Dịch Quân Ngạn biết mình làm vậy là sai, thế nhưng cậu không thể khống chế bản thân. Chân nhanh hơn não, không hề tự chủ mà thận trọng đi đến. Cậu nhẹ nhàng tháo chốt cửa, từ từ mở ra.
Trong phòng khách, trên salon, một người đàn ông cao lớn đang ở trần, ngồi trên người hắn là Ngọc Trí Thuần không mảnh vải che thân, hô hấp dồn dập. Hắn hôn lên da thịt y, khiến Trí Thuần không kìm được mà rên rỉ.
“Tường Tường… A…” Ngọc Trí Thuần nỉ non mị hoặc, hai cánh tay trắng nõn quàng trên cổ nam nhân kia.
Coi như chưa nhìn thấy gì, coi như chưa nhìn thấy gì! Dịch Quân Ngạn như một bà mẹ bắt gặp con trai mình đang làm chuyện xấu, ngượng ngùng mà trên mặt ửng đỏ. Cậu vội vàng quay vào trong, nhưng ngay khi chuẩn bị khép cửa lại, người đàn ông kia bỗng khàn khàn lên tiếng khiến Dịch Quân Ngạn giật thót.
Hắn nói với đối phương đang nằm dưới thân mình: “Trí Thuần, mở chân ra.”
Cậu nhận ra giọng nói này. Bởi yêu cầu làm việc, Dịch Quân Ngạn đặc biệt nhạy bén với âm thanh. Đôi khi sẽ không nhận ra khuôn mặt của người đó, vậy nhưng giọng nói lại tuyệt đối nhớ rõ. Đây cũng là lý do tại sao Đằng Tự thích đưa đoạn ghi âm của mình cho cậu nghe.
“Quản… Quản lý?!” Dịch Quân Ngạn thất kinh kêu thành tiếng, tới khi nhận ra âm thanh quá lớn thì đã muộn.
Người đàn ông kia bỗng dừng động tác, đôi mắt tựa chim ưng không chút do dự trực tiếp phóng tới cửa phòng ngủ. Cậu đứng đó che mồm, chỉ vì một lời buột miệng mà hối hận vô cùng, hận chẳng thể biến thành bụi cho xong, hoảng sợ trợn tròn mắt.
Ngọc Trí Thuần khẽ thở dài, rồi khẽ đẩy người phía trên ra.
Nhưng đối phương lại không buông như dự định, hắn dùng sức đè y xuống, trong mắt bỗng bừng lên ngọn lửa giận dỗi, khẩu khí lạnh băng: “Hắn là ai vậy?”
“Bằng hữu.” Y nhàn nhạt trả lời, trong thanh âm phảng phất chút uể oải.
Hắn như muốn khơi mào, cao giọng nói, “Bằng hữu? Trong phòng ngủ lại có bằng hữu?”
Ngọc Trí Thuần bĩu môi, từ chối có ý kiến. “Cứ coi là vậy đi.”
Hắn nhíu mày, trong ánh mắt lại càng bừng lửa giận. Thế nhưng hắn lại là một chính nhân quân tử, cố gắng không bực tức với y.
“Trí Thuần, trong cam kết của chúng ta không hề có điều này.”
Y cười rộ lên, nghiêng cổ đầy khả ái. “Trong cam kết cũng chẳng nói tôi không được ở cùng giường với người khác mà?”
“Ta rất ghét bị chơi qua giống một món đồ như vậy, Trí Thuần.”
“Vậy thì đem quăng món đó đi thôi, cũ quá rồi.” Y nhẹ giọng nói, mắt không chớp nhìn đối phương.
Lần này hắn không chịu được mà nghiến răng nghiến lợi, mắt chăm chú nhìn con ngươi trong suốt của y.
Hắn vươn tay, không hề dùng lực mà nắm lấy cần cổ mảnh khảnh tinh tế của Trí Thuàn.
“Ta có chơi xong món nào đó, cũng tuyệt đối sẽ không đem tặng cho ai khác. Ta muốn chính tay mình hủy diệt nó thì hơn.” Hắn dừng lại, thế rồi thanh âm ôn nhu không gì sánh được, như là tình nhân đương khúc đường mật chuyện trò: “Trí Thuần, ngươi tin ta sẽ giết chết ngươi không?”
Y cười rộ lên: “Tin! Tường Tường, ngươi nói gì ta cũng đều tin.”
Y cười nhưng biểu tình lại có chút đau thương, nhưng nam nhân đang bị lửa giận đốt đỏ đôi mắt vẫn chưa phát giác.
Hai tay hắn dần tăng thêm lực. Hắn và y bốn mắt nhìn nhau, có gì đó khác thường tựa như đang chậm dãi lan ra. Hắn dùng hết khí lực bóp chặt, quyết hủy diệt cho tiêu tan mây khói.
Dịch Quân Ngạn dùng hết sức bình sinh đi tới sofa nơi nam nhân tức giận kia đang ngồi, vội vàng kéo Ngọc Trí Thuần còn đang ngơ ngác về phía góc phòng, chậm rãi giương ánh mặt cảnh giác nhìn về phía người đàn ông kia.
“Quản… Quản lý, anh… Anh không thể làm vậy…” Tuy rằng cậu giả bộ anh hùng, thế nhưng giọng nói lại run run.
Dịch Quân Ngạn là một nhân viên, đối với người lãnh đạo cậu luôn tồn tại một thứ sợ hãi. Trước kia là sợ sẽ mất việc, thế nhưng hiện tại chỉ là thói quen mà thôi.
Hắn chợt ngớ người, nâng mày lên hỏi: “Cậu là người của Fantasy Sound?”
Dịch Quân Ngạn có chút kinh ngạc, sáng sớm hôm nay quản lý mới vừa gọi cậu tới để bàn luận công việc, sao giờ đã quên mất cậu là ai?
“Quản… Quản lý, tôi là… Tôi là Dịch Quân Ngạn…”
Lúc này y mới lên tiếng từ phía sau cậu: “Quản lý của Fantasy Sound và hắn là anh em sinh đôi. Người kia là Quỷ Túc Thuần, còn hiện tại đứng trước mặt anh là Quỷ Túc Tường.”
A?
Dịch Quân Ngạn như một tên ngốc đứng đó ngây người há to miệng, vẻ mặt như chẳng thể tin nhìn vào người đối diện giống quản lý FS hệt như tạc. Hắn làm ở đây cũng đã hai năm, tuy vậy chưa bao giờ hay biết quản lý có anh em sinh đôi. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện cá nhân, quản lý cũng không muốn ai tọc mạch vào đời tư của mình.
Nam nhân kia ở trần, lộ ra vóc dáng gầy gò nhưng không hề yếu đối. Người này và quản lý nổi danh mỹ lệ của FS nhan sắc cũng tương đồng với nhau, đẹp mê hồn.
“Trí Thuần, cậu có người bạn vô cùng khả ái nha.”
“Cảm ơn.” Ngọc Trí Thuần không chút khách khí, đứng lên, không hề bận tâm trần trụi đi tới gần người đàn ông đang đứng bên cạnh ghế salon, lấy đống y phục bị vo thành một nắm lên, chậm rãi mặc vào.
Hắn nhíu mày, nói: “Cậu muốn đi đâu?”
“Kết thúc đi thôi.” Y lãnh đạm nói.
Hắn nắm lấy lấy cánh tay y, “Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa!”
Đi tới trước mặt hắn, thanh âm Trí Thuần như được suối nguồn gội rửa, trong trẻo tới khôn cùng: “Tôi nói, kết thúc đi thôi.”
“Bốp!” Ngọc Trí Thuần bị người kia hung hăng tát một cái thật mạnh khiến y ngã xuống đất.
Dịch Quân Ngạn kinh hãi run lên, lại lo lắng cho Trí Thuần dưới đất đã không còn cử động, cuối cùng đành cắn răng chạy tới trước che trở cho y:
“Anh… Anh… Anh không thể đánh cậu ấy như vậy!”
Bỗng một bàn tay vỗ lên vai cậu, Dịch Quân Ngạn quay lại thì thấy khóe miệng của y đang chảy máu. Trí Thuần nhìn về phía cậu cười cười, khuôn mặt không chút biểu thị. Thế nhưng Dịch Quân Ngạn lại càng thêm lo lắng, liều chết bảo vệ cho Trí Thuần.
“Tôi không thể để cho anh ta làm tổn thương cậu. Cậu lại không làm gì sai, sao anh ta có thể tùy tiện đánh người như vậy chứ?”
Cậu từ nhỏ đã không có cha, không có một bờ vai vững chãi để dựa vào.
Khi bé, nếu đứa trẻ nào bị bắt nạt liền có thể vừa khóc vừa hung hăng thét: “Mày cứ chờ đó, tao về mách bố, bố sẽ dạy cho mày một bài học!”.
Thế nhưng cậu lại bị người khác mắng: “Thằng không có cha!”. Lúc đó Dịch Quân Ngạn chỉ biết chui xuống gầm giường khóc lóc tỉ tê, khóc cho vơi đi phiền muộn. Do vậy, nhìn thấy Ngọc Trí Thuần bị đánh, cậu không tránh khỏi liên tưởng tới bản thân khi trước.
Nghĩ tới đây, Dịch Quân Ngạn tựa như được tiếp một luồng dũng khí, giang hai tay hiên ngang tựa như dáng dấp của một anh hùng đang chuẩn bị hy sinh.
Quỷ Túc Tường nhìn cậu thì lại đặc biệt thích thú, cười nhạo nói: “Vóc dáng như ngươi mà cũng đòi bảo vệ cho cậu ấy? Cơ thể thì tựa nữ nhân, lại dám tới đây so tài cao thấp!?”
Hắn mắt đỏ ngầu vì giận, hăm he thượng một cú về phía đối phương. Dịch Quân Ngạn sợ đến hai mắt nhắm chặt, thân thể không khống chế nổi mà run lẩy bẩy.
“Túc Tường!”
Đang định xuất thủ, lại nghe tiếng Trí Thuần khẩn thiết kêu to, hắn lập tức rút tay trở lại.
Hắn lạnh lùng nhìn sang, “Sao vậy? Biết sai rồi?”
Ngọc Trí Thuần vòng qua Dịch Quân Ngạn tới trước mặt Quỷ Túc Tường, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Túc Tường, chúng ta kết thúc đi. Tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa.” Giọng nói của y ních đầy những mệt mỏi, chán chường.
“Hãy cho ta một lý do đủ thuyết phục, Trí Thuần. Chẳng phải cậu đã nói cam kết giữa chúng ta là hoàn hảo nhất sao? Tới nay chắc mới gần năm năm thôi mà, cậu chơi không nổi nữa à?”
Ngọc Trí Thuần nhìn vào mắt hắn, khoảng ba phút sau mới khàn khàn lên tiếng: “Tôi sai rồi, cam kết giữa hai ta cơ bản cũng chẳng hoàn hảo. Bởi tôi quên thêm vào thứ này.”
Y dùng ngón tay chỉ vào lồng ngực, nơi trái tim chợt quặn đau, ánh mắt nhuốm màu bi thương.
Hắn đầu tiên có chút kinh ngạc, sau đó ánh mặt dần trở nên phức tạp, thế rồi hắn nhíu mày.
“Trí Thuần, cậu không nên.” Quỷ Túc Tường cười khổ.
Ngọc Trí Thuần cũng đau đớn nhếch nhếch khóe miệng, thế nhưng biểu tình này so với khóc còn khó coi hơn.
“Đúng vậy, tôi cũng biết là không nên. Thế nhưng tôi làm gì được đây, hay nó không nghe lời… Rõ ràng, rõ ràng luôn nói với nó, không thể thích anh…” Thanh âm ngày càng nhỏ, đã không còn ngẩng đầu nhìn hắn.
Dịch Quân Ngạn đứng một bên. Tuy không rõ hai người rốt cuộc đang nói chuyện gì, thế nhưng sau đó nghe Ngọc Trí Thuần lý giải rõ ràng, cậu mới hiểu. Thiếu nên này, cũng giống như mình, thích một người bản thân không nên thích.
Thích một người là loại chuyện hao tổn tâm trí, dù biết một ngày sẽ đâm đầu vào ngõ cụt, dù biết một ngày sẽ bị hiện thực quật ngã, thế nhưng tại sao trái tim không chịu nghe lời một chút?
Bờ mi rũ xuống, Dịch Quân Ngạn như đang che dấu chính nội tâm chua xót của mình.
Quỷ Túc Tường liếc mắt nhìn y, về sau im lặng đi tới cửa sổ ngoài ban công, móc ra một điếu thuốc lá, châm lửa. Hắn hướng mắt về phía hừng đông đang dần sáng, hung hăng hút một cái, đôi ngươi sắc bén phóng tầm mắt ra xa xăm, lại thoáng mơ hồ trong làn khói thuốc mịt mờ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai người trong phòng vẫn không nhúc nhích, mà người bên ngoài dường như cũng đang đem tâm trí thả vào thế giới riêng của mình, tư thế hút thuốc còn phẳng phất chút cô đơn.
Khi trên trời cuối cùng cũng bừng lên một tia sáng, hắn trầm thấp khàn khàn nói:
“Cậu đi đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...