Dịch Quân Ngạn vội vàng cúi xuống nhặt đống cà chua lăn đầy trên đất, bàn tay vừa đưa ra liền bị một bàn tay khác đặt lên, nhẹ nhàng mà nắm lấy.
Cậu ngẩng đầu, nhìn vào cặp mắt sâu thẳm kia, nói: “Đằng Tự… tiên sinh?”
Hắn khẽ mỉm cười đáp: “Ừm, là tôi đây.”
Cho dù nghe được thanh âm nơi hắn, cậu cũng không dám tin, nhìn Đằng Tự rất lâu rồi mới lên tiếng: “Sao anh lại tới đây?”
Giọng nói rất nhẹ, dư âm mịt mờ nơi vắng vẻ lại heo hắt quanh quẩn mà vọng vang.
Đằng Tự ôn nhu đáp: “Tôi tới để đón cậu.”
Mắt cậu chớp chớp, hắn cho rằng cậu sẽ khóc, vậy nhưng trong đáy mắt vẫn trong veo, như cũ một phiến sáp khô, chỉ là bàn tay hắn đang nắm dường như đang cố giằng ra..
“Anh có thể buông tôi ra không?” Dịch Quân Ngạn nói.
Đằng Tự cương quyết không chịu, nhìn cậu, gằn từng chữ một: “Xin lỗi. Bao thương tổn tôi gây ra cho cậu, tôi thực lòng xin lỗi.”
Con ngươi cậu tựa hồ như lóe sáng, vậy nhưng cũng chỉ là một thoáng mà thôi. Dịch Quân Ngạn cố chấp muốn buông hắn ra, mở miệng thương lượng: “Anh không làm sai gì cả, tôi là đàn ông, đêm đó anh uống say, cho nên căn bản không can hệ gì tới nhau.”
“Thật không có can hệ gì sao?” Hắn tiến sát về phía cậu, mũi chạm mũi, môi cách môi cũng chỉ vài centimet, thở dài mà nói: “Để làm cậu tin lời tôi nói là thật lòng khó lắm sao? Đương lúc hôn mê có thể nói ra lòng mình, vậy mà khi tỉnh lại, thà rằng làm bản thân bị tổn thương tới kiệt quệ, chứ tuyệt nhiên không chịu nói cho tôi biết sao? Tôi đối với cậu, liệu không đáng tin tới vậy sao?”
Cơ thể Dịch Quân Ngạn sượng cứng, cũng không dám thở mạnh, nhìn vào ánh mắt bi thương của Đằng Tự.
“Rõ ràng vì vụ tai tiếng với tiểu thư kia mà lòng cậu đau muốn chết đi sống lại, vậy mà một câu chất vấn tôi cậu cũng không dám. Lẽ nào trong lòng cậu, tôi đã hóa thành tên tội phạm bại hoại hết thuốc chữa?”
“…”
“Để nghe được một lời kia của cậu, tôi đã phải trăm phương ngàn kế diễn kịch cùng cô ả đáng ghét ấy. Vậy mà cậu không làm như những gì tôi dự tính, lại khiến mình thân bại danh liệt để tác thành cho chúng tôi?”
“Tôi…”
“Thậm chí ngay cả một câu cũng không nói, liền muốn rời đi?” Hắn càng nghĩ càng tức, vốn lúc đầu đáng nhẽ phải ôn nhu dịu dàng, ai ngờ lại biến thành đầy đầu căm phẫn.
Há miệng nhẹ cắn lên bờ môi đang định mở ra nói gì đó của Dịch Quân Ngạn, sau rồi khẽ khàng liếm mút, nhiều lần lặp đi lặp lại, làm vậy thực vẫn chưa thỏa mãn, Đằng Tự bắt đầu tiến đầu lưỡi vào bên trong, cố tách hàm răng đang cắn chặt của đối phương.
Dịch Quân Ngạn tựa hồ như chẳng thể kiên trì được nữa, bị đầu lưỡi chần chừ kia làm khó chịu, liền chậm dãi mở ra, Đằng Tự thừa thời cơ liền tiến vào bên trong.
Lửa nóng dây dưa càng chẳng thể vãn hồi, hắn kéo cơ thể Dịch Quân Ngạn thật gần với thân mình, thế rồi ép cậu lên tường, đầu lưỡi lại càng mạnh mẽ truy đuổi, lộng hành trong khoang miệng.
Dịch Quân Ngạn không ngừng kêu lên những tiếng “Đừng”, nhưng Đằng Tự căn bản không cho cậu đường thoái lui.
Hắn vốn từ đầu chỉ muốn cắn cậu một cái cho bõ tức, ai ngờ càng nhìn lại càng luyến tiếc không buông, hôn một cái, giờ thì biến thành tình cảnh như thế này.
Đột nhiên, phía dưới lầu bất thình lình truyền tới tiếng động, ánh mắt mơ hồ của cậu ngay lập tức tỉnh táo. Không chút nghĩ ngợi mà đẩy người kia ra, lúc này mới phát hiện mình từ lúc nào đã nửa người ngồi xuống đất, tạo thành tư thế bị Đằng Tự đè lên trên.
Khuôn mặt của Dịch Quân Ngạn đỏ bừng.
“Anh… Anh nên trở về đi thôi.” Nhặt túi cà chua và rau xanh dưới đất lên, Dịch Quân Ngạn giả vờ bình tĩnh mở miệng.
“Vào nhà đã rồi hãy nói.” Đằng Tự không yên lòng đề nghị.
Thế nhưng Dịch Quân Ngạn thừa biết khi vừa vào bên trong, người đàn ông này sẽ lại làm gì. Cậu kiên định bất động tại chỗ, chưa từ bỏ ý định mà cất tiếng: “Anh về đi, như thế này quản lý sẽ lại làm mọi việc trở nên phức tạp hơn đấy.”
Cách đó không xa tiếng mở rồi đóng cửa liền nối tiếp vang lên, sau đó một lần nữa mọi thứ lại trở về trong yên lặng.
Đằng Tự nơi đáy lòng bởi sự nhạy bén của Dịch Quân ngạn mà có phần thất vọng, nhưng hắn lại chẳng có biện pháp nào. Hơn nữa làm cậu trở nên thế này chắc một phần cũng là do tên Quỷ Túc Thuần đáng ghét kia.
“Cậu phải đi với tôi thì tôi mới về.” Hắn chẳng khác nào đang ăn vạ. Đã biết mình lớn tướng thế này, nói ra những điều trên thực cảm thấy hổ thẹn. Thế nhưng đây là Dịch Quân Ngạn, dù trước mặt người ngoài có cố gắng giả trang cường ngạnh cứng rắn hay giả bộ thân thiết nhiệt tình, với cậu đều không phải là điều nên làm.
“… Visa phải đến tháng sau tôi mới lấy được, nếu anh định ở lại đây thì sự vụ bên Nhật Bản định lo liệu ra sao?”
Đằng Tự sửng sốt. “Cậu về nước là vì phải lo liệu thị thực hộ chiếu sao?”
“Đúng vậy. Chẳng phải tôi đã viết hết trên tờ giấy trong phòng khách sao?”
Dường như đã dự đoán hắn vẫn chưa đọc, Dịch Quân Ngạn dừng lại, mi mắt rũ xuống nói: “Trên tờ giấy tôi đã viết rõ ràng, sau này tôi sẽ không sống nhờ trong nhà anh nữa, cũng từ chức làm người đại diện luôn… Lúc đầu đáng lẽ đã rời khỏi FS, thế nhưng quản lý nói, làm vậy tôi sẽ phải bồi thường gấp ba lần giá trị hợp đồng. Mà tôi thì lại không dư dả, do vậy nên mới không biết làm gì khác, đành phải tiếp tục ở lại Nhật Bản…”
Đằng Tự tức giận vô cùng. Cái tên Quỷ Túc Thuần chết tiệt đó, cư nhiên có thể lừa gạt hắn, nói Dịch Quân ngạn đã từ chức và rời khỏi Nhật Bản, sau này sẽ chẳng bao giờ quay trở lại!
“… Có điều anh cứ yên tâm, cho dù sau này cùng làm việc trong một công ty, tôi cũng sẽ biết điều cách anh thật xa, sẽ không tạo phiền phức cho anh đâu.”
Đằng Tự cắn răng, nhìn chằm chằm khuôn mặt Dịch Quân Ngạn, kinh ngạc nói: “Cậu vẫn còn tưởng tôi chán ghét cậu sao?”
Thân thể đối phương run lên, Đằng Tự đã thấy rất rõ ràng, cho dù nơi đây có mờ tối hay cách xa trăm dặm, hắn cũng thấy tường tỏ.
“Tôi… Tôi là một… đồng tính luyến ái… Lại còn bị… còn bị người khác…” Cậu nhỏ giọng mà nhẫn nhịn.
Trong lòng bị nhéo đau tới bừng tỉnh, Đằng Tự lần này cũng biết, đó là bởi vì người con trai này mà tổn thương.
Hắn không biết phải làm sao liền ôm cậu thanh niên đáng thương kia vào lòng, cằm khẽ đặt lên mái tóc mềm mịn của Dịch Quân Ngạn, nói: “Đồ ngốc, cậu rốt cuộc có hiểu lời tôi nói hay không?”
“Tôi sợ lại là hiểm lầm…” Cậu nói khẽ tới nỗi tựa hồ như tiếng nỉ non, “Tôi đã hiểu lầm quá nhiều rồi…”
Khóe mắt bất chợt có chút mông lung, Đằng Tự lại càng ôm chặt cơ thể yếu đuối kia vào lòng, “Vậy, bây giờ để tôi lời này cho cậu rõ. Dịch Quân Ngạn, tôi yêu cậu.”
Cơ thể trong tay hắn bỗng run lên, tới hơi thở cũng đã biến mất.
Đằng Tự tiếp tục kiên định nói: “Tôi không quan tâm cậu có phải là đồng tính hay không. Tôi cũng chẳng quan tâm cậu có phải đã bị kẻ khác ức hiếp. Tôi chỉ muốn cậu và tôi, cùng ở bên nhau mà thôi.”
Có một đôi tay run rẩy từ từ mà tìm tới trước ngực hắn, sau rồi giống như đã dùng hết sức lực mà nắm thật chặt lấy lớp áo ngoài, nắm nó thật chặt. Đằng Tự có thể nghe trong lồng ngực truyền ra tiếng nghẹn ngào, dù bé nhỏ hiu hắt, vậy nhưng tại nơi vắng vẻ như thế này, lại tường minh hơn bao giờ hết.
Đằng Tự lập tức cảm thấy, tình yêu của người này đã bị đè nén từ rất rất lâu, lại cùng bao đau thương sầu khổ, tìm mãi chẳng nổi một nơi phát tiết, cũng chỉ biết một mình lẻ loi mà rơi nước mắt.
Mỗi một lần nhìn thấy cậu rơi lệ, bản thân hắn ngay lập tức không chịu nổi mà muốn hết lòng bảo hộ yêu thương.
“Dịch Quân Ngạn, hãy nói cậu yêu tôi, chỉ cần cậu nói ra, tôi sẽ như thế này mà ôm cậu mãi không rời!” Bản thân hắn hay đang bị lây? Tại sao trong khóe mắt mọi thứ lại nhạt nhòa tới vậy?
Người con trai kia nghẹn ngạo giờ đã nức nở, trước ngực Đằng Tự giờ thấm ướt một mảng lớn, thế nhưng Đằng Tự vẫn như trước mà ôm cậu thật chặt, đặc biệt kiên nhẫn chờ đợi Dịch Quân Ngạn lên tiếng.
Mãi tới một lúc sau, thanh âm của người kia mới yếu ớt lại đặc biệt rõ ràng mà truyền tới một câu:
“Em yêu anh.”
Nước mắt nơi khoé mi trào ra ngoài.
Phải, hắn đang khóc.
Đằng Tự một phần nước mắt rơi mà một phần ôn nhu nói: “Đừng khóc… Không được khóc… Cầu xin em đừng khóc…”
Xin em đừng khóc, nước mắt của em với tôi là bảo vật trân quý, cho dù thời gian trôi qua có là mấy vạn năm đi chăng nữa, tôi cũng sẽ đặc biệt xem trọng chúng như báu vật của mình.
Bởi vì từ nay, tôi, Đằng Tự, sẽ mãi mãi yêu em.
= Toàn văn hoàn =
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...