Luyện Kim Cuồng Triều


- Hừ! Ngươi giỏi lắm, bảo hắn tự mình xử lý cùng lắm là bắt cóc ta, hoặc trực tiếp cướp Thiên cơ giáp của ta! Bây giờ ta thực sự không biết nên cảm tạ ngươi hay nên hận ngươi!!

Lý Nguyệt biểu tình có chút phức tạp.

Nếu như nói, không có chuyện Diệp Lãng theo đuổi Lý Nguyệt, Lý Nguyệt đã không bị Diệp Lãng làm cho "tổn thương", mặc dù nàng không trách Diệp Lãng, nhưng ít nhiều cũng có chút oán giận, dù sao cũng là bị Diệp Lãng lừa mất tình cảm.

Nhưng nếu như nói không có những chuyện này, vậy thì nàng đã không ở đây, không cùng Diệp Lãng chiến đấu với Tham Lang quân đoàn, không được Diệp Lãng chỉ đạo, và cũng không có thành tựu hiện tại.

Cái này gọi là một mất một còn, khiến nàng rất mâu thuần!!

Có lẽ, cho dù không được, Lý Nguyệt vẫn cảm thấy bị lừa tốt hơn một chút, bởi vì chí ít có được một kỉ niệm đẹp mà cả đời này nàng không thể nào quên được.

- Bất luận ngươi hận hay là cảm tạ ta, ta vẫn sẽ làm như vậy, xin lỗi!

Nhã Điển Na cười cười, tỏ ra rất hào hiệp, chứ không vì thái độ của Lý Nguyệt mà thay đổi gì.

- Các nàng còn nói gì nữa, mau đi làm việc đi, không lẽ muốn ta một mình mệt chết?

Diệp Lãng đúng lúc này lên tiếng, làm cho Nhã Điển Na và Lý Nguyệt phải nhìn nhau cười, nụ cười xoá tan mọi ân oán, sau đó chạy vào lều giúp Diệp Lãng làm việc.

- Lý Nguyệt, nàng giúp ta mở bắp chân người này, ở vị trí đó, cẩn thận chút, đừng làm tổn thương kinh mạch hay xương cốt, sau đó moi cục u ra.

- Nhã Điển Na... nàng xem cái này trước...

-...

Nhã Điển Na vốn đang rất sốt ruột chờ được giao nhiệm vụ, nhưng một câu nói của Diệp Lãng khiến tâm trạng hưng phấn trong này lập tức biến thành thất vọng. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn

- Thiếu gia, ta cũng muốn giúp, bảo ta đứng nhìn không phải là quá lãng phí sao!


Nhã Điển Na nhìn Diệp Lãng đang bận rộn giúp bệnh nhân châm cứu, có chút đáng thương nói.

- Nàng cứ xem cái đó trước, bây giờ không cần nàng giúp, hơn nữa nàng cũng không biết! Học trước đã...

Diệp Lãng dứt khoát nói.

Muốn giúp được Diệp Lãng, chí ít phải biết một chút, Lý Nguyệt trong quân đội đã học qua một chút về trị liệu khẩn cấp, cho nên không cần dạy cũng biết, trải qua mấy ngày này, nàng cũng thuần thục hơn rất nhiều.

Hổ Nựu? Từ nhỏ đã theo Diệp Lãng, giúp hắn làm mọi chuyện nên từ nhỏ đã biết!

- Ờ, biết rồi...

Nhã Điển Na chỉ có thể gật gật đầu, sau đó chăm chú đọc sách, với sự thông minh của nàng, chỉ cần đọc qua một lần là biết, cho nên độ khó không lớn.

Diệp Lãng vì biết điểm này, cho nên mới để Nhã Điển Na giúp mình!

Đợi Nhã Điển Na thuần thục, những thứ khác cho dù nàng không biết, chỉ cần Diệp Lãng chỉ đạo một chút, nàng sẽ hiểu!

Đúng như Diệp Lãng dự liệu, Nhac Điển Na quả nhiên học rất nhanh, ban đầu nàng chỉ làm công việc trợ thủ, giúp Diệp Lãng trị liệu bệnh nhân.

Sau khi có người giúp đỡ, tốc độ chẩn trị của Diệp Lãng cũng nhanh hơn rất nhiều, chỉ là với tốc độ này vẫn chưa thể khám bệnh cho tất cả mọi người, còn có rất nhiều người phải đợi đến ngày mai, mà ngày mai vẫn còn những người khác nữa đến.

Đợi thông tin truyền đi, tin rằng tương lai càng lúc càng có nhiều bệnh nhân đến khám bệnh, Diệp Lãng muốn giúp hết là không thể, hắn cũng biết điểm này, ví dụ Thánh Thành, nếu như tiếp tục ở lại đó, thì bây giờ có lẽ cũng sẽ có rất nhiều người đến cầu chẩn Diệp Lãng.

Cho nên, Diệp Lãng sẽ kết thúc khi nào cần kết thúc, bây giờ khám được bao nhiêu thì khám bấy nhiêu!

- Thiếu gia, người định khám ở đây đến bao giờ? Nếu như người quyết định ở lại, ta cũng không có ý kiến gì.

Tối hôm đó, Nhã Điển Na bò đến bên cạnh Diệp Lãng, lúc này, không chỉ có một mình nàng mà cả ba người Diệp Lãng đều mệt đến mức không thể đứng dậy được.

Lúc này, bốn người đang nằm cạnh nhau trên một chiếc giường trúc, may mà cả bốn người họ đều không quá lớn, nhất là Hổ Nựu vẫn còn bé xíu nên chiếc giường trúc miễn cưỡng đủ cho bốn người.

- Ta sẽ không ở đây lâu đâu, đợi các ngươi tiến vào Thú thần chi thành, ta sẽ đi, có lẽ là khoảng tháng sau.

Diệp Lãng thuận miệng nói.

Thú thần chi thành? Lý Nguyệt lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, nhìn Diệp Lãng có chút hoài nghi.

- Đúng rồi, suýt nữa thì quên, bọn ta mà vào Thú thần chi thành thì phải mười năm nữa mới ra được, thiếu gia, người không nhớ bọn ta sao?

Nhã Điển Na cười hỏi.

- Có! Ta sẽ rất nhớ Hổ Nựu.

Diệp Lãng nói.

- Vậy còn ta thì sao?

Nhã Điển Na truy vấn.

- Nàng cái gì?


Diệp Lãng hỏi.

- Ngươi có nhớ ta không?

- Không!

Diệp Lãng trả lời rất dứt khoát, hoàn toàn không cần nghĩ, chứng tỏ đây chính là suy nghĩ chân thực nhất của hắn.

-...

Nhã Điển Na trầm mặc, nàng biết sẽ có kết quả này.

- Mười năm thời gian dài quá, thiếu gia, hay là ta không đi nữa.

Hổ Nựu buồn buồn nói.

Nhã Điển Na biết Hổ Nựu sẽ nói vậy, đây có lẽ chính là nguyên nhân khiến Diệp Lãng nhớ nàng nhất, nếu như đổi thành nàng, nàng sẽ không vì Diệp Lãng mà từ bỏ cơ hội này.

Thú thần chi thành, cơ hội đó chỉ có một lần, sau khi từ đó đi ra, nhất định trở thành một trong những nhân vật quan trọng nhất của thú nhân bộ tộc, hơn nữa quan trọng nhất là có thể tăng cường thực lực.

Trong thú nhân bộ tộc, tăng gia thực lực kì thực chính là gốc rễ để trở thành nhân vật quan trọng, thực lực yếu ớt trên cơ bản không thể trở thành nhân vật quan trọng, bởi vì không có ai tôn kính họ.

- Mười năm đúng là dài thật, ta cũng không nỡ.

Diệp Lãng gật gật đầu, hắn cũng rất muốn giữ Hổ Nựu lại, đừng đi Thú thần chi thành gì đó nữa.

- Không được! Không lẽ các ngươi đã quên những gì thoả thuận trước kia sao, Thái Nhã đã nhận lời tộc trưởng!

Nhã Điển Na lập tức nhắc nhở.

-...

Hổ Nựu trầm mặc, nàng vẫn còn nhớ chuyện này, đã đồng ý thì không thể nuốt lời, lúc nãy nàng cũng chỉ là nói vậy mà thôi.

- Chúng ta chỉ là nói vậy, không được sao? Đúng là nhiều chuyện!


Diệp Lãng trực tiếp nói.

-...

Nhã Điển Na trầm mặc.

Lý Nguyệt mỉm cười, sau đó đặt cằm lên cánh tay, cứ nằm như vậy nhìn về phía trước, hình như đang suy nghĩ điều gì.

- Lý Nguyệt nàng đang nghĩ gì vậy?

Diệp Lãng vừa hay nhìn thấy cảnh này, thuận miệng hỏi.

- Ta đang nghĩ, chúng ta ở cùng nhau như vậy có phải rất kì lạ không, vốn dĩ ta với ngươi là đối lập, bây giờ lại cùng nằm trên một chiếc giường...

Lý Nguyệt cười cười nói.

Không sai, cảnh tượng này đúng là rất kì lạ, bốn người vốn dĩ không hề ở cùng nhay, Diệp Lãng và Hổ Nựu còn đỡ, nhưng Lý Nguyệt và Nhã Điển Na thì không phải vậy, nhất là Lý Nguyệt!

Kết quả này, tin rằng trước đó không ai có thể ngờ đến.

Nhưng, cảnh tượng này xem ra cũng không tệ, vừa hài hoà lại vừa đẹp đẽ...

- Duyên là một thứ rất thần kì, có thể kéo hai người không tương tự lại với nhau, cũng có thể kéo hai người đối lập lại với nhau.

Diệp Lãng cảm khái nói, thế sự khó đoán, nói tóm lại đều là duyên.

Duyên, vừa là duyên của duyên phận nhưng cũng là duyên của nhân duyên!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui