Đến lúc đó, dù mình có công lao, nhưng thủ hạ không còn, đáng giá sao?
Không đáng!
Nhưng vấn đề này có cách giải quyết sao?
Hình như không có!
- Kỳ thật bản chất của chuyện này chính là vô vị, các ngươi cũng sẽ hy sinh vô vị, chúng ta chỉ đi ngang qua đây thôi, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới các ngươi, ta cũng không quản đến đám bại hoại các ngươi và ý tứ của Triệu Nhã Nhu gì cả.
Diệp Lãng nói rất tùy ý.
...
Lý Nguyệt trầm mặc, thầm nghĩ trong lòng: thiếu gia của ta a, ngươi đừng nói trực tiếp như vậy được không, tuy bọn họ là bại hoại, nhưng cũng không nên nói thẳng ra chứ, ít nhất muốn người khác dừng tay, ngươi không nên nói như vậy mới đúng.
- Bại hoại?
- Triệu Nhã Nhu?
...
Bọn họ có thân phận gì, ngữ khí khi nói chuyện rất lớn, trực tiếp gọi hoàng thượng là Triệu Nhã Nhu, còn dám ở trước mặt gọi chúng ta là bại hoại.
- Lớn mật! Ngươi dám gọi thẳng tục danh của hoàng thượng, đúng là đại nghịch bất đạo!
Tuy tên Tướng Quân kia không biết Diệp Lãng là người nào, hắn cũng không khẩn trương khi có người mạo phạm Triệu Nhã Nhu, nhưng biểu hiện bên ngoài phải thế, đây là thói quen mà hắn vẫn thường làm.
- Cái gì mà đại nghịch bất đạo, cái gì là lớn mật?
Diệp Lãng ngơ ngác nói:
- Từ khi nàng lên làm hoàng đế, ta vẫn luôn gọi nàng là Triệu Nhã Nhu, ta cũng không phải do nàng quản, không cần gọi nàng là hoàng thượng.
- Trước khi nàng trở thành hoàng thượng ngươi gọi nàng là gì?
Lý Nguyệt đột nhiên hỏi, lời này của Diệp Lãng rất rõ ràng, trước khi Triệu Nhã Nhu làm hoàng đế, chắc hắn xưng hô với Triệu Nhã Nhu bằng một cách khác.
Ẩn ý của lời này, mọi người ở đây điều nghe ra được, đồng thời cũng tinh tường chuyện này, bởi vì này có thể trực tiếp giải Diệp Lãng thân phận, biết rõ Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu có quan hệ với nhau.
- Trước khi nàng trờ thành hoàng đế thì ngươi gọi nàng là gì?
Diệp Lãng ngẫm lại, giống như không cần suy nghĩ, thuận miệng nói ra:
- Ta gọi nàng là Bát công chúa điện hạ...
...
Lời này hoàn toàn không có ý nghĩa gì, bề ngoài thì ai cũng xưng hô như thế, chỉ là sau khi hắn gọi thẳng tên Triệu Nhã Nhu có chút đặc biệt mà thôi.
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Tên Tướng Quân hỏi lại lần nữa, trừ hỏi điều này ra, hắn cũng không biết nên làm cái gì tiếp theo nữa.
- Ta đã nói rồi, ta tên là Lý Quỷ, nàng là lão tỷ của ta.
Diệp Lãng nói rất tùy ý.
- Đừng gọi ta là lão tỷ được không!
Lý Nguyệt có chút kháng cự, nàng không muốn nghe đến đến chữ "Lão".
- Ah, có thể, nàng là đại tỷ của ta.
...
Lý Nguyệt trầm mặc, chữ "Đại" cũng giống như vậy, giống như đang tuyên cáo mình lớn hơn hắn, hơn nữa, xưng hô này nghe không thân thiết lắm.
Rất nhiều người cũng gọi là đại tỷ!
- Thôi, ngươi vẫn gọi ta là lão tỷ đi!
Lý Nguyệt nói ra.
- Tốt, lão tỷ. Ngươi muốn ăn chút thịt thỏ không, lão tỷ?
Diệp Lãng đem thịt thỏ đã nướng chín tới, bản thân hắn cũng xé một chút để ăn.
Lý Nguyệt rất dứt khoát trả lời:
- Cho ta! Đưa cho ta, ngươi cũng không được nói thêm lời nào nữa!
- Vâng, lão tỷ! Cho ngươi, lão tỷ! Đón lấy, lão tỷ!
Diệp Lãng gật đầu, xé một miếng thịt thỏ đưa cho Lý Nguyệt. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
...
Lý Nguyệt im lặng, cắn một cái thật mạnh vào thịt thỏ, nhai rất mạnh, giống như đang phát tiết tâm tình bất mãn của nàng. Nàng không dám nói với Diệp Lãng, bởi vì nàng biết Diệp Lãng sẽ đưa ra một kết quả mà nàng rất buồn bực.
- Các ngươi đúng là rảnh rỗi!
Tên Tướng Quân nhìn bọn Diệp lãng bắt đầu ăn thịt thỏ nướng, hắn có cảm giác mình không được để ý tới, một cảm giác nhục nhã xuất hiện trong lòng, lửa giận trong lòng của hắn bốc lên.
Tình huống hiện giờ, các ngươi đang bị đại quân chúng ta vây quanh, vừa rồi còn tiến hành đánh giết một trận, hiện tại các ngươi giống như đang dạo chơi ngoài thành, xem chúng ta giống như không khí không tồn tại.
Chuyện này, chính là khiêu khích trần truội!
- Ân, nếu không có lời nói của các ngươi, ta sẽ tin rằng chúng ta còn rãnh rỗi hơn.
Diệp Lãng gật đầu, không để ý đến tên Tướng Quân, hắn còn đổ thêm dầu vào lửa.
- Móa, cho dù lão tử có chết cũng phải bắt cho được các ngươi! Các huynh đệ, giết đôi cẩu nam nữ này cho ta!
Tên Tướng Quân kia hét lên giận dữ, lúc này hắn cảm thấy, cho dù có phải chết hơn phân nửa số người, hắn cũng không hối hận về quyết định này của mình.
Hai người này đang khiêu khích tôn nghiêm của đội quân Sói Xám, đây là vấn đề nghiêm túc.
Kỳ thật, trong lòng của hắn còn một các nghĩ khác, nhưng hắn rất che dấu, cho dù người của hắn có chết nhiều hơn nữa, hắn cũng không có việc gì, còn cầm được công lao, vì sao lại không làm!
- Nếu các ngươi đã muốn chết, ta cũng không còn cách nào, Lý Nguyệt lên đi, những người này không phải là người tốt, ngươi cứ yên tâm mà giết!
Diệp Lãng nói rất lạnh nhạt, hơn nữa dưới tính huống không ai biết, dưới chân của hắn xuất hiện một cổ ma lực, đang vẽ phác thảo một tòa luyện kim trận dưới mặt đất.
Chuyện này không có ai biết, kể cả Lý Nguyệt cũng không phát giác, tuy nàng có chút hoài nghi, nhưng lại cảm thấy Diệp Lãng chắc chắn sẽ quan tâm đến mình, bằng không thì mỗi lần mình bị thương thừa sống thiếu chết, hắn đều nhanh chóng cứu mình.
Lý Nguyệt cảm thấy, nếu như đổi lại là người khác, nói ví dụ như Chân Tiểu Yên, Diệp Lãng chắc chắn sẽ không để cho Chân Tiểu Yên bị bắt cứ tổn thương nào, mà nàng biết chắc hắn cũng sẽ làm như vậy với mình.
- Ta biết rồi, không cần ngươi nhắc nhở!
Lý Nguyệt lạnh lùng nói, thân thể lóe lên rồi biến mất trước mắt mọi người, sau đó thân ảnh của nàng xuất hiện trong trận doanh của đội quân Sói Xám, nàng muốn đại khai sát giới một lần nữa.
Kiếm quang xuất hiện giống như lưu tinh (sao băng), đương nhiên, đó không phải là lưu tinh, mà là mưa sao chổi!
Mỗi lần kiếm quang hiện lên, chắc chắn sẽ có người ngã xuống, hoặc nằm trong vũng máu, nhìn sơ quá biết chắc khó có thể sống sót, chỉ người có vận khí tốt mới có thể còn sống sót.
!!!
Tên Tướng Quân không ngờ Lý Nguyệt lại động thủ trước, trực tiếp nhảy vào trong trận doanh của mình, bắt đầu tàn sát, nhưng hắn cũng minh bạch, Lý Nguyệt đang chiếm tiên cơ, thời điểm này mà nàng không làm vậy, thì nàng sẽ càng bị động.
Lý Nguyệt tiến vào, đội quâ Sói Xám bắt đầu hỗn loạn, nhìn người của mình lần lượt ngã xuống, mà mình lại không thể nhìn thấy thân ảnh xuất quỷ nhập thần của địch nhân, làm cho thần kinh của bọn họ căng lên.
- Aaa...
- Aaaaaaa...
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, hơn nữa còn vang lên từ hai nơi cách xa nhau, điều này càng làm cho người ta không biết Lý Nguyệt đang ở địa phương nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...