Ngoài cửa động vang lên tiếng bước chân
rất nhỏ, sau đó tôi cảm giác có người chạm vào mũi tôi, tôi mở to mắt
nhìn, thấy sắc mặt trắng bệch của Nam Cung Vân, tôi chưa từng thấy ánh
mắt đó, là sự lo lắng kinh hoàng. Nam Cung Vân thấy tôi mở mắt, mọi khí
lực như bị rút đi toàn bộ, anh lập tức quỳ xuống đất, hai tay sờ soạng
từ hai má rồi chuyển xuống khắp người, nôn nóng hỏi: “Muội có bị thương
không? Sao ở đây lại có nhiều máu như vậy?”
“Em không sao, em…” tôi mở miệng rất khó khăn, “Không phải là máu của em.”
Nam Cung Vân thấy trên người tôi không có vết thương nào, thở phào ra, giải huyệt đạo của tôi, rồi kéo tôi vào
lòng, ôm chặt lấy, “Tĩnh Chi, sau này đừng làm như vậy nữa nhé, ta rất
sợ.”
Hiện tại tôi chỉ muốn khóc, liền ôm chặt
lấy cổ anh, vùi đầu vào ngực anh, cố gắng không để mình khóc, nhưng càng không muốn khóc, trong lòng như có gì đó nghẹn lại, làm tôi hít thở rất khó khăn.
“Hàn Kinh đã chết rồi.” Tôi ngẩng lên,
cười nhìn Nam Cung Vân, sắc mặt Nam Cung Vân rất bình tĩnh, “Hàn Kinh
chết rồi, em thật sự phải rất vui mừng mới đúng chứ? Em thật sự phải rất vui mừng, hắn hại chúng ta khổ sở như vậy, em còn muốn tự tay giết hắn
nữa, em thật vui sướng.”
Tôi cố gắng nhếch miệng để nở một nụ cười thật tươi cho Nam Cung Vân thấy, nhưng khi miệng vừa nhếch lên, ngay
lập tức tôi cảm thấy sự chua xót, tôi thu miệng lại, cắn chặt môi lại,
mắt mở thật to, tôi không dám chớp mắt, tôi sợ chớp mắt sẽ làm nước mắt
trào ra.
‘Nha đầu ngốc, muốn khóc thì khóc đi.” Nam Cung Vân thở dài, càng ôm chặt tôi hơn.
Tôi khó chịu nằm trong lòng Nam Cung Vân, cố nén cảm giác muốn khóc lại, Hàn Kinh đã chết, tên khốn kiếp hại tôi
đã chết, tôi hận hắn, hắn đã làm nhục tôi, tôi hận hắn!
Nhưng, vì sao tôi lại cảm giác rất khó chịu trong lòng?
Nhưng, vì sao tôi còn nhớ tiếng thở dài của hắn bên tai tôi tối hôm đó?
Tôi cắn chặt lấy vai áo của Nam Cung Vân, không để mình khóc thành tiếng, đừng khóc, Trương Tĩnh Chi ngốc nghếch, vì sao mày lại khóc chứ? Mày khóc vì cái gì?
Nam Cung Vân để mặc tôi khóc ở trong lòng anh, chỉ dùng tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi an ủi, không nói gì.
Một lúc sau, tôi nằm trong lòng Nam Cung Vân dần dần bình tĩnh trở lại, ngẩng lên thấy ánh mắt dịu dàng của Nam Cung Vân.
“Em…”
“Suỵt…!” Nam Cung Vân đặt ngón trỏ lên
môi, cười dịu dàng với tôi, “Chúng ta trở về đi!.” Nói xong liền bế tôi
lên, xoay người đi ra ngoài động.
“Việt nhi!” Tôi vội kêu lên, quay đầu lại không nhìn thấy bóng dáng của Việt nhi đâu.
“Vừa rồi ta đã bảo Mạnh Tiêu đưa Việt nhi về trước rồi.” Nam Cung Vân nói, tôi thấy mặt mình nóng bừng lên, thì
ra Mạnh Tiêu cũng đến đây, còn tôi chỉ lo khóc lóc nên không phát hiện
ra. Nam Cung Vân bế tôi ra khỏi động, tôi không dám quay đầu lại, không
dám nhìn Mai Tốn Tuyết, ở trong lòng Mai Tốn Tuyết, vẫn ôm chặt chiếc
bình tro cốt nhỏ màu trắng kia.
“Nam Cung Vân.” Tôi gọi khẽ.
“Gì vậy?’ Nam Cung Vân vẫn bế tôi, tốc độ không giảm.
“An táng họ ở trong động được không?”
Nam Cung Vân dừng lại một chút, gật đầu, không nói gì.
Thiết kỵ binh của Hung nô đã sắp tiến vào khu vực vùng biên giới này, ước chừng bình minh sẽ tới cửa ải biên sơn, thế cục càng lúc càng trầm trọng, nhưng lúc này, trong sơn trại lại có
một vị khách bất ngờ.
Từ lúc rời khỏi biệt viện của Thượng
Vương tôi chỉ gặp qua Dịch Phàm có hai lần, một lần là lúc gặp Nam Cung
Vân, từ trên nóc nhà, tôi khỏa thân trong tấm chăn bị Nam Cung Vân ôm
lấy, khi đó ánh mắt Dịch Phàm như có lửa. Lần thứ hai là anh ta tìm thấy tung tích của tôi và Nam Cung Vân ở trong núi, đao kiếm đang giao nhau, tôi lao ra chắn trước người Nam Cung Vân, còn anh ta lúc đó, trong mắt
ánh lên sự tuyệt vọng.
Lần này gặp Dịch Phàm, trong mắt đã không còn lửa giận cùng sự tuyệt vọng, là sự thản nhiên, không một chút tình
cảm gì, còn tôi, lại có chút xấu hổ, dù sao khi vừa mới đến thời đại
này, tôi cũng đã từng thích qua anh ta.
Nam Cung Vân nhìn thấy Dịch Phàm, sắc mặt trầm xuống, có câu kẻ thù gặp nhau là như vậy, tôi hoảng sợ chạy đến
giữ chặt tay Nam Cung Vân lại, sợ Nam Cung Vân không kìm nén được lại ra tay “làm thịt” Dịch Phàm.
Thấy tôi và Nam Cung Vân nắm chặt tay
nhau, trong măt Dịch Phàm lóe lên, nhưng giọng nói lại bình tĩnh: “Đa tạ các ngươi đã cảnh báo, sau khi đánh lui Hunh nô, ta sẽ bẩm báo Hoàng
thương khen thưởng các vị tráng sĩ đã có lòng trung quân ái quốc.”
Sắc mặt Nam Cung Vân càng lúc càng khó coi, Mạnh Tiêu đã đứng lên, tay nắm chặt lại, hung dữ nhìn Dịch Phàm.
“Thượng Vương gia, không cần phải như
vậy.” Tôi cười gượng, muốn giảng hòa họ, “Chúng tôi thực ra cũng có một
chút lòng ái quốc, còn trung quân…thì thôi đi.”
Chu Dịch Phàm ngồi ở đó nhìn thấy tôi, thái độ phức tạp.
‘Thượng Vương gia nến đã đến đây rồi, như vậy chắc sẽ không dùng đến chúng tôi nữa, quân Hung nô cũng rất đông,
hai bên đánh nhau, đó là sự tranh chấp của hai nước, là chuyện nhà binh, chúng tôi chỉ là sơn tặc, nhưng cũng hiểu chút đạo lý, tốt nhất là
không nên xen vào chuyện quốc gia đại sự, Vương gia nói có phải không?”
Thấy tôi nói chuyện, sắc mặt Nam Cung Vân dịu đi một chút, chờ tôi nói xong, ánh mắt anh có tia vui vẻ, Mạnh Tiêu thì lại không như vậy, định lên tiếng.
“Không được!” Chu Dịch Phàm lắc đầu, ‘Đại quân muốn đến được đây nhanh nhất cũng phải ngày kia mới tới được.”
“Ngày kia? Vậy sao Vương gia lại đến đây
nhanh như vậy được?” Tôi giật mình, thiết kỵ Hung nô ngày mai đến rồi,
chỉ cần bọn chúng đến cửa ải biên sơn, chưa chắc gì đã ngăn được bọn
chúng, ngày kia mới tới thì dùng cái rắm gì?
“Ta ở biệt việ Bình Huyền, cho nên mới tới nhanh.”
“Anh không mang theo người đến à, anh tưởng đến chỗ chúng tôi để chơi à?” Tôi tỏ vẻ khinh thường Dịch Phàm.
Chu Dịch Phàm sửng sốt, nói tiếp: “Vì vậy các ngươi cần phải ngăn quân Hung nô lại trong một ngày là có thể.”
‘Ngăn chặn bọn chúng? Thế bọn chúng là ai? Định để huynh đệ chúng tôi bỏ mạng hết à?” Mạnh Tiêu cười lạnh lùng nói.
Chu Dịch Phàm không nói gì, chỉ hướng về
Nam Cung Vân, Nam Cung Vân cũng lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì. Tôi đột nhiên nhận ra Chu Dịch Phàm giảo hoạt như hồ ly, mặc dù là Nam Cung Vân có thể ngăn chặn quân Hung nô trong một ngày, nhưng chỉ e là đến
lúc ấy bản thân thì lại hy sinh, còn đối với Chu Dịch Phàm, vụ mua bán
này lợi quá nhiều, nếu Nam Cung Vân thắng, anh ta có thể chờ đạ quân của anh ta đến, nếu Nam Cung Vân thua, đối với anh ta coi như quân Hung nô
đã diệt trừ họa tâm phúc cho anh ta là Nam Cung Vân.
“Tôi có cách, có thể thử xem sao.” Tôi
nhìn Chu Dịch Phàm, trong đầu đột nhiên nảy ra một chủ ý, “Thượng Vương
gia hơn mười hai năm trước đã từng ở đây đánh tan quân Hung nô, tôi nghĩ chắc bây giờ bọn chúng vẫn còn rất sợ hãi, đặc biệt là đối với Vượng
gia, hay là…”
Tôi nói xong, sắc mặt mọi người rất nghiêm trọng.
Hôm sau, đại quân Hung nô đến rất đúng
hạn, khi quân tiên phong tới cửa ải Biên sơn, lãnh tướng bọn chúng phát
hiện trong khe núi rất dị thường, hình như là vừa mới bị hủy diệt, thậm
chí còn có vết nước bên trong, rất sạch sẽ, trong sơn cốc trên một cái
đài cao, một nam tử mặc trang phục cao quý đang ngồi khoanh chân đánh
đàn, tiếng đàn du dương vang lên nhưng lại không có chút hỗn loạn nào.
Vị lãnh tướng thấy kỳ lạ, nhưng không dám lỗ mãng, chỉ dẫn theo mấy kỵ binh tiến đến xem xét, sau khi thấy rõ
diện mạo của vị nam tử đánh đàn, suýt chút nữa thì ngã lăn ra, bởi vì đó chính là vị Thượng Vương Chu quốc mười hai năm trước đã đại phá quân
Hung nô, mà ông ta trước đây cũng từng tham gia trận chiến, đến nay vẫn
không quên được tướng mạo của vị Thượng vương đó, hiện giờ nhìn thấy vị
Thượng Vương này đang ở mỉm cười ở trước mặt, đánh đàn nhàn nhã, cảm
thấy ở đây tất nhiên là có sự gian trá, không chừng đại quân Chu quốc đã sớm mai phục trong cốc, chỉ chờ mình tiến vào mà thôi, hiện giờ nói gì
cũng không dám trực tiếp mang binh tiến vào, đành phải lãnh binh lui lại sau ba mươi dặm, rồi dựng trại tạm thời.
Đúng vậy, kế này của tôi là bắt chước kế
của Gia Cát Lượng, nói thật, tôi cũng không ngờ là nó có tác dụng, dù
sao thử dùng biện pháp của tôi còn hơn mang người ra đánh giặc, tôi cũng chỉ muốn Chu Dịch Phàm bớt tội nghiệt, đừng giống như như những kẻ ngốc tử lợi dụng chúng tôi, nêu thực sự phải đánh nhau, anh ta cũng đừng
hòng thoát được. Người chúng tôi thật ra cũng đã mai phục ở đó, nếu đám
binh kia thật sự xông vào, chúng tôi cũng chỉ có thể tận lực mà đánh,
nhưng thật không ngờ lại gặp phải vị tướng quân đa nghi chẳng khác gì Tư Mã Ý.
Tôi đang giấu mình trong bụi cỏ, thấy
quân Hung nô lui quân, không nhịn được liền phì cười thành tiếng, Nam
Cung Vân vội lấy tay che miệng tôi lại, nói nhỏ: “Cười cái gì?”
Tôi chỉ chỉ vào vị tướng quân mặt đầy râu quai nón kia, cười nói: “Làm em nhớ tới hai câu thơ.”
Nam Cung Vân khó hiểu nhìn tôi, tôi cười, nói: “Cái miệng gần như không tìm thấy, chợt nghe trong râu có tiếng kêu.” (
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...