Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Tiếng nhạc đệm vang lên, đèn đã tắt,
tiếng người huyên náo trở nên im ắng trở lại, tôi hướng lên sân khấu nơi Đường Huyên sẽ biểu diễn, đó là một chiếc bàn lớn được đặt trên mặt
đất, được che một tấm màn mỏng, theo âm thanh réo rắt của điệu nhạc mang phong cách Ấn độ, Đường Huyên hiện ra sau tấm màn sân khấu, tuy bị tấm
màn mỏng che nhưng vẫn có thể nhìn thấy Đường Huyên mặc lên người một
loại y phục cực ngắn, ở dưới là một chiếc váy mỏng, lộ ra vòng eo bé nhỏ trần trụi, cổ tay và cổ chân đeo chiếc lắc có gắn những chiếc chuông
nhỏ. Theo tiếng nhạc, Đường Huyên lắc chiếc eo nhỏ bé chẳng khác gì con
rắn đang uốn éo.

Tôi nhìn thấy trang phục Ấn Độ mà Đường
Huyên sáng tạo mặc trên người, toàn bộ nước trà ở trong miệng phun ra
hết, cô nàng này thật đúng là “có đầu óc” mà, quần áo mỏng manh ngắn
ngủn như vậy mà còn dám mặc thể hiện trước đám đông! Tôi cười thầm, bỗng cảm giác có ánh mắt đang nhìn về phía mình, liếc mắt nhìn thì bắt gặp
ánh mắt ngạc nhiên của Triệu thiếu gia. Tôi kinh hãi, chẳng lẽ mình trốn ở đây vẫn bị phát hiện ra hay sao? Tôi liền chạy vụt trốn vào sau chiếc cột nhà.

Trên sân khấu, tấm màn mỏng vừa kéo lên
liền nhìn thấy rõ hình dáng cơ thể của Đường Huyên, tai tôi nghe thấy
những âm thanh hít thở dồn dập mãnh liệt của các nam nhân ở đó, lại nhìn tiếp vào đám đông, toàn bộ tròng mắt họ đều giãn hết cỡ, choáng váng,
nhất là cái tên Thôi tài chủ kia, nước miếng còn chảy ròng ròng.


Có lẽ khoảng thời gian một chung trà,
tiếng nhạc nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt hẳn, tầm màn được kéo xuống, Đường
Huyên cũng biến mất sau tấm màn.

Mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong màn kích thích rực rỡ sống động do Đường Huyên mang lại.

Đột nhiên, một âm thanh chói tai vang
lên, “Huyên tiểu thư chỉ múa một màn là coi như xong rồi à? Bổn đại gia
hôm nay mang 200 lượng tới đây, chỉ có như vậy là xong ư?” Người nói
chuyện chói tai đó chính là Thôi tài chủ, nhìn thân hình béo múp của lão ta nảy lên nảy xuống theo giọng nói của lão.

Tiếng hưởng ứng phụ họa ầm ầm ồn ào, chỉ có tên Triệu thiếu gia kia là không hề lên tiếng mà luôn luôn đưa mắt nhìn về phía tôi.

“Ây da, Thôi lão gia, sao ngài lại nói
vậy chứ.” Ngọc Nương vừa cười vừa õng ẹo bước tới, “Thôi lão gia, tôi
thay mặt Huyên tiểu thư cám ơn ngài, ngài cũng không phải là không biết
tật xấu của nàng mà. Các cô nương, mau ra chào hỏi khách đi.”

Ngọc Nương ra lệnh một tiếng, lập tức các cô nương đồng loạt đứng dậy, tiếng cười lại tràn ngập đại sảnh.

“Muốn cảm ơn thì tự nàng ta đến cảm ơn
đi!” Thôi tài chủ tức giận nói, “mấy ngày qua ta đây đã nâng đỡ nàng ta
không ít, nàng ta tưởng mình là ai hả? Ngay cả mặt mũi cũng không cho
gặp!”

“Thôi lão gia, ngài đừng làm cho Ngọc
Nương đây khó xử nữa, ngài hiểu mà, người ta chỉ mượn nơi này để biểu
diễn thôi, không phải là cô nương ở đây…” Trong đại sảnh càng lúc càng
ồn ào ầm ĩ át cả tiếng của Ngọc Nương.

Chán chẳng muốn nhìn những người này làm
trò hề, tôi đi ra sau viện, vừa mới rẽ vào hành lang thì bị một người

đứng ra chặn đường.

“Đi đâu mà gấp vậy, muốn trốn đi đâu hả?” Một giọng nói nham hiểm vang lên.

Tôi vừa nhìn thấy đã kinh hãi lùi từng
bước một, trước mặt tôi là một khuôn mặt mang đầy bệnh tật chẳng ai khác chính là tên sắc quỷ Triệu thiếu gia, công tử cậu ấm của Huyện thái
gia, Triệu An.

Không muốn cùng hắn ta dây dưa, tôi cúi
đầu thấp không nói gì, muốn lách người đi qua hắn ta, nào ngờ hắn ta vẫn chặn ngang không cho đi, tôi thử mấy lần vẫn không đi qua được.

Bất thình lình, hắn ta dùng tay nâng cằm
tôi lên, ánh mắt cẩn thận dò xét khuông mặt tôi, tôi sợ hãi hất ra nhưng không thoát khỏi sự khắc chế của hắn ta, không thể tưởng tượng được hắn ta sắc quỷ bệnh tật như vậy lại khỏe như thế.

Cái tên sắc quỷ này làm gì vậy? Chặn
đường tôi làm gì? Trong lòng căng thẳng, đại não lập tức hoạt động hết
cỡ, vì Đường Huyên mà tới tìm mình? Không bằng trực tiếp đi gặp Đường
Huyên còn hơn. Hay là nhắm trúng mình rồi? Haizz, giờ là lúc nào mà mình có trình độ tự kỷ như vậy chứ.

Tôi đang tìm lý do vì sao hắn ta chặn đường tôi, thì hắn đã mở miệng:

“Là nàng, đúng là nàng.” Hắn thì thào.


Là tôi? Cái gì là tôi chứ? Tôi mơ hồ.

‘Các hạ bị thần kinh à? Tôi không quen các hạ.” Tôi lạnh lùng nói.

Nghe tôi nói vậy, Triệu An buông vội tay ra kinh hãi nhìn tôi.

“Sao giọng nói của nàng lại biến thành như vậy? Trúc Thanh, nàng còn muốn giấu diếm thân phận sao?”

Trúc Thanh? Tôi là trúc lục thì có! Trong đầu tôi chỉ muốn đến gần đánh cho hắn ta một quyền, dù sao tôi cũng
không muốn trêu trọc hắn ta ở đây, sợ rằng tốn công vô ích, liền chậm
rãi nói:

“Công tử nhận nhầm người rồi, tại hạ là huynh trưởng của Trương Huyên, không tin công tử có thể đi hỏi bà chủ Ngọc Nương.”

Tôi xoa xoa chiếc cằm đau nhức do bị nắm
chặt, trong lòng ân cần hỏi thăm ba đời tổ tiên nhà hắn, chắc chắn hắn
nhận nhầm tôi với người khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận