Luyến Chiến

“Ta đang nghĩ là, đến cả cái này cũng làm hộ thì có phải là quá tiện nghi cho ngươi rồi không?” Đông Phương Hủ buồn cười nhìn Tề Tử Nhân: “Dù sao cũng không có tiền công a, ta còn không trừ tiền thưởng là đã muốn phi thường phúc hậu rồi đấy”

Tề Tử Nhân ai oán liếc nhìn hắn: “Ngươi lại nói cái gì? Chẳng lẽ mấy ngày hôm này ta không làm gì ngon cho ngươi ăn hay sao? Ngươi cho là ai cũng như mình, viết luận văn cũng dễ như ăn rau cải trắng à? Đối với kiểu học sinh tư chất bình thường như ta mà nói, chưa bị đuổi khỏi cái trường quý tộc này đã là may mắn lắm rồi.”

Đông Phương Hủ thế nhưng tim bắt đầu đập thình thịch. Tề Tử Nhân vốn rất ít khi chịu yếu thế, hiện tại lại như con chó nhỏ bị cướp mất xương rũ đầu, uể oải thừa nhận chính mình tư chất bình thường, bộ dáng y thế nhưng lại đáng yêu, làm cho hắn nghĩ muốn hung hăng đem đối phương ôm vào trong lòng mà an ủi một phen.

“Tốt lắm tốt lắm, ta làm hộ còn không được sao?” Đông Phương Hủ thở dài, lại vì bản thân càng ngày càng thiện lương mà có chút lo lắng. Hắn lại nhìn thấy phía sau xe Tề Tử Lam vẻ mặt gian manh mà nhớ đến một vấn đề trọng yếu: “Tề đại ca, anh yêu tiền vậy, lúc trước thế nào lại để Tề Tử Nhân đến trường quý tộc học a, học phí cũng không chỉ là cao bình thường a.”


“Vì cái gì a? Còn không phải vì tương lai của hắn?” Tề Tử Lam bày ra một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt: “Nói gì đi nữa thì hắn cũng là em anh nha, anh đây dù có yêu tiền, bất quá thằng em này vẫn là quan trọng hơn đúng không? Cha mẹ đã mất sớm, thân làm anh tất nhiên phải có trách nhiệm a.” Những lời này nếu nói có tâm trạng một tí, tuyệt đối sẽ là những lời động lòng người.

“Ngươi đi mà tin a?” Tề Tử Nhân khinh thường bĩu môi, lại nhìn đến Đông Phương Hủ đang hoài nghi lắc đầu mà lập tức vỗ vai hắn, làm như một thằng bạn tri kỉ: “Đúng vậy, quả nhiên là thiếu gia nhà giàu, nhìn người cũng thật lợi hại a, không cần đến nửa ngày cũng đã đủ để hiểu thái độ làm người của lão anh kia.”

“Tiểu Nhân chú lại định nói gì, anh lại không phải là vì chú a? Anh ngậm đắng nuốt cay…” Tề Tử Lam tức giận kêu lên, nhưng chưa kịp nói xong đã bị thằng em ngắt lời: “Thừa nhận đi, anh chính là vì để em đây có thể tìm được một cô nàng nhà giàu, để dễ dàng đi theo chiếm tiện nghi, mới nhịn đau nhịn đớn chu cấp tiền cho em vào trường quý tộc học. Đối với người xem tiền còn hơn cả tính mạng mà nói, tiền tuyệt đối còn trọng yếu hơn cả thằng em nhiều.”

Tề Tử Lam giận dỗi ngồi dựa vào ghế xe, bất mãn lẩm bẩm: “ Ta thế nhưng cũng lại tính sai a, không nghĩ tới thằng nhóc đã không câu dẫn được con bé nhà giàu nào, lại ngay cả con nhà bình thường cũng tìm không được, ai, sớm biết như vậy, còn không bằng chính mình tự đi.” Hắn bỗng dưng ngồi thẳng dậy: “ Bất quá tiểu Nhân a, yêu cầu hiện tại của anh cũng thay đổi được nha, kia không nhất định phải là tiểu thư nhà giàu, mà là thiếu gia nhà giàu cũng được lắm nha.”

“Khụ khụ …” Đông Phương Hủ đột nhiên ho khan vài tiếng, Tề Tử Lam vội vàng cười nói: “Đông Phương thiếu gia, cậu yên tâm, anh đây không có nói cậu nha.”

Đông Phương Hủ nghĩ thầm, bảo anh nói lời này là có ý gì chứ? Không nói đây thì còn nói ai? Nhìn bộ dáng Tề Tử Nhân, trừ bỏ mình ra hắn còn có thể câu dẫn được ai? Hắn lại ho khan vài tiếng, tự dưng bị suy nghĩ của chính mình dọa: không phải đâu, chẳng lẽ…., chẳng lẽ mình lại cam tâm tình nguyện bị thằng nhóc dung mạo tầm thường lòng dạ hẹp hòi này hấp dẫn hay sao?


Hắn lại nghiêng đầu nhìn đến bộ dáng Tề Tử Nhân đang trợn mắt nắm áo thằng anh, bỗng nhiên lại nghĩ: ân, nếu thật sự có thể cùng tiểu tử khả ái này có một tình yêu nho nhỏ, cũng là không tồi đi. Đông Phương Hủ đảo mắt một vòng: chuyến đi lần này, xem ra là cơ hội tốt lắm.

Trở về hắn sẽ điện thoại cho Hướng Phi, bảo thằng kia chuẩn bị cho tốt vé máy bay và cả thị thực cho bốn người. Xe vòng qua sau sơn đạo, liền đi vào khu biệt thự xa hoa của Đông Phương Hủ.

Tề Tử Lam gần như là bị Tề Tử Nhân kéo vào trong nhà, chính là bời vì hắn ngay tử lúc bước vào cửa đã bắt đầu săm soi mặt cỏ, bàn đá trong vườn, thậm chí cả đá cuội dùng lát đường để định giá. Nếu không quyết tâm lôi kéo thằng anh vào, Tề Tử Nhân thực sợ hắn sẽ lăn lăn trong vườn đến lúc trời tối đen mất, dù sao thì hôm nay cũng đã quá mất mặt rồi.

Đông Phương Hủ vốn luôn mở miệng trả lời, cũng đã quyết định chỉ cần Tề Tử Lam nói gì đó liên quan đến tiền bạc sẽ ngậm chặt miệng, không thì phải tự gánh lấy hậu quả mất. Tề Tử Nhân liền đó vội mang tạp dề vào, ôm cả đống thức ăn vào nhà bếp.


Đợi đến khi y làm xong bốn món mặn, một món canh, bước ra đã thấy Tề Tử Lam mặt tươi như hoa ngồi đàm luận về thị trường chứng khoán, hơn nữa cũng không khó để nhìn ra hắn dù đang nói gì đi nữa, cũng đều là để hỏi thăm xem mua cổ phiếu nào sẽ có được càng nhiều tiền, mà cái người được xem là thương giới kì tài – Đông Phương Hủ – đã muốn ngồi né ra thật xa đi.

Vừa nhìn thấy Tề Tử Nhân đi ra, Đông Phương Hủ như nhìn thấy cứu tinh, vội đứng lên. Ở trước mặt Tề Tử Lam, y thế nhưng trông càng đáng yêu thuần khiết, làm cho hắn càng nghĩ muốn ôm lấy người kia mà hảo hảo quý trọng.

“Sao lại thế này? Không phải đã cảnh cáo anh rồi sao?” Tề Tử Nhân cau mày, thừa dịp thằng anh bước ra toilet mà hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui