Ở đại lục này, trẻ như vậy mà đã đến bát cấp, là rất không tệ, đáng để tự hào!!
Thân là một bát cấp võ giả, hắn lại không phát hiện nổi Diệp Lãng đi qua mình bằng cách nào, điều này khiến biểu tình của hắn trở nên rất ngưng trọng!
Không lẽ do mình không cẩn thận, bỏ qua cái gì?
- Họ Diệp kia, ngươi ở đẳng cấp nào?
Kẻ ăn chơi một lần nữa chặn đường Diệp Lãng, hắn muốn làm rõ chuyện này.
Nếu như nói Diệp Lãng thực lực tương đối thấp, vậy thì hắn khẳng định lúc nãy là mình không cẩn thận, và sẽ lại tiếp tục huênh hoang, nhưng nếu nói Diệp Lãng thực lực cao hơn hắn, vậy hắn sẽ lập tức bỏ đi, không quản chuyện này nữa.
- Đẳng cấp? Là cái gì?
Diệp Lãng có chút kì lạ, hắn không hiểu đẳng cấp và thực lực của mình liên quan gì đến nhau, dù sao cũng rất ít người hỏi hắn câu này.
- Chính là đẳng cấp võ giả hoặc ma pháp sự của ngươi, đừng có giả ngây nữa!
Kẻ ăn chơi nói.
- Ồ, ngươi nói cái đó hả, ta không phải võ giả cũng không phải ma pháp sư, cho nên, không có đẳng cấp!
Diệp Lãng thành thật trả lời, hắn chưa từng thi qua hai loại này, đương nhiên không có.
- Ngươi nói thật chứ? Ngươi không phải võ giả, cũng không phải ma pháp sư?
Kẻ ăn chơi có chút ngạc nhiên hỏi, vậy lúc nãy là gì, người thường có thể biến mất trước mặt mình sao?
Hình như không thể, tên tiểu tử này đang đùa mình sao?
- Đúng vậy, ta chỉ là một người qua đường, các ngươi đừng để ý đến ta, nói với người thân lão đầu, hắn ta sẽ chết trong vòng ba ngày tới, bảo họ chuẩn bị hậu sự đi!
Diệp Lãng phẩy phẩy tay, tiếp tục đi về phía trước.
-!!
Lão nhân đột nhiên nhãn thần phát sáng, hắn nhìn Diệp Lãng, tự hồ như không dám tin.
Xem ra, lão nhân cũng biết tình trạng sức khoẻ của mình, nhưng theo tính toán của hắn, có lẽ không nhanh đến thế, bây giờ nghe Diệp Lãng nói vậy, chắc phải có căn cứ gì, cho nên, lão giả tin những gì Diệp Lãng nói, tin rằng mình sẽ chết trong ba ngày tới.
- Hừ, người lừa được ai chứ, ngươi vốn chỉ là một võ giả tam cấp, từng ấy năm, người không thể không tiến bộ, hơn nữa đến đẳng cấp cũng không có! Còn nữa, ông của ngươi chết đi, hậu sự đương nhiên phải do ngươi làm.
Kẻ ăn chơi nói.
Ba!
Diệp Lãng giơ tay, tát thẳng vào mặt kẻ ăn chơi, vết bàn tay đỏ ửng đủ cho mọi người biết, lực đạo không hề nhỏ, người bị đánh chắc phải rất đau.
- Ngươi dám đánh ta!!
Kẻ ăn chơi bị đánh bất ngờ, sững ra một lúc rồi mới đùng đùng nổi giận rống lên một tiếng lớn, lúc này, hắn đã quên mất một chuyện, đó là mình không thể tránh được dù chỉ một cái tát của Diệp Lãng.
Một cái tát vừa rồi của Diệp Lãng không phải quá bất ngờ, xem ra chỉ là một cái tát bình thường, nhưng thân là bát cấp võ giả vậy mà vẫn bị ăn tát, sự việc này rất đáng thương thảo.
Có người nói, kẻ ăn chơi không chú ý, bị Diệp Lãng đánh lén, nhưng trên thực tế, cho dù là bị đánh lén, kẻ ăn chơi cũng không nên bị một người không có đẳng cấp đánh trúng như vậy.
Có thể đánh trúng bát cấp võ giả, trừ phi là vận khí bạo cường, nếu không cũng chỉ có một cách giải thích, đó là bản thân người đó có thực lực bất tục!
Có thực lực, thể hiện chuyện hắn nói mình không có đẳng cấp là nói dối, thể hiện, hắn vẫn còn giấu diếm, có thể thực lực của hắn rất mạnh cũng không biết chừng.
Điểm này, nếu như kẻ ăn chơi nghĩ qua, nhất định sẽ cẩn thận hơn, nhưng lúc này hắn không nghĩ được nhiều như vậy, bởi vì, hắn đang rất giận.
Trước mặt bao nhiêu người, bị giáng cho một cái tạt tai, nếu như đổi thành người khác cũng khó có thể chấp nhận nổi, huống hồ kẻ ăn chơi này trong tiểu thành vốn quen tác oai tác quái, vậy thì càng không thể chấp nhận được!
- Sao không dám! Lần sau nói chuyện cẩn thận chút, ông nội ta sống rất tốt!
Diệp Lãng lạnh lùng nói.
- Là tự ngươi nói! Ông nội người trong vòng ba ngày sẽ...
Ba!
Diệp Lãng giơ tay, lần này vẫn là đánh mặt, chỉ là đổi bên mà thôi, bây giờ, mặt của kẻ ăn chơi đã dễ nhìn hơn một chút, đối xứng hai bên.
- Nói với ngươi lần nữa, lão đầu này không liên quan gì đến ta, ta cũng chưa từng gặp qua hắn.
Diệp Lãng chỉ lão nhân nói, bây giờ những gì hắn nói hình như đã lọt được tai một số người, họ cũng cảm thấy Diệp Lãng đúng là không như mình nghĩ. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Ở đây, đến kẻ ăn chơi hắn còn dám đánh, người như vậy sao lại không dám thừa nhận ông nội mình?
- Ngươi đừng giảo biện nữa, hắn nói như vậy mà!
Kẻ ăn chơi bị lửa giận làm cho u mê, vẫn không chịu từ bỏ.
- Hắn nói phải là phải sao? Nếu như hắn nói ngươi là cháu hắn vậy ngươi chính là cháu hắn sao?
Diệp Lãng hỏi lại.
-... Hắn chẳng việc gì phải lừa ta, hai người đâu phải không quen nhau, tại sao ngươi lại nói không phải?
Kẻ ăn chơi ngữ khí trở nên yếu ớt, nhưng sự oán hận dành cho Diệp Lãng thì vẫn không hề suy giảm.
- Sao ta biết được, ghét nhất loại người này, ta giúp hắn, hắn lại bám lấy ta! Thiếu gia ta là thân phận gì chứ, nhìn y phục xem, lụa đấy, loại thượng đẳng!
Diệp Lãng khó chịu nói.
Lúc này, có người hình như phát hiện ra y phục trên người Diệp Lãng đúng là không phải loại thường, chỉ một bộ đơn giản mà giá trị tương đương tiền công một năm của một người bình thường.
- Cái này...
Kẻ ăn chơi cũng nghi hoặc, cho dù lão nhân trước mặt của thời kì phong quang nhất, thì người nhà hắn cũng không có loại y phục này, huống hồ họ bây giờ đều đã mất.
- Không sao, bổn thiếu gia đang tìm lữ quán để nghĩ, đúng rồi, không phải ngươi là thổ địa ở đây sao? Có biết ở đây lữ quán nào tốt nhất không?
Diệp Lãng nhìn kẻ ăn chơi hỏi.
- Ai là thổ địa, ta đâu có phải du côn, lữ quán tốt nhất, chính là cái trước mặt, nhưng ở đó không rẻ đâu.
Kẻ ăn chơi nói.
- Không rẻ càng tốt, sở thích duy nhất của bổn thiếu gia chính là tiêu tiền! Cảm ơn nhé...
Diệp Lãng cười cười, sau khi cảm tạ, chuẩn bị rời đi.
- Không cần cảm... đợi đã... hừ!!
Kẻ ăn chơi đột nhiên nghĩ ra một chuyện, đó là món nợ hai cái tát vẫn chưa trả xong, lúc nãy vì bận nói về mối quan hệ giữa Diệp Lãng và lão nhân mà quên mất.
Món nợ đó nếu như không tính, kẻ ăn chơi sẽ không chịu để yên!
- Ngươi lại muốn làm gì?
Diệp Lãng nhìn người đang đứng trước mặt mình, nhíu mày, đây đã là lần thứ ba hắn bị người ta chặn đường.
- Làm gì?
Ngươi tát ta hai cái, không lẽ định bỏ đi như vậy?
Kẻ ăn chơi lạnh lùng nói.
- Xin lỗi, ta không muốn gây chuyện, chỉ là lúc nãy ngươi nói chuyện có phần quá đáng, cho nên, ta mới tát ngươi hai cái.
Diệp Lãng áy náy nói, chỉ là cách hắn nói càng kích thích người ta hơn, khiến người ta cảm thấy hắn không giống như đang xin lỗi.
- Xin lỗi! Nói xin lỗi là xong sao? Bây giờ ta muốn đánh lại.
Kẻ ăn chơi nói.
- Ồ, vậy cho ngươi tát lại hai cái!
Diệp Lãng đứng đó bình thản nói, đã để cho người ta đánh lại rồi, thành ý phải nói là thể hiện rất rõ ràng.
Kẻ ăn chơi thoáng ngây ra, hắn cứ tưởng sẽ phải mất nhiều công sức lắm, ai ngờ Diệp Lãng lại để cho mình đánh lại, điều này hắn chưa từng nghĩ qua, cũng chưa từng gặp qua.
Thông thường, những lúc như thế này, người khác cho dù biết mình sai, cũng rất ít để người khác đánh lại, cùng lắm là tặng quà xin lỗi.
- Được, ngươi đứng vững đấy!
Kẻ ăn chơi nói, phì phì hay cái, xoa xoa tay, giống như định tát chết Diệp Lãng.
Giơ tay, một cái tát giáng xuống, dùng hết toàn bộ lực khí của hắn...
Ba!
Đây là thanh âm mà kẻ ăn chơi muốn được nghe thấy, nhưng sự thực thì nó không hề vang lên, một tát của hắn rơi vào không khí, còn Diệp Lãng thì không biết đã biến đi đằng nào.
Sức mạnh đánh đi, khiến hắn nhất thời không thể khống chế, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất, may mà hắn đã luyện qua, không thì ê mặt.
Nhìn Diệp Lãng bộ dạng thản nhiên đứng trước mặt mình, kẻ ăn chơi nộ hoả càng bốc, sau khi đứng vững, lại một cái tát nữa giáng xuống, cái tát này, hắn dùng lực mạnh hơn, tựa hồ như dùng hết sức lực của mình, chỉ muốn một tát giết chết Diệp Lãng.
Lúc này, ai cũng có thể cảm nhận được, kẻ ăn chơi đang rất giận!!
Có điều, lần này, vẫn là đánh hụt!!
Hắn không biết Diệp Lãng tránh kiểu gì, dù sao hắn vẫn là không đánh trúng, hơn nữa, bởi vì hắn dùng quá nhiều lực, nên lần này phải quay một vòng mới đứng được vững.
- Ngươi, ngươi muốn trêu ta?
Kẻ ăn chơi giận dữ nói.
- Trêu ngươi? Ta không có thời gian đó! Được rồi, hai cái tát ngươi đã đánh xong, vậy không còn gì nữa nhé, ta đi đây.
Diệp Lãng mặt không biểu tình nói.
-?? Cái gì ta đánh, lúc nãy người đều tránh hết còn gì!!
Kẻ ăn chơi giận dữ nói.
- Ta chỉ là nói cho ngươi đánh, chứ đâu có nói ta sẽ không tránh.
Diệp Lãng ngô nghê nói, trên mặt hiện rõ mấy chứ, sao ngươi lại ngốc như vậy.
Kẻ ăn chơi muốn phát điên, hắn nói tiếp:
- Ngươi không được tránh!!
- Tại sao không được tránh? Ta hỏi ngươi, nếu ta đánh ngươi ngươi có tránh hay không?
Diệp Lãng có chút kì quái nhìn kẻ ăn chơi.
- Đương nhiên là phải tránh rồi, ngươi nghĩ ta ngốc đứng yên cho ngươi đánh sao.
Kẻ ăn chơi nói.
- Thì đó, ngươi đánh ta ta đương nhiên phải tránh, nếu không ta cũng sẽ ngốc như ngươi.
Diệp Lãng ngơ ngác nói.
-... Người vừa đánh ta, cho nên không được tránh!!
- Ta đánh ngươi đâu có bảo ngươi không được tránh, là tự ngươi ngốc, không tránh được, bây giờ lại trách ta sao?
Diệp Lãng khó chịu nói.
-...
Câu nói này khiến kẻ ăn chơi triệt để im lặng, hình như Diệp Lãng nói đúng, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút vấn đề, chỉ là vấn đề rốt cục nằm ở đâu thì hắn không biết.
- Không đúng, không thể tính như vậy!!
Kẻ ăn chơi đứng trên đường một lúc lâu, cuối cùng thì hắn cũng nghĩ ra, nhưng hắn phát hiện bây giờ chỉ còn lại mình hắn cùng những kẻ hiếu kì vẫn đang không ngừng chỉ trỏ, còn Diệp lãng thì đã biến mất tự lúc nào.
- Hừ, lần này coi như ta xui xẻo, nhưng, thù này ta sẽ nhớ!!
...
Thời điểm đó, Diệp Lãng đang ở đâu?
Hắn vừa bước vào lữ quán, đang dùng cơm trong phòng ăn, một nhân ảnh khiến hắn khó chịu xuất hiện, nhưng, hắn chỉ nhíu mày, chứ không có hành động gì.
Cho đến khi người kia đến trước mặt hắn, hơn nữa còn là cường hành chạy đến, sau lưng hắn vẫn còn mấy tên hộ viện, định kéo hắn đi.
- Bỏ ta ra, ta là khách của vị thiếu gia này, là hắn gọi ta đến!
Thấy người kia nói vậy, mấy tên hộ viện có chút chần chừ, nhìn Diệp Lãng chờ đợi.
- Bỏ hắn ra!
Diệp Lãng nhìn người kia, nhíu mày nói.
- Vâng, mời công tử!
Hộ viện thấy Diệp lãng nói vậy, cũng không làm khó người kia nữa, thi lễ cáo từ.
- Ngươi ngồi đi! Bàn thức ăn này ngươi cứ tuỳ tiện dùng, nhưng ta cảnh cáo ngươi, đừng đem ý tứ của ngươi áp đặt lên người ta, đừng lấy ta ra làm cái cớ, lần sau, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa đâu.
Diệp Lãng nhíu mày, sao đó đứng dậy chuẩn bị rời đi, hắn không có tâm trạng ngồi ăn với người này.
- Xin lỗi, Diệp Lãng thiếu gia, không phải ta cố ý, chỉ là người nói cái ta đã không còn sống được bao lâu, xin người hãy giúp ta.
Người kia lập tức nói, hắn chính là lão nhân Diệp Lãng gặp phải lúc nãy, người tự xưng là ông nội Diệp Lãng.
- Nếu như có thể giúp được ngươi ta đương nhiên sẽ giúp, nhưng hành động như vậy ta không thích, không lẽ người sắp chết là có thể bắt người khác làm theo ý mình? Người khác chỉ là thương hại ngươi, chứ không phải nợ ngươi!
Diệp Lãng lạnh nhạt nói.
Nếu như nói, trước đó lão giả thành khẩn cầu xin hắn, vậy thì hắn sẽ không ngại giúp đỡ dưới một điều kiện nhất định, nhưng vấn đề là lão nhân ngay từ đầu đã nghĩ mình đáng thương, mình già, để bắt Diệp Lãng làm việc, giống như Diệp Lãng nợ hắn vậy.
Điều này khiến Diệp Lãng cảm thấy không vui, đối với lão nhân có chút phản cảm.
- Ta biết ta sai rồi, Diệp Lãng thiếu gia, cầu xin người, hãy giúp ta hoàn thành một tâm nguyện! Đây là tâm nguyện duy nhất của ta, và nó cũng có lợi cho người!
Lão nhân quỳ xuống, nói với Diệp Lãng.
Diệp Lãng vội vàng đỡ lão nhân dậy, hắn không muốn được người khác quỳ lạy, lại còn là lão nhân gia, làm vậy sẽ giảm phúc!
- Lão nhân, đừng quỳ trước mặt ta, ta không chịu được! Ngươi nói thử xem, rốt cục là chuyện gì, nếu như ta có thể làm được, vậy ta nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành.
Diệp Lãng nói, người ta đã quỳ xuống như vậy thì còn có thể nói được điều gì.
*Lão nhân nhìn quanh bốn phía, sau đó mới nói:
- Ở đây nói chuyện không tiện, chúng ta có thể tìm chỗ nào yên tĩnh hơn không.
- Có thể! Vậy thì mời ra hậu viện.
Diệp Lãng gật gật đầu nói.
- ...
Lão nhân do dự một lúc, rồi lại nhìn bàn thức ăn.
- Tiểu nhị! Dọn bàn thức ăn này vào trong viện tử cho ta!
Diệp Lãng nhìn ra được là lão nhân muốn ăn, trông hắn da bọc xương thế kia, nhất định đã phải nhịn đói rất lâu rồi.
Một chút thịt nướng lúc nãy của Diệp Lãng không thể lấp đầy được cái bụng đói đó!
- Được rồi, ngươi nói đi!
Diệp Lãng đợi lão nhân ăn xong, mới bắt đầu hỏi.
- Diệp Lãng thiếu gia, ta cũng họ Diệp, tên Diệp Thắng! Mặc dù bây giờ trông ta nghèo túng nhưng cũng là một quý tộc, là quý tộc Ngải La đế quốc, là nam tước cha truyền con nối, chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, ta sẽ nhường ngôi vị nam tước cho ngươi, dù sao sau ta cũng không còn ai nữa.
Lão nhân, cũng chính là Diệp Thắng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...