"Ngươi có thể sao? Ngươi là Y Sư à?"
"Ta là luyện kim thuật sĩ, ta biết y thuật," Diệp Lãng hồi đáp, lời này giống như không có chút tính thuyết phục nào, nhưng lúc này lại làm người ta giống như được ăn thuốc an thần vậy.
Lúc này bọn họ cũng không biết vì sao lại tin tưởng, tin lời nói của người xa lạ như Diệp Lãng đây, có người nói có thể là vì Diệp Lãng là hy vọng cuối cùng, mọi người không muốn đánh vỡ hy vọng đó.
"Nếu các ngươi rảnh thì tụ tập người có bệnh tình thật nặng đến đây, bây giờ không ai giúp chúng ta, chỉ có thể dựa vào chính mình!" Diệp Lãng nói với những người bị nhiễm bệnh ở bên cạnh.
"Vâng!""Tốt!"
Lập tức những người bệnh gần đó bắt đầu làm việc, chuyển những người bệnh nặng qua phía này, thật sự không ít, nếu Diệp Làng dùng kim châm độ huyệt thì cho dù hắn hư thoát cũng không cứu nổi một phần mười.
Bởi vậy, tìm ra thuốc chữa mới là biện pháp tốt nhất!
Diệp Lãng quan sát, cảm thấy loại ôn dịch chưa bao giờ xuất hiện này làm hắn thật đau đầu, hắn đang suy nghĩ vì sao ta vừa đến đã đưa cho ta một cái nan đề như vậy, ta lại mới xuất thế làm y nha!
Bây giờ toàn bộ Thánh Thành đều truyền lưu một sự kiện, một thiếu niên đang tiến hành những cố gắng cuối cùng với ôn dịch, tuy hắn có thể thất bại nhưng cũng không thể hủy diệt tính truyền kỳ của hắn được. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Ai cũng biết, vốn thiếu niên này có thể không cần đếm xỉa đến!
Đương nhiên, cả Thánh Thành cũng biết thiếu niên này đánh Dịch Đăng giáo chủ một quyền cũng kéo vào khu cách ly làm Dịch Đăng giáo chủ bị lây bệnh.
Tuy rằng tình huống này làm rất nhiều nhân viên thần chức tức giận, nhưng bọn hắn lại không làm gì thiếu niên này được vì thiếu niên này đang làm việc tất cả mọi người không dám nhưng vẫn cần người làm.
Mà nếu chuyện này được giải quyết thì càng không có ai đi truy cứu chuyện này, bởi lúc đó thiếu niên này đã trở thành một anh hùng, một anh hùng có thể lưu truyền thiên cổ!
Người có thể cứu bảy tám vạn người, chẳng lẽ còn không đủ tư cách sao?
Thời gian thấm thoát thoi đưa, rất nhanh đã qua ba ngày, mà trong ba ngày đêm này, Diệp Lãng vẫn chưa từng nghỉ ngơi, mà lúc này rốt cục hắn cũng đã hiểu rõ tính công kích của bệnh độc, tất cả các giai đoạn của nó!
May mà thời kỳ ủ bệnh và thời kỳ phát bệnh của ôn dịch này tương đối dài làm cho hắn có đủ thời gian đi dò xét, thực nghiệm, nếu không lúc này sẽ có càng nhiều người chết.
"Bắt đầu chế thuốc!"
Diệp Lãng vẽ một luyện kim trận trên mặt đất, bắt đẩu xử lý một ít tài liệu, tinh lọc, áp súc vân vân, tất cả đều dùng luyện kim trận xử lý, cái này rất tiện.
Nếu dùng phương thức Trung y, thuốc này cần phải đi nấu, lúc đó sẽ rất mất thời gian, hơn nữa dược hiệu sẽ mất đi rất nhiều, người khác cũng không dễ dàng hấp thu được.
Ở đây lại thể hiện sự tiện lợi của luyện kim thuật, luyện kim thuật có thể trực tiếp tinh luyện tinh hoa dược vật, làm ra một ít luyện kim tể thuốc hay viên thuốc, có điều phương pháp hơi phiền toái không phải luyện kim thuật sĩ thì không thể làm được.
Diệp Lãng đã sớm kết hợp luyện kim thuật vào Trung y, thêm cả y thuật của đại lục này, bây giờ y thuật của hắn đã tự thành một hệ thống mới, kết hợp ưu điểm của các bên.
Cũng vì vậy mà y thuật của hắn đã vượt xa những người ở thời đại này, mà y thuật thời đại này, đại lục này, theo một góc độ nào đó đã vượt qua Địa cầu rồi.
"Công tử, nếu lần này không thành công thì người nên nghỉ trước một lúc đi, người cứ như vậy sẽ không chống đỡ nổi," A Nhĩ Vãn có chút đau lòng nói.
Mà không chỉ có A Nhĩ Văn đau lòng, còn có những người nhiễm bệnh, trong ba ngày ở chung này, bọn họ có thể cảm nhận được sự thành tâm của Diệp Lãng, cảm nhận được Diệp Lãng thật sự muốn cứu họ.
"Đúng vậy, công tử, người nên nghỉ ngơi trước một chút, chúng ta còn chưa chết sớm được," Những người nhiễm bệnh này có chút tự giễu nói.
"Ta biết các ngươi nhất thời không chết được, bất quá cũng nhanh thôi nên ta không có thời gian, thuốc lần trước chỉ có thể kéo dài kiềm chế bệnh tình các ngươi thôi thuốc lần này ta tin rằng sẽ giải quyết được bệnh của các ngươi!" Diệp Làng trả lời, khi hắn nói chuyện vẫn luyện thuốc.
Trước đó, Diệp Lãng vì tranh thủ thời gian, dùng một loại thuốc tạm thời ngăn bệnh tình mọi người không chuyển biến xấu đi, mà loại thuốc này là Diệp Lãng để cho đám Y Sư ở ngoài làm.
Lượng thuốc cho bảy tám vạn người, dựa vào một mình Diệp Lãng căn bản không thể làm nổi.
Khi Diệp Lãng báo ra tài liệu, dùng luyện kim trận gì để chế thuốc vân vân, một đống thủ tục này làm cho Y Sư ờ đây đều lâm vào cảm thán, cũng bị y thuật Diệp Lãng thuyết phục! Thiếu niên này, tuyệt đối là một thiên tài y thuật, loại thuốc này mà hắn cũng có thể nghĩ ra!
Mà đến khi dược liệu phát huy, mọi người đều sùng bái y thuật của Diệp Lãng, khi nhìn Diệp Lãng, hai mắt đã hiển lộ ra một loại cuồng nhiệt.
Hiện tại tin rằng không ai hoài nghi việc Diệp Lãng có thể giải quyết trận ôn dịch này hay không nữa!
Sẽ, nhất định sẽ, chỉ còn là vấn đề thời gian thôi!
Có lẽ vì Diệp Lãng cho mọi người sự tin tưởng nên đám Y Sư Thánh Thành lại một lần nữa chui vào kết giới, cùng Diệp Lãng tham khảo xem làm sao để giải quyết trận ôn dịch này, cũng nói ra ý kiến của mình, những quan sát của bản thân.
Đối với việc này, tự nhiên Diệp Lãng sẽ hoan nghênh thôi lực lượng một người dù sao cũng có hạn, mà sức quan sát của một người cũng vậy, sẽ tồn tại nhiều chỗ thiếu hụt, như vậy có thể sẽ có những sai lầm nhỏ, tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Diệp Lãng có thể tìm ra đặc tính bệnh độc nhanh như vậy, kỳ thật có không ít cống hiến từ đám Y Sư này, đương nhiên, lúc này mọi người chỉ nhớ rõ Diệp Lãng, chỉ nhớ rõ Thần Y hắn mà thôi Thần Y có điểm mơ hồ...
Cũng không biết ai đặt ra cái ngoại hiệu Mơ Hồ Thẩn Y này, rất nhanh được mọi người tiếp thụ, cũng lan truyền, mơ hồ cũng không phải ý làm thấp đi giá trị, mà là một loại yêu quý của họ với Diệp Lãng.
Mà quả thật Diệp Lãng cũng có thể đảm đương xưng hô này, thần y là tuyệt đối mơ hồ cũng vậy!
Mơ hồ của Diệp Lãng cũng không đơn giản chỉ ở cá tính của hắn, đôi khi hắn chữa bệnh cho người ta cũng sẽ mơ hồ, đôi lúc lại đưa sai thuốc, tin rằng điểm này Ái Đức Hoa đã tràn đầy thể hội.
Tuy rằng thuốc này đều không làm chết người được, nhưng có thể làm cho người ta không hay ho, điều này làm rất nhiều người cảm thấy bất đắc dĩ, lại xác định thêm tính cách Diệp Lãng...
Lúc này Diệp Lãng đang chế thuốc, mà Y Sư lại ở một bên nhìn chằm chằm, bọn họ phải nhớ kỹ từng bước, cũng ghi chép lại, không chỉ vì sau này có thể cần dùng mà sau khi Diệp Lãng thành công, công tác chế thuốc này cần bọn họ đi làm.
Bọn họ nhớ kỹ từng bước trong đó vì bọn họ được lợi rất nhiều từ nó, có thể làm y thuật họ được đề cao. Bây giờ họ cũng bắt đầu vụng trộm thỉnh giáo Diệp Lãng những nan đề mình gặp phải.
Mỗi lần Diệp Lãng đều có thể cấp cho họ một cái đáp án bọn họ không thể tưởng tượng được, điều này làm họ kinh hỉ vạn phần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...