"Đi, ta giúp các ngươi xử lý tên lĩnh chủ kia, mở kho cứu nạn thiên tai!" Khi Diệp Lãng nhìn thấy những dân chạy nạn này, nhiệt huyết bốc lên, muốn hỗ trợ cứu khổ cứu nạn.
Mặc dù Diệp Lãng là một bại gia tử, bất quá không thể phủ nhận hắn là một người thiện lương, là một hảo tâm nhân, đương nhiên định nghĩa thiện lương này chỉ là tương đối mà thôi đối với một ít người thì hắn rất tàn nhẫn.
Còng tử, chưa nói trước chỉ dựa vào hai người có thể làm gì, từ đây quay về Mai Lạp Quận thì phỏng chừng chúng ta đều chết đói hết, chúng ta ở đây còn có hi vọng sinh tồn." Người kia dùng cặp mắt trong suốt nhìn Diệp Lãng, dùng thanh âm khàn khàn mà vô lực nói.
"Ngươi hẳn là phải tin tưởng ta... Đúng rồi, ngươi vừa nói quay lại Mai Lạp Quận là sao? Đây không phải Mai Lạp Quận à?" Diệp Lãng có chút kỳ quái hỏi.
"Đương nhiên không phải- đây là Ôn Triệt Tư Đặc Quận, cách Mai Lạp Quận vài trăm dặm, nếu chúng ta trở về thì chắc là chết nhanh hơn thôi." Người nọ lắc lắc đầu, cũng có điểm hoài nghi nhìn Diệp Lãng, hắn hoài nghi chẳng lẽ Diệp Lãng không biết đây là đâu sao?
Khẳng định là như vậy, đối với việc mình đang ở đâu thì trước giờ Diệp Lãng vẫn luôn không minh bạch cho lắm, nếu có người dẫn đường thì nhất định hắn sẽ không hỏi hắn chỉ cần biết mục đích của mình là được.
"Ôn Triệt Tư Đặc Quận? Hóa ra ta vẫn ở đây, khoan khoan, các ngươi là dân chạy nạn của Mai Lạp Quận, vậy sao phải bỏ gần cầu xa mà đến đây? Gần đó có Alexander thành không phải tốt hơn sao? Còn có, nếu đã đến đây còn không bằng trực tiếp đi đế đô thì gần hơn rồi." Diệp Lãng nhìn bản đồ một chút, hoàn toàn hiểu rõ, cũng hỏi.
Đúng như lời hắn nói, dân chạy nạn của Mai Lạp Quận không nên đến đây, còn có rất nhiều lựa chọn khác dễ dàng hơn, đến đây chỉ tổ gia tăng thêm khó khăn mà thôi hơn nữa hắn không nghĩ ra được ở đây có cái gì tốt. Bạn đang đọc truyện được tại
"Những nơi ngươi nói có lẽ sẽ tiếp thu một nhóm người trong chúng ta, nhưng sẽ không phải toàn bộ, mà nơi chúng ta muốn đi nhất định sẽ cứu chúng ta, nhất định sẽ thu dụng chúng ta." Trong hai mắt trong suốt kia tựa hồ có thêm một ít hương vị thần thánh, hơn một ít sùng bái.
"??" Diệp Lãng khó hiểu, hắn không rõ còn chỗ nào tốt hơn đế đô, một cái dân chạy nạn thì hi vọng cuối cùng hẳn là đế đô của bọn hắn, nơi đẩu tiên nghĩ đến hẳn cũng là đế đô chứ? Cho dù không có cơ hội tiếp xúc Hoàng Đế thì tối thiểu cũng làm cho hắn biết.
Mà làm một Hoàng Đế tốt thì nhất định sẽ thu dụng bọn họ, cũng sẽ an bài chỗ tránh nạn.
Đương kim Hoàng Đế của Ngả Lạp Đế Quốc là một Hoàng Đế khá được, cần chính yêu dân, nhất định sẽ xử lý chuyện này nên hẳn là phải đi đế đô mới đúng chứ.
"Chẳng lẽ người không biết sao? Đằng kia có một nơi rất thần thánh, ở đó có một tòa Thánh Sơn, mà trên Thánh Sơn có một tòa Thánh Thành." Ngón tay gầy tong gầy teo kia chỉ về một hướng, mà trên khuôn mặt đen đen của chủ nhân nó lại lộ ra biểu tình hướng về, khi mĩm cười lại lộ ra hai hàm răng trắng noãn không hợp với bộ dáng của hắn!
"Thánh Thành? Nơi đó không phải cấm người ta đi vào sao? Bọn họ sẽ cho các ngươi vào à?" Diệp Lãng nghi hoặc nói.
"Rốt cuộc ngươi có phải người thế giới này không? Ai cũng biết tuy Thánh Thành trên Thánh Sơn không cho người ngoài ra vào, nhưng gần đó có mấy thành nhỏ, từng có một lần phát sinh một đại thủy tai ngàn năm khó gặp, mấy chục vạn người chạy đến nơi đó, Thánh Thành vẫn thu dụng tất cả bọn họ." Ánh mắt thành kính, ngữ khí thành kính làm người ta cảm thấy hi vọng cuối cùng trong nội tâm của mọi người cũng không phải là đế đô của họ mà là Thánh Thành này.
"Hóa ra là như vậy, thế thì Thánh Thành rất cường đại có thể nuôi sống nhiều người như vậy, sau này ta bại gia hết thì nhất định sẽ đến đó cọ ăn cọ uống..." Diệp Lãng cũng thành kính, có điều sự thành kính của hắn có hơi...
"Ý tưởng vô sỉ như vậy nhất định sẽ bị người phỉ nhổ, tuy rằng người của Thánh Thành sẽ không quản ngươi, nhưng những người sinh hoạt cùng ngươi nhất định sẽ xa lánh ngươi làm ngươi cảm thấy vô cùng xấu hổ." Người nọ rất là khinh thường nói mà những lời này cũng nói ra một ít tình huống, thói quen của cư dân nơi này.
Thánh Thành có rất nhiều giáo đồ ngoan đạo của Thánh Giáo, những giáo đồ này là nhân tố mấu chốt quyết định sự phồn vinh của Thánh Thành, bọn họ sẽ kính dâng tất cả những gì của mình cho Thánh Giáo, cũng trả giá tất cả những gì tích tụ của mình.
Ngoài hàng năm được các nơi cống hiến cho vật tư tài vật, đại bộ phận thu nhập của Thánh Thành đều là giáo đồ gần đó cống hiến, trong những người này có rất nhiều nhân tài trong các lĩnh vực khác nhau, kể cả trên lĩnh vực kinh doanh.
Kỳ thật, nói một cách đơn giản thì Thánh Thành giống một cái đại gia tộc, có điều người trong đó không cùng một họ mà thôi mà gia tộc này luôn lấy việc hành thiện tích đức mà nổi tiếng đại lục, hấp dẫn rất nhiều người tìm đến nương tựa nó, phát dương việc hành thiện tích đức này.
Mà nhân viên thần chức của Thánh Thành, trên cơ bản không cần làm gì mấy, chỉ phụ trách truyền giáo, cũng xóa ưu giải nạn cho giáo đồ, cho người trong thiên hạ, ít nhất mặt ngoài là vậy.
Mặc kệ Thánh Thành là tổ chức mang tính chất gì, trong mấy ngàn năm này quả thật bọn họ vì dân chúng thiên hạ mà làm rất nhiều việc tốt, thu dụng vô số người đáng thương không nhà để về.
Cho dù là một ác nhân giả nhân giả nghĩa thì việc thiện hắn làm ra cũng là việc thiện, điều này không thể cãi được.
Huống chi Thánh Thành không tính là ác nhân, thậm chí có người nói bậy về hắn thì nhất định sẽ bị mọi người thảo phạt. Có lẽ, trong Thánh Thành cũng tồn tại những ác nhân này, nhưng nó cũng không thể đại biểu cho toàn bộ được.
Dưới Thánh Thành, những giáo đồ đều thuộc loại thành kính, bọn họ đều cố gắng làm việc nên một khi xuất hiện người như lời Diệp Lãng, cọ ăn cọ uống thì giáo đồ đều tự phát đi "khinh bỉ" người nọ, cũng không cứu tế và trợ giúp hắn.
Người bình thường ở hoàn cảnh như vậy đều sẽ cố gắng làm việc, đương nhiên cũng không bài trừ một ít vô lại da mặt dày như tường thành, bọn họ cũng mặc kệ, không làm việc, hỗn ăn chờ chết.
Những người này cũng thuộc một kiểu "nhân tài".
Đối với những người này, mọi người cũng đành bó tay, cũng chỉ có thể để mặc bọn họ làm ký sinh trùng mà thôi những ký sinh trùng này đến đâu mà chẳng có, cũng không thể xóa sạch được.
Mà Diệp Lãng tựa hồ cũng có thể đảm nhiệm vị trí này, bởi vì người khác khinh bỉ hắn, xa lánh hắn thì có thể hắn cũng không biết...
"Ta mới không sợ, ta muốn hỗn ăn chờ chết!" Diệp Lãng mặc kệ, như muốn phản kích lời người nọ.
"Kỳ thật quý tộc như ngươi sao cần phải cọ ăn cọ uống, các ngươi sẽ có người nuôi." Người nọ nhìn Diệp Lãng, sâu kín nói.
Diệp Lãng lắc đầu nói: "Người muốn nuôi ta rất nhiều, bất quá ta không thích, ta muốn bại gia cũng sẽ tự mình kiếm tiền để bại, ta cọ ăn cọ uống cũng sẽ hồi báo lại người ta, ta không thích chỉếm tiện nghi người khác, cho đến bây giờ ta đều rất phóng thoáng, chỉ có người khác chiếm tiện nghi của ta mà thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...