"Lão bản..."
Hỏm nay Lý Nguyệt vẫn đến đúng hạn, khi nàng nhìn thấy Diệp Lãng, nhất là ba lồng bánh bao nhỏ trước mặt hắn, nàng rất muốn cười, bất quá vẫn nhịn được, như vậy quá thất lễ.
"Lão quy củ, ta hiểu."
Lý Nguyệt ăn bánh bao nhỏ, cũng vụng trộm nhìn về phía Diệp Lãng, lần này Diệp Lãng cũng không làm cái loại động tác như hôm qua nữa, hắn đang xù lý cái lồng thứ ba.
"Tiểu đầu đất, ngươi ăn nhiều như vậy làm gì, căng hỏng bụng thì sao?" Lãnh Huyết Ngũ truyền tin tức cho Diệp Lãng, nàng có chút lo lắng, vốn tưởng Diệp Lãng kêu ba phần chỉ khoe một chút, sau đó chia cho mình ăn, không ngờ Diệp Lãng lại thật sự ăn hết.
"Không sao cả, mới ba lồng thôi, ta nuốt trôi mà, ta chỉ muốn cho Lý Nguyệt nhìn xem ta mạnh hơn nàng!" Diệp Lãng trả lời.
"Ngươi đang dỗi sao?" Lãnh Huyết Ngũ vô lực hỏi.
"Ừ!" Diệp Lãng thừa nhận, làm cho Lãnh Huyết Ngũ có điểm ngoài ý muốn nhưng ngẫm lại thì chuyện gì Diệp Lãng chẳng làm ra được nên cũng bình thường lại.
"..."
"A, no rồi, không, mới no tám phần mà thôi, lão bản lại đóng gói cho ta một phần!" Diệp Lãng vỗ bụng nói
Lãnh Huyết Ngũ trầm mặc, mà bánh bao nhỏ trong miệng Lý Nguyệt lại rớt xuống dưới, miệng nàng cũng há thật to, nàng biết Diệp Lãng đang thể hiện.
Lần này Diệp Lãng mang một phần bữa sáng đi rồi, đi trước Lý Nguyệt, cũng không nói gì với nàng.
Buổi chiều, Lý Nguyệt đi đến sân tập bắn. Cũng như ngày hôm qua, bất quá tình huống hôm nay dường như đã thay đối, ít nhất mảnh đất trống không gần mình cũng không có nữa.
Chẳng lẽ Diệp Lãng còn chưa tới sao?
Không phải, Diệp Lãng đã đến đây, có điều lần này không xuất hiện tình huống thái điều như hôm qua nữa nên bên cạnh hắn còn người khác, tách hắn và Lý Nguyệt ra.
Bất quá tuy bị tách ra nhưng Lý Nguyệt vẫn chú ý đến sự tồn tại của Diệp Lãng, mà lần này lại làm nàng cảm thấy ngoài ý muốn một lần nữa.
Đơn giản là nàng phát hiện tài bắn cung của Diệp Lãng lại tiến bộ, hơn nữa rất rõ ràng, cho dù là chính mình cũng chưa chắc bắn được như hắn.
Một ngày, vẻn vẹn là một ngày a, hắn liền từ một thái điều biến thành cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ vượt qua mình, điều này làm cho Lý Nguyệt cảm thấy thật căm tức, đồng thời cũng thật bất đắc dĩ.
Mà Lãnh Huyết Ngũ âm thẩm đi theo cũng thấy kỳ quái, Diệp Lãng tiến bộ quá nhanh.
mình vẫn đi theo hắn mà không biết, ở giữa lại có một lần tiến bộ nhảy vọt, giống như hắn đã luyện mấy ngày rồi vậy.
Chẳng lẽ tối hôm qua hắn vụng trộm đi luyện? Không được, nhất định phải hỏi rõ chuyện này.
Lãnh Huyết Ngũ không biết Diệp Lãng luyện trong mơ, mà sau khi được câu trả lời nàng lại cảm thấy Diệp Lãng đang gạt mình, nói vớ vấn.
Mặc kệ nói như thế nào đi nữa, tài bắn cung của Diệp Lãng tiến triển cực nhanh, hiện tại hắn đã bắt đầu liên hệ bản bí kịp kia, mà hắn cũng không biết sẽ tạo nên bao nhiêu ảnh hưởng.
ở trong đó xuất hiện tiễn xoay tròn, tiễn rẽ một đường cong, còn cứ tứ tiễn tề phát, khoái tốc liên xạ, hết thảy kiểu bắn tân kỳ xuất hiện trong tay Diệp Lãng.
Điều này làm cho những người luôn lấy tài bắn cung làm tự hào lập tức như bị nhốt vào đáy giếng, cảm thấy mình chính là con ếch dưới đấy, không biết tròi đất bao la...
Mấy ngày kế tiếp, hứng thú của Diệp Lãng càng lúc càng lớn, còn riêng chế tác một cây cung cho mình, còn có một ít tên đặc biệt.
Dù sao mấy ngày nay trừ bỏ theo đuối Lý Nguyệt cũng không có chuyện gì làm, vừa lúc có thể lợi dụng.
Sau đấy...
Thiện xạ tính cái gì, bây giờ ta cũng không hiếm lạ, lợi dụng cải tạo với cung tiễn, ba trăm thước cũng chẳng là gì.
Mỗi lần Diệp Lãng kéo Viên Nguyệt Cung, trên Viên Nguyệt Cung sẽ xuất hiện một tia ánh sáng đặc hữu của luyện kim trận, tựa hồ nói cho mọi người biết rằng đây cũng không phải một cây cung bình thường, là một thanh cực phẩm luyện kim vũ khí
Bất quá mặc dù có chút luyện kim thành phần nhưng vẫn được xem như một cây cung, có thể dùng vào hoạt động vây săn.
"Thiếu gia, ngươi làm như vậy có rêu rao quá không, chẳng lẽ ngươi không dùng cung bình thường được sao?" Athena có chút lo lắng bởi nói thế nào đi nữa cây cung này cũng là một thanh luyện kim vũ khí có thể làm cho người ta hoài nghi không?
Diệp Lãng lắc đầu, nói không sao cả bởi luyện kim trận trên cây cung này rất đơn giản, chỉ gia tăng một ít lực đạo làm cho tên bay xa hơn mà thôi.
Quả thật rất nhiều người có thể làm ra cây cung như thể, chỉ bỏ thêm một ít phụ trợ, làm cho tên bắn ra càng chuẩn xác, càng mạnh hơn một chút mà thối.
Tài bắn cung của Diệp Lãng kỳ thật đều dựa vào chính hắn sử dụng nội lực tiến hành, cũng không phải dựa vào luyện kim thuật.
"Phượng Vũ Cừu Thiên!"
Trong nháy mắt Diệp Lãng bắn ra chín mũi tên, bay múa trên không trung như phượng hoàng vung cánh vậy làm cho tất cả mọi người lâm vào rung động. Lúc này Lý Nguyệt đã không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả cảm xúc của mình. Bạn đang đọc truyện được tại
Đây là thái điều mấy hôm trước sao? Loại tài bắn cung này cho dù đối phó Kiếm Thánh cũng dư sức nữa là, quá mạnh mẽ!
Tài bắn cung của Diệp Lãng đã đại thành trong bảy ngày này, mà kỳ thật mọi người không biết còn có rất nhiều chiêu thức hắn chưa bày ra, nếu không bọn họ sẽ trực tiếp gọi Diệp Lãng là Thần Tiễn, sau đó cúng bái...
Mà đối với điều này, Athena lại cao hứng một hối, nàng cho rằng trong lần ngắm trăng kia cũng không sai biệt lắm có thể xác định sự thành công của kế hoạch này.
Tin rằng khi vây săn, lại thêm vài lần vô tình gặp gỡ, lại trình diễn một chút tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân thì chắc chắn Lý Nguyệt sẽ bị công hãm
Nói đi cũng phải nói lại, lần ngắm trăng đó cũng xảy ra một chuyện làm Diệp Lãng không ngờ đến.
Đấy là một đêm trăng tròn, trong truyền thuyết, đêm trăng tròn sẽ xuất hiện truyền thuyết kỳ lạ...
"Tiểu đầu đất, ngươi không đi tham gia Thưởng Nguyệt Hội sao?" Lúc đó Lãnh Huyết Ngũ phát hiện Diệp Lãng không có ý định nhích người, chỉ đứng trong viện tử ngán người nhìn ánh trăng.
"Không muốn đi..." Đột nhiên Diệp Lãng nói.
"Vì sao?" Lãnh Huyết Ngũ cảm thấy có điểm kỳ quái.
"Ta ghét ánh trăng!" Diệp Lãng mạc danh kỳ diệu nói.
"Cái gì?" Lãnh Huyết Ngũ càng thêm kỳ quái, nếu ngươi đã ghét thì sao còn đứng đây ngắm trăng, đây khống phải là tự tìm phiền toái sao?
"Cử đầu vọng minh nguyệt, để đầu tư cố hương, ngươi nghe qua câu thơ này chưa?"
"Chưa từng nghe qua, không có cảm giác gì." Lãnh Huyết Ngũ không thèm để ý trả lời, quả thật hai câu thơ này không coi như thơ hay gì, tuy xuất từ đại thi nhân Lý Bạch nhưng trừ bỏ biểu đạt loại tình cảm nhớ nhà của mình, trên cơ bản không có ý cảnh xinh đẹp gì ả, không thể làm cho người khác cộng minh.
"Chưa từng nghe qua hay không cảm giác cũng không sao cả, chỉ biết ý tứ của nó là được rồi." Diệp Lãng thuận miệng nói.
"Cái này thì ta biết, ngươi nhìn trăng nhớ đến cổ hương của mình phải không? Ta nhớ cố hương của ngươi ở đây mà?" Lãnh Huyết Ngũ nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...