Luyến Tâm

Nhanh chóng nằm lên giường, bàn tay to của Hạo Huân chụp lấy Hùng Bưu ôm vào trong lòng. Mặc cho Hùng Bưu như thế nào giãy dụa, vòng tay như sắt thép ở trên eo cậu không hề di chuyển.

“Anh ôm tôi làm gì? Tôi lại không phải con nít” Hai người đàn ông ôm nhau ngủ cùng một chỗ chẳng lẽ không kỳ quái sao? Nhất là ở trong lòng ngực Hạo Huân làm cho Hùng Bưu cả người không được tự nhiên.

“Ngoan, chớ lộn xộn. Đi ngủ sớm một chút, tôi hôm nay mệt muốn chết rồi.” Thân thể hai người gắt gao dính vào nhau, Hùng Bưu lại không an phận ở trong lòng ngực của anh nhích tới nhích lui, Hạo Huân không dám khẳng định nếu như cậu ấy còn động đậy như vậy nữa, chính mình không biết sẽ làm ra chuyện gì. Dù sao hôm nay anh thực sự mệt mỏi, nghĩ muốn ngủ sớm một chút, buổi tối mới không có đi công tác.

“Kia....... Vậy anh ngủ đi, tôi không sảo anh” Nghe thấy Hạo Huân trong giọng nói mỏi mệt, Hùng Bưu đình chỉ giãy dụa, ngượng ngùng nói. Nguyên lai anh ta là mệt mỏi mới ôm mình ngủ a!(Sai sai…….cái cớ thui em ơi)

“Ngoan” Ở trên cái trán của Hùng Bưu Hạo Huân hạ xuống một nụ hôn, sau đó ôm chặt cậu vào lòng chìm vào mộng đẹp.

Hùng Bưu chỉ ngây ngốc vuốt cái trán nơi bị hôn, trước kia lúc đi ngủ ba ba cũng thường hay hôn trán cậu như vậy. Hiện giờ hành động của Hạo Huân làm cho cậu nhớ lại ba ba đã qua đời, hốc mắt Hùng Bưu không khỏi đỏ lên, rồi nghĩ đến hiện cậu đã là một cái đại nhân (người lớn) không thể động một chút lại khóc.

Hít hít cái mũi, Hùng Bưu vươn hai tay ôm lấy thắt lưng Hạo Huân, chủ động vùi vào trong lòng của anh, nghe bên tai truyền đến tiếng tim đập làm người khác an tâm, mí mắt không khỏi nặng thêm.

Chỉ chốc lát sau Hùng Bưu liền phát ra tiếng hít thở đều đều, mà Hạo Huân vốn đã ngủ lại đột nhiên mở hai mắt ra. Nhìn khuôn mặt đang ngủ tựa vào trong ngực mình, ôn nhu lau đi lệ tích nơi khóe mắt Hùng Bưu, Hạo Huân sâu kín thở dài một hơi.

Xem ra cậu nhất định đã ăn rất nhiều khổ, mà Hùng Bưu dạng này sẽ chỉ làm cho anh càng thêm thương tiếc.

…….

Đêm khuya vắng lặng, Hạo Huân bị một trận tiếng khóc đánh thức. Phát hiện cư nhiên là Hùng Bưu trong lòng mình phát ra, không khỏi cảm thấy một tia kinh ngạc, nhất thời cơn buồn ngủ toàn bộ tiêu tán.

Nhìn chăm chú vào gương mặt Hùng Bưu tràn đầy nước mắt, mày gắt gao nhíu lại, miệng không ngừng mộng nói “Không được...... Không được...... đi qua...... Máu...... Máu.......”, hai tay thì quơ loạn xạ, Hạo Huân biết Hùng Bưu đang gặp ác mộng. Hạo Huân không ngừng vỗ nhẹ lưng cậu, miệng lại không ngừng nói: “Ngoan, không có việc gì, đừng khóc, không có việc gì, ngoan.......”


Qua hồi lâu, Hùng Bưu mới chậm rãi đình chỉ kêu gào, mở hai tròng mắt còn mê mang, nhìn gương mặt trong bóng đêm xa lạ lại quen thuộc, không xác định hỏi “A....... Huân?”

Nghe thấy Hùng Bưu tiếng nói ám ách, Hạo Huân nhìu mày, ôn nhu nói, “Là tôi, gặp ác mộng sao?” Cảm nhận được thân thể trong lòng run rẩy, Hạo Huân ôm chặt cậu, “Không có việc gì, ngoan, không có việc gì” Đến tột cùng là giấc mộng như thế nào mà làm cho một người khóc đến bi thương như thế?

Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ cơ thể Hạo Huân, Hùng Bưu không tự giác chôn ở trong lồng ngực anh. Từ khi ba ba ngoài ý muốn qua đời, mỗi lúc trời tối cậu không ngừng gián đoạn mơ cùng một giấc mơ, trong mộng cậu một lần lại một lần nhìn đến sự cố phát sinh ngày hôm đó nhưng lại vô lực ngăn cản, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn ba ba nằm trong vũng máu, cái loại bi thương cùng thống khổ này, mỗi lần đều làm cho cậu kêu gào ra tiếng.

“Có thể nói cho tôi biết, cậu mơ thấy cái gì không?” Cảm giác thân thể trong lòng đã không còn run rẩy, Hạo Huân kề sát vào tai Hùng Bưu ôn nhu dụ hống.

Gật gật đầu, Hùng Bưu hít sâu một hơi thong thả nói.

“Từ sau khi ba ba qua đời, mỗi lúc trời tối tôi đều nằm thấy cùng một giấc mộng. Trong mộng thấy ba ba đi đến một hướng nguy hiểm, mặc kệ tôi kêu như thế nào, ông ấy cũng đều không nghe được, cuối cùng tôi thấy ông ấy ngã trên đất, máu không ngừng từ trên người ông chảy ra.......”

“Tốt lắm, không có việc gì. Cậu hẳn là hiểu được, ai cũng không hi vọng sẽ phát sinh sự tình này, cho nên cậu không nên suy nghĩ lung tung, cũng không nên tự trách, căn bản cũng không phải là cậu sai.” Trách không được cậu mỗi đêm đều nằm thấy ác mộng, nguyên lai là cậu tận mắt nhìn thấy người thân chết đi.

“Không phải, nếu lúc ấy tôi gọi ba ba lại, ông ấy sẽ không phát sinh loại sự tình này, càng sẽ không chết.......” Cho nên đây đều là lỗi của cậu, Hùng Bưu lắc lắc đầu, trong mắt lại chảy ra nước mắt.

“A Bưu, cậu hãy nghe tôi nói, trong đời người khó tránh khỏi sẽ phát sinh một số chuyện ngoài ý muốn, có khi một chút ngoài ý muốn đó có thể đoạt đi tính mạng người ta, đây là điều mà không cách nào có thể thay đổi. Nếu mỗi người đều giống như cậu nói, như vậy cũng sẽ không có cái gì gọi là sinh lão bệnh tử, chẳng phải là mỗi người đều có thể sống đến một trăm tuổi? Cậu nên biết, căn bản không thực tế, cậu hẳn là nên thử tiếp thu, cũng cần phải thông suốt.”

“Nhưng là...... Tôi nhớ...... nhớ ba......”

“A Bưu, cậu còn có tôi, tôi vĩnh viễn ở bên cạnh cậu. Mặc kệ phát sinh chuyện gì, tôi cũng sẽ không rời đi cậu, tin tưởng tôi...... ” Nhìn chăm chú vào Hùng Bưu sau khi được lau đi nước mắt con ngươi đen càng thêm sáng ngời, Hạo Huân gằn từng tiếng thong thả nói.

“Vì....... Cái gì?” Cậu cùng anh không phải hôm nay mới nhận thức sao? Vì cái gì anh ta nói như vậy? Hạo Huân trong mắt còn thật sự nghiêm túc, Hùng Bưu khó hiểu.


“Bởi vì tôi thích em” Mới có thể đưa ra lời thể cả đời.

“Anh..... Ưm ư.....” Đang muốn nói vì sao lại yêu thích tôi thì đột nhiên Hùng Bưu bị Hạo Huân hôn môi dọa đến trừng lớn hai tròng mắt, lăng lăng nhìn Hạo Huân nói nhắm mắt lại.

“Ưm......”

Chưa bao giờ tiếp xúc qua người khác phái, Hùng Bưu căn bản không biết rằng cái gì là hôn, đối với Hạo Huân hôn cậu chỉ có thể bị động tiếp nhận. Hoàn toàn quên đây là nụ hôn đầu tiên, càng quên cậu bị một người đồng giới hôn môi! Hùng Bưu chỉ biết là, Hạo Huân hôn cậu làm cho cậu cả người toàn thân vô lực, đầu choáng váng chóng mặt.

Thời gian trôi qua như một thế kỷ, Hạo Huân không có buông Hùng Bưu ra, môi hai người trong lúc tương liên chảy ra sợ chỉ bạc mờ ám, nhìn Hùng Bưu hai tròng mắt sương mù Hạo Huân nở nụ cười, anh biết Hùng Bưu đối với việc mình hôn không cảm thấy chán ghét, thậm chí có thể nói là say mê.

“Ngủ đi, tôi sẽ ở bên cạnh em vẫn luôn bên em.” Nhẹ nhàng hống Hùng Bưu đi vào giấc ngủ, Hạo Huân mới ôm cậu tiến vào mộng đẹp. Về sau anh cũng sẽ không để cho Hùng Bưu nằm ác mộng.

*****************

“Anh Hạo, anh có phải đã làm gì anh hai rồi không?” Nhìn chăm chú vào Hùng Bưu ở trong bếp bận rộn, Hùng Tiểu Diệp thấp giọng hỏi.

Buổi sáng hôm nay, cô nhìn thấy Hùng Bưu có vài lần ngẩn người, tuy rằng bình thường anh của cô vô sự cũng sẽ ngẩn người, nhưng lần này tuyệt đối bất đồng! Anh của cô thời điểm ngẩn người cư nhiên mặt lại đỏ, hơn nữa không dám nhìn về phía Hạo Huân, vậy trong đó tuyệt đối có vấn đề!

“Vì cái gì hỏi như vậy?” Cũng không thèm nhìn đến Hùng Tiểu Diệp, Hạo Huân cúi đầu nhìn tờ báo hỏi. Phản ứng của Hùng Bưu anh tự nhiên nhìn ở trong mắt, nhưng anh cũng không tính toán nói cho Hùng Tiểu Diệp.

“Thành thật mà nói, tối hôm qua hai người các anh nằm ở trên một cái giường, có phải hay không....... Hắc hắc......” Không cần nhìn, cũng biết lúc này nụ cười trên mặt Hùng Tiểu Diệp thực dâm tục.


“Con nít không nên loạn tưởng.” Nghe thấy tiếng cười của Hùng Tiểu Diệp khiến cho Hạo Huân nổi lên một trận da gà, chẳng lẽ con nít tư tưởng bây giờ đều cởi mở như vậy sao? Cũng không biết chính hắn cũng chỉ mới 23 mà thôi.

“Cái gì nha, em đã học đại học rồi, mới không phải đứa con nít! Không nói thì thôi, dù sao anh không nói em cũng biết” Đối với Hạo Huân xem cô là đứa con nít mà đối đãi, Hùng Tiểu Diệp bất mãn cau cái mũi hừ nói.

“Tiểu Diệp, em còn không ăn nhanh đi, đến trường bị trễ bây giờ” Liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, Hùng Bưu từ trong bếp đi ra, ra tiếng nhắc nhở nói.

“A! Anh, anh không nói sớm, thôi, em mang đến trường học ăn, em đi đây, bái bai!” Thấy đồng hồ trên tường kim đồng hồ chỉ bảy giờ năm mươi, Hùng Tiểu Diệp không khỏi kêu lên. Cầm lấy balô cùng bữa sáng chưa ăn xong, hướng về phía cửa lớn chạy nhanh.

“Tiểu Diệp, đi đường cẩn thận chút!” Nhìn bóng dáng Hùng Tiểu Diệp, Hùng Bưu lo lắng nói.

“Vâng, em biết rồi”

Nói xong, phanh một tiếng liền đóng đại môn lại, trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người Hùng Bưu cùng Hạo Huân, Hùng Bưu nhanh chóng cúi đầu ăn bữa sáng.

Buổi sáng mơ mơ màng màng từ trong lòng ngực Hạo Huân tỉnh lại, Hùng Bưu vẫn còn mơ màng chưa hoàn toàn tỉnh giấc thì Hạo Huân liền cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng không thua gì nụ hôm tối hôm qua. Nhất thời trí nhớ của tối ngày hôm qua như nước suối dâng lên, tất cả nhiệt khí toàn thân đều dồn lên gương mặt.

Hậu tri hậu giác phát hiện mình cũng không chán ghét Hạo Huân hôn, phát hiện này càng làm cho cậu không dám nhìn về phía Hạo Huân. Cậu không rõ là tại sao, khi cậu nhìn Hạo Huân, trong đầu sẽ nhớ tới nhiều chuyện anh nói với cậu.

“Bởi vì tôi thích em”

Anh ấy thế nhưng nói thích mình? Anh thích ở cậu cái gì? Hơn nữa cậu là nam a, anh như thế nào thích cậu? Vấn đề liên tiếp này làm cho đầu óc vốn không được linh hoạt của Hùng Bưu quả thực càng thêm phiền não.

“Ăn chậm một chút.”

“A? Khụ khụ..... Khụ khụ......” Ngô, thật là khó chịu. Hùng Bưu nhận lấy ly nước Hạo Huân đưa tới, Hùng Bưu vội vàng uống một hớp mới hết ho khan, “Cái kia, anh mới vừa nói cái gì?”

“Ăn chậm một chút.” Một bên giúp Hùng Bưu vỗ lưng, Hạo Huân không quên nhắc nhở cậu.


“Nga, tôi....... Tôi đã không có việc gì, anh không cần vỗ” Sau khi nhanh chóng nhìn thoáng qua Hạo Huân, Hùng Bưu cúi đầu nói.

Thấy Hùng Bưu hai gò má ửng hồng, Hạo Huân theo lời buông tay xuống, săn sóc ngồi xuống đối diện cậu, ôn nhu nói.

“Ăn xong bữa sáng, tôi mang em đi ra ngoài”

“Làm gì”

“Em cùng Tiểu Diệp cần một ít quần áo, ngoài ra hai người các em cũng cần có một cái di động, lúc có chuyện gì có thể liên lạc với tôi” Nhìn quần áo trên người Hùng Bưu đã nhạt màu, Hạo Huân không khỏi nhíu mày.

“Không cần, tôi cùng Tiểu Diệp đã có quần áo, hơn nữa chúng tôi cũng không cần cái gì di động, anh không cần tiêu phí như vậy. Chúng tôi đến đây là để trả tiền, như thế nào còn dùng tiền của anh?” Hùng Bưu kiên quyết lắc lắc đầu.

“Tiền em có thể chậm rãi trả, việc này cứ quyết định như vậy. Ngoan, trước tiên ăn xong bữa sáng đi, đợi dọn dẹp xong tôi đưa em đi ra ngoài” Không để cho Hùng Bưu có bất cứ ý kiến gì, Hạo Huân trực tiếp đứng dậy đi về hướng phòng.

“Nhưng mà......., A Huân!” Thấy Hạo Huân cũng không quay đầu lại hướng phòng đi tới, Hùng Bưu đành phải tiếp tục ngồi trở lại bên bàn ăn ăn bữa sáng

Có thể nghĩ, chờ bọn họ trở về nhất định là một đại đội quần áo, so sánh Hùng Bưu không đồng ý thì ngược lại Hùng Tiểu Diệp chính là vui sướng như bay lên trời.

Chờ sau khi Hùng Bưu cùng Hùng Tiểu Diệp yên ổn, Hạo Huân mới bắt đầu công tác. Chẳng qua thấy Hùng Bưu ngồi ở phòng khách chờ anh đến mức ngủ quên, anh liền trước tiên tan tầm trở về. Nếu là bình thường, không tới rạng sáng bốn năm giờ Hạo Huân không thể nào về nhà.

Khoảng một tháng Lam Linh cũng sẽ đến xem bọn họ, nhưng mà mỗi lần đều bị Hùng Tiểu Diệp kéo hỏi lung tung này kia, không cần hỏi cũng biết là về Hạo Huân. Nói như thế nào Lam Linh coi như là đại tỷ của Hạo Huân.

Đối với trước kia Hùng Bưu hận không thể đem thời gian ngủ đều dùng để làm công, mà hiện tại bỗng chốc có những thời gian rảnh rỗi cậu ngược lại không biết phải làm cái gì. Trừ bỏ lúc nhỏ mỗi ngày đến phòng tập thể dục luyện tập quyền anh, cũng chỉ có nấu ăn cùng thu thập phòng ở. Nhìn Hùng Tiểu Diệp cùng Hạo Huân đều có việc để làm, Hùng Bưu không khỏi nghĩ đến bản thân mình đã hoang phế việc học đã lâu.

Sau khi quyết định, hắn tính đến bữa tối sẽ nói ra ý nghĩ của mình. Không có biện pháp một ngày hai mươi bốn giờ chỉ có thời gian bữa tối mọi người mới có thể tụ cùng một chỗ, ban ngày Hùng Tiểu Diệp phải đi học, buổi tối Hạo Huân phải đi làm.

Hùng Bưu không nghĩ tới đề nghị của cậu lại bị hai người nhất trí phủ định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui