảm thấy đầu mình bay lên.


【Chém giết Trương Hoài Vũ, thu được 15 năm công lực】

“Ngươi! ”

Tên tâm phúc của Trương Hoài Vũ run rẩy chỉ về phía Vệ Phàm.


“Ngươi cũng dám chống cự!”

Cánh tay hắn vừa giơ lên, thứ đón chờ hắn là một đường đao khác.


“Kẻ nào dám chống cự, giết không tha!”

Giết xong hai người, Vệ Phàm cúi xuống nhặt lấy túi của hai kẻ đó, tiếp tục đi về phía những người khác.


“Kẻ nào dám chống cự, giết không tha!”

Có người bắt đầu học theo Vệ Phàm, một lúc sau, thay vì chỉ tập trung bắt người, khắp nơi bắt đầu tràn ngập cảnh tượng máu chảy.


La Văn không nói một lời, chỉ đứng đó với sắc mặt trầm ngâm nhìn cảnh tượng này.


Cuối cùng, trong tổng bộ của Mãnh Hổ bang có khoảng năm mươi đến sáu mươi người, nhưng nha môn chỉ bắt được khoảng hơn mười kẻ, những tên khác đều bị giết khi "chống cự".


“Dẫn người san bằng Mãnh Hổ bang, động tĩnh lần này đủ lớn rồi chứ!”

Vệ Phàm không đặt hết hy vọng vào Ninh Hiên và Tô Tuyết Dung, việc tiêu diệt Mãnh Hổ bang là bước đầu tiên để hắn vang danh, thu hút sự chú ý của Trấn Ma Ty.


【Võ học:】

【Kim Chung Tráo (Cửu Trọng)】

【Thiết Thân Công (Cửu Trọng)】

【Hổ Khiếu Kim Chung Tráo (Viên Mãn)】

!

【Công lực hiện tại: 213 năm】

“Thu hoạch không nhỏ!”

Vệ Phàm mở bảng kỹ năng ra, công lực của hắn đã tích lũy được hơn 200 năm, trong quá trình tiêu diệt Mãnh Hổ bang, hắn đã thu về hơn 70 năm công lực.


Hắn không giết nhiều người, chỉ nhắm vào những kẻ cấp cao như Trương Hoài Vũ, những kẻ này nếu không giết, dù có bị nhốt vào đại lao cũng khó mà chết được.


“Đúng rồi, hai cái túi đó.



Vệ Phàm nhớ đến hai cái túi mà hắn thu được sau khi giết Trương Hoài Vũ, liền lục tìm lại.


Lúc đó, hành động của Trương Hoài Vũ và thuộc hạ rõ ràng là định bỏ trốn, chắc chắn trong túi có nhiều thứ giá trị, sau khi mọi chuyện kết thúc, Vệ Phàm không nộp lên, La Văn cũng không hỏi đến.


Các nha dịch khác cũng thu được không ít từ vụ này, nên cuối cùng Vệ Phàm đã giữ lại hai cái túi.


Mở túi đầu tiên ra, bên trong là một đống vàng bạc châu báu ngọc ngà, Vệ Phàm không ước lượng được giá trị.



Túi thứ hai, thứ đập vào mắt hắn cũng là vàng bạc châu báu ngọc ngà, nhưng mục tiêu của hắn không phải những thứ này.


Hắn lật đống châu báu lên và thấy mấy cuốn sách cũ kỹ màu vàng nhạt.


Ban đầu khi nhặt hai cái túi này, hắn đã cảm nhận được có thứ gì đó giống sách, vì thế mới cúi xuống nhặt.


Những tên thủ lĩnh bang hội khi bỏ trốn, ngoài võ học bí kíp, chắc chắn sẽ không mang theo mấy thứ sách vở vô dụng.


Quả nhiên, đó là bí kíp võ học.


Vệ Phàm cầm lên xem, phát hiện có tổng cộng ba quyển, một quyển là tâm pháp chân khí, gọi là "Hồi Nguyên Công".

Hắn đã có Kim Chung Tráo, không cần tâm pháp chân khí nữa, nên ngay lập tức bỏ cuốn này xuống.


Cuốn thứ hai là một bộ võ học khổ luyện, tên là "Cự Hùng Công".


“Cự Hùng Công?”

Hai mắt Vệ Phàm sáng lên, hắn không thể tu luyện thêm tâm pháp chân khí, nhưng có thể tiếp tục tích lũy thêm các môn võ học khổ luyện.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận