Luyện Kim Cuồng Triều


Diệp Lãng không nghĩ nhiều như vậy, ngồi ngay trước mặt bao nhiêu người, ăn bữa tối của hắn, lúc này, dù đang ăn với tốc độ cao, nhưng Diệp Lãng vẫn không để mất quý tướng của mình.

Tên tiểu tử này, sao lại có dáng vẻ quý tộc được, hay là mình nhìn nhầm?

Rất nhiều người bắt đầu hoài nghi, hoài nghi thân phận của hắn, tướng ăn đó không giống như một bình dân, nhất là khí chất, càng khiến người ta nghi hoặc.

- Đại ca nàng, cũng không tệ!

Ăn xong cơm, Diệp Lãng quay sang nói với Tam công chúa.

- Ừm!

Tam công chúa gật gật đầu, thể hiện ý kiến tán đồng.

Diệp Lãng làm vài động tác, chỉ là vài động tác cho tiêu cơm, nhưng tư thế lười biếng đó khiến người ta nhìn ra một mặt khác của Diệp Lãng.

- Diệp Lãng cẩn thận đấy, cô dâu này không đơn giản đâu, nàng ta nhất định sẽ đứng về phía đội đỏ!

Đại Tỷ nói, nàng cảm thấy Diệp Lãng sắp sửa hành động.

- Không sao! Ta đã liệu trước rồi, nếu không sao họ dùng trọng binh canh giữ chỗ này.

Diệp Lãng cười cười, hắn sớm đã nhìn ra chuyện này.

Nếu như không phải vậy, tại sao họ lại từ bỏ mấy cứ điểm kia, một trong những cứ điểm đó dễ canh phòng hơn chỗ này nhiều.

- Nàng ta không phải người thường, thực lực đã tiếp cận thiên cấp!

Đại Tỷ nói.


- Hứ!

Diệp Lãng chửi thầm một tiếng, hắn đã đoán là cao thủ, nhưng không ngờ lại cao đến trình độ đó.

- Sao, sợ rồi phải không, sợ thì cứ nhận thua đi.

Hải Na công chúa cười lạnh nói.

- Sợ cái đầu nàng! Chỉ là phiền phức một chút mà thôi, cùng lắm là hạ luôn cô dâu, điều này được phép chứ.

Diệp Lãng hỏi. - .

Tất cả mọi người trầm mặc, câu hỏi này họ không biết phải trả lời thế nào, chưa ai nghĩ sẽ hạ cô dâu.

- Không biết? Trọng tài đâu?

Diệp Lãng thấy mọi người không biết, liền đi tìm trọng tài hoạt động.

Trọng tài nghe Diệp Lãng nói xong, vã mồ hôi lạnh, sau một hồi thương lượng, họ mới trả lời:

- Đào thải cô dâu thì được, nhưng hai bên đều không có điểm.

- Vậy thì được, bây giờ ta hơn họ một điểm, hạ cô dâu xong, ta vẫn thắng!

Diệp Lãng dứt khoát nói.

- Cái này...

Trọng tài chỉ có thể vã mồ hôi.

Tên tiểu tử này đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, cả quãng đường họ đã được chứng minh điều này, bây giờ hắn còn muốn đả thương cô dâu cuối cùng!

- Được, bắt đầu nào! Ta muốn xử lý cô dâu của các ngươi!!

Diệp Lãng hét lên với đội đỏ, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, thanh âm của hắn truyền khắp khu vực, truyền đến tai tất cả mọi người, trong đó có cả cô dâu.

Đại hoàng tử nhìn sang phía Hồ Mi, trong mắt có thêm một loại cảm giác khó tả, là cảm giác đối với Diệp Lãng.

Hồ Mi lắc lắc đầu, cười, hắn cảm thấy Diệp Lãng rất thú vị, hoạt động hôm nay đúng là khiến người ta bất ngờ, mặc dù mình chưa chắc đã thắng, nhưng tham dự qua, cũng cảm thấy xứng đáng.

- Hừ! Là ai huênh hoang như vậy, muốn xử lý bổn tiểu thư!

Đại tiểu thư bên trong bước ra, lạnh lùng nói.

- Chính là người ta nói với nàng, số hiệu năm không năm không, hắn đúng là rất huênh hoang, nhưng, cũng có vài phần khí khái!

Đại hoàng tử nói, lúc này hắn cũng có chút bội phục Diệp Lãng.

Đổi thành hắn, đối diện với từng ấy người, lại còn đơn độc một mình, cho dù biết rõ đây chỉ là một cuộc chơi, cũng không thể nhẹ nhàng như vậy.


Còn nữa, phải đối diện với đại tiểu thư, thực lực cận kề thiên cấp, áp lực là rất lớn!

- Hay để ta ra ngoài giải quyết hắn, nhanh lên một chút, bụng ta bắt đầu đói rồi!

Đại tiểu thư nói, nàng vẫn chưa ăn cơm, ừm, chí ít vẫn chưa được ăn bữa chính.

- Đợi một chút chúng ta cùng lên, có lẽ nhanh thôi, bên ngoài đã bắt đầu...

Đại hoàng tử nho nhã nói.

- Nhanh lên nhé! Nếu như có vấn đề gì thì để ta ra.

Đại tiểu thư nói.

- Yên tâm, ta sẽ làm thế!

Đại hoàng tử nói.

- Chúng ta ra ngoài xem xét tình hình, Hồ Mi, nàng ở lại... trông chừng nàng ấy.

Lúc này, đại tiểu thư đã vào trong phòng.

- Ừm!

Hồ Mi gật gật đầu.

- Chuyện gì vậy?!

Đại hoàng tử đang định đi ra thì nhìn thấy một bàn chân rất lớn đang đá về phía mình.

May mà Đại hoàng tử nhanh nhẹn nên tránh được một cước đó, hắn còn chẳng kịp mắng rốt cục là ai, ai lại dám to gan, dùng chân đá hắn!

Kết quả, trọng tài hoạt động xuất hiện trước mặt hắn, sau đó nói:

- Xin lỗi Đại hoàng tử, mời giao thẻ bài của người!


- Cái gì?!

Đại hoàng tử sững người, hắn không hiểu, tại sao mình lại bị đào thải, tình huống này, hắn hoàn toàn không hiểu.

Lúc này, trọng tài chỉ vào tay áo của hắn!

Đại hoàng tử nhìn vào tay áo mình, kết quả phát hiện, tay áo đã bị người ta cắt đứt, vết cắt ngay ngắn, tuyệt đối là do một món lợi khí tạo thành, từ vết cắt có thể nhìn ra, nếu như đối phương tiếp tục, thì bàn tay hắn cũng chẳng còn.

Bây giờ, Đại hoàng tử thực sự cảm thấy sợ hãi, may mà đây chỉ là một trò chơi, hơn nữa người xuất thủ thủ pháp khống chế rất hoàn mỹ, cho nên mới không làm hắn bị thương.

Bây giờ, có thể xuất thủ với hắn, hình như chỉ có một người, không lẽ là...

Đại hoàng tử nhìn ra sau lưng, phát hiện thân ảnh Diệp Lãng vừa thoáng qua trước mắt hắn, lao vào trong nhà, quả nhiên là bị hắn đào thải.

Chủ là, sao hắn biết mình ra lúc nào?

Đại hoàng tử nghi hoặc, nhưng hắn không biết Diệp Lãng không phải là biết hắn sắp ra ngoài, Diệp Lãng chỉ biết mình phải vào được trong kia, cả quãng đường, nhìn thấy nhân ảnh nào xuất hiện là hắn đá, sau đó bồi thêm một kiếm.

Chỉ có thể nói là trùng hợp, là bản thân Đại hoàng tử xui xẻo, vừa hay đụng trúng Diệp Lãng!

Đại hoàng tử sau khi biết chuyện, trong lòng không biết bực bội thế nào, sớm biết như vậy, hắn đã ở lại bên trong, đời Diệp Lãng vào.

Đại hoàng tử rất âm ức, nhưng hắn cũng rất bội phục kiếm pháp của Diệp Lãng, có thể trong nháy mắt vừa đánh vừa thu, còn hắn đến một chút cảm giác cũng không có, nếu như không phải người khác nhắc nhở, bản thân căn bản không biết.

Sau đó Đại hoàng tử nhìn thấy đám đông bên ngoài, từng ấy con người mà không chặn nổi một người, điều này khiến hắn không thể không đánh giá cao Diệp Lãng.

Có lẽ không ai nghĩ rằng, sau khi tiến vào vòng bảo vệ của đội đỏ, Diệp Lãng như một cây ngân trâm, không ai có thể ngăn cản được hắn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui