Luyện Kim Cuồng Triều


Trong lúc đấy, Diệp Lãng cũng nhận được báo cáo của Lãnh Huyết Ngũ, báo cáo về thực lực che dấu bên cạnh Triệu Nhã Nhu, kết quả cho hắn biết Triệu Nhã Nhu này đúng là khùng bố a, cho dù là Thiên cấp cao thủ đến đây cũng chưa chắc có thể làm gì được nàng.

Cho nên Lãnh Huyết Ngũ nhắc nhở Diệp Lãng, không đến vạn bất đắc dĩ thì không nên động vào Triệu Nhã Nhu, cũng không nên lộ ra thân phận của mình.

Câu phía trước thì Diệp Lãng cảm thấy không thành vấn đề, ít nhất mình cũng có chùng mực, bất quá câu sau thì khó, ở lâu, lấy sự khôn khéo của Triệu Nhã Nhu hẳn là sẽ phát hiện cái gì đó.

Mà tựa hồ Diệp Lãng không chú ý đến, hắn vẫn còn đang kỳ quái là thái độ của Triệu Nhã Nhu với hắn rất kỳ quái, không giống như thái độ với một người xa lạ.

Mặc kệ nói gì thì nói, Diệp Lãng cảm thấy cần phải vứt bỏ Triệu Nhã Nhu, ngày mai nhất định phải vứt bỏ nàng...

Ngày hôm sau, Diệp Lãng thử qua rất nhiều biện pháp nhưng vẫn không thoát được Triệu Nhã Nhu, Triệu Nhã Nhu giống như cao đán vậy, dán chặt trên người Diệp Lãng.

Đối với điều này, Diệp Lãng cũng nói thẳng Triệu Nhã Nhu thật phiền, không nên quấn quít lấy mình!

Kết quả, Triệu Nhã Nhu nói một câu, làm cho Diệp Lãng đột nhiên nhớ lại một chuyện, "Vì sao ngươi muốn vứt bỏ ta, vì sao ngươi không thích ta như vậy!"

Đối với vấn đề này, Diệp Lãng cũng không để ý, còn tưởng rằng Triệu Nhã Nhu nói về chuyện hôm qua đến giờ, hắn đã không phải một lần hai lần muốn vứt bỏ Triệu Nhã Nhu.

"Ta cảnh báo ngươi..."

Cuối cùng Diệp Lãng cũng chỉ có thể dùng biện pháp nguyên thủy nhất - chạy. Hắn đắt ngựa chạy như điên, tốc độ kia làm cho đến cả ngựa cũng có điểm không chịu nổi, có điểm theo không kịp.

Đối với điều này, Triệu Nhã Nhu lên ngựa điên cuồng đuối theo, hai bên ta chạy ngươi đuối, dần dần không biết cả phương hướng, mà người đi theo Triệu Nhã Nhu cũng bắt đầu càng ngày càng ít.

"Ngươi còn chạy!"


"Ngươi còn truy!"

"Ngươi không chạy thì ta sẽ không truy!"

"Ngươi không truy thì ta sẽ không chạy!"

"Trước tiên ngươi đừng chạy!"

"Trước tiên người đừng truy!"

Diệp Lãng cùng Triệu Nhã Nhu còn đang giằng co, mà Lý Nguyệt lúc này chỉ có thể cảm thấy đau đầu, nàng không ngờ sự tỉnh sẽ phát triển đến nước này, đường đường Nữ Hoàng lại có thể chơi vui vẻ như vậy.

"Ngươi..."

"Ngươi..."

Dựa vào, ai vui vẻ!

Nếu biết ý tưởng của Lý Nguyệt, nhất định Diệp Lãng cùng Triệu Nhã Nhu đều phản

"Ý? Đây là đâu?" Đột nhiên Triệu Nhã Nhu hỏi, lúc này nàng mới phát hiện hoàn cảnh nơi này thật xa lạ, mà đồng thời nàng cũng phát hiện dường như đám người của mình cũng biến đâu mất.

Điều này làm nàng cảm thấy có điểm giật mình, nàng biết năng lực của hoàng gia thị vệ, cho dù mình chạy mau nhưng cũng không đến nỗi bị lạc!

Mà lúc này nàng lại có điểm sợ hãi, sợ Diệp Lãng làm gì với mình, hiện tại cũng chỉ có ba người họ.

"Ta đâu biết!" Diệp Lãng tức giận đáp, tựa hồ hắn cũng phát hiện hiện tượng kỳ quái này, hắn không cảm giác được khí tức của Lãnh Huyết Ngũ, hỏi cũng không có đáp lại.

Xem ra không chỉ có Triệu Nhã Nhu đã không có thị vệ, ngay cả Diệp Lãng cũng không

Bất quá lúc này Triệu Nhã Nhu cũng chỉ có một mình, là một cơ hội tuyệt hảo để giết nàng nhưng Diệp Lãng lại không làm như vậy, cũng không biết có phải hắn không nghĩ đến không nữa.

"Ngươi không biết? Vậy ngươi dẫn chúng ta đến đây làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn gây rồi với chúng ta." Triệu Nhã Nhu che thân thể mình lại nói.

"Đi đi, cho dù nữ nhân khắp thiên hạ đều chết hết thì ta cũng không có hứng thú gì với ngươi." Diệp Lãng rất trực tiếp trả lời.

"Ngươi nói cái gì!" Âm thanh lạnh lùng Triệu Nhã Nhu đáp trổ, mà trên người nàng phát ra một cỗ lãnh khí mãnh liệt.

Câu nói vừa rồi của Diệp Lãng thật sự rất kích thích người, cho dù tính tình của Triệu Nhã Nhu tốt đến đâu đi nữa cũng sẽ phát hỏa chứ đừng nói tính tình của nàng vốn không tốt mấy.

"Ta nói... Dù nữ nhân khắp thiên hạ đều chết hết thì ta cũng không có hứng thú gì với ngươi!" Diệp Lãng lại nói, không chút nào để ý đến sát khí của Triệu Nhã Nhu.

"Ta làm ngươi chán ghét đến vậy sao!" Thanh âm của Triệu Nhã Nhu càng ngày càng lạnh.

"Không phải chán ghét hay không, ta không có cảm giác gì với ngươi, đấy là vấn đề về nguyên tắc!" Diệp Lãng không thèm, để ý nói.


"Hoàng Thượng, trước đừng nói cái này, nên nói đến tình cảnh hiện tại của chúng ta a!" Lý Nguyệt thấy không khí ngày càng căng thẳng liền mở miệng nói sang chuyện khác.

"Hừ!" Triệu Nhã Nhu hừ lạnh, cũng lạnh lùng nhìn Diệp Lãng.

Đây mới là Nữ Hoàng bệ hạ, xem ra nàng đã khôi phục bình thường! Tuy rằng lãnh ý của Triệu Nhã Nhu làm cho người ta sợ hãi, bất quá Lý Nguyệt lại cảm thấy như vậy mới bình thường, Triệu Nhã Nhu vốn nên như vậy.

"Fox công tử, có phải ngươi cũng không biết chúng ta đang ở đâu?" Lý Nguyệt hỏi Diệp Lãng, theo thái độ của Triệu Nhã Nhu thì hỏi cũng như không, hơn nữa, nàng cũng là chạy

theo Diệp Lãng mà đến đây.

"Không biết! Bất quá ta có thể khẳng định một chuyện!" Diệp Lãng nói.

"Chuyện gì?" Lý Nguyệt hỏi, mà Triệu Nhã Nhu cũng đặt lực chú ý lên người Diệp Lãng.

"Chúng ta lạc đường!"

"..." Hai nàng trầm mặc.

"Cái này không cần nói cũng biết! Nói cách khác, ngươi cũng không biết mình đang ở đâu?" Triệu Nhã Nhu lãnh đạm nói. Nguồn: https://truyenfull.vn

Diệp Lãng gật gật đầu, nhìn tình huống bốn phía, sau đó nói: "Không biết, nhưng ta còn có thể khẳng định thêm một chuyện!"

"Nói!"

"Chúng ta thất lạc cùng những người khác!" Diệp Lãng nói.

"Cái này cũng là nói nhảm!" Triệu Nhã Nhu nói.

"Ngươi không thể nói một ít thứ gì có ích được sao?" Lý Nguyệt có điểm vô lực nói.

Diệp Lãng nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Có, ta còn có thể khẳng định một chuyện!"

Triệu Nhã Nhu cùng Lý Nguyệt đều nhìn Diệp Lãng, lần này các nàng cũng lười hỏi


lại.

"Ta khẳng định, nếu chúng ta không tìm chỗ trú mưa thì nhất định sẽ biến thành ướt sũng!" Diệp Lãng nói.

"? Ý ngươi là, trời sắp mưa sao?" Lý Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, nhìn thế nào cũng không có dấu hiệu tròi sắp mưa cả.

"Đúng vậy, lập tức sẽ mưa, hơn nữa còn có dông tố nên tốt nhất chúng ta nên đến cái sơn động kia!" Diệp Lãng chỉ vào một cái sơn động không xa, đây là một sơn động nắm ở giữa một sườn núi nhỏ, động khẩu rất lớn làm cho người ta nhìn vào liền chú ý ngay.

"Ngươi xác định trời sẽ mưa sao?" Triệu Nhã Nhu hỏi.

"Xác định!" Diệp Lãng gật đầu, cũng không giải thích.

"Tốt, chúng ta đi!" Triệu Nhã Nhu cũng rất rõ ràng.

Vì thế ba người đi về phía sơn động kia, mà khi bọn hắn đi vào sơn động, thời tiết bên ngoài bắt đầu biến hóa, mây đen đày đặc, đây là điềm báo trước khi có dông tố.

Lúc này Triệu Nhã Nhu cùng Lý Nguyệt đang cảm thấy may mà mình tin Diệp Lãng, nếu không thật sự phải ướt sũng.

"Sao ngươi biết trời sẽ mưa?" Lý Nguyệt tò mò hỏi.

"Từ vài chỉ tiết hoàn cảnh chung quanh có thể nhìn ra được, cái này không khó, nếu ngươi muốn học thì ta có thể dạy cho ngươi." Diệp Lãng nói.

Lý Nguyệt gật đầu, tất nhiên nàng sẽ muốn học, rất tiện cho hành quân đánh giặc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui