Luyến Chiến

Đáp án cũng thực đáng ngạc nhiên, Tề Tử Nhân như thế nhưng lại một hơi từ chối: “Thực xin lỗi, không có hứng thú.”

Đông Phương Hủ sửng sốt một chút: “ Như thế nào? Không có hứng thú là sao? Là ai vừa nghe ta nói đi nghỉ phép mắt đã sáng lên, như thế nào trong nháy mắt lại không có hứng thú? Trở mặt cũng không nên nhanh vậy đi.” Hắn thật không biết trong đầu Tề Tử Nhân chứa cái gì, dù sao đầu óc y cũng không được bình thường.

“Không phải, lúc đầu thì cũng muốn” Bộ dáng của Tề Tử Nhân cứ như thể đấy là chuyện đương nhiên: “Ai nghe thấy được đi Úc với cả châu Âu nghỉ phép mà không thích. Bất quá nghĩ lại, đi chơi vậy sẽ mất bao nhiêu tiền a, cho dù lộ phí ngươi trả, cả tiền ăn cũng lo nốt, chính là ra nước ngoài rồi, tất nhiên sẽ muốn mua thứ này thứ kia a, ngươi không định cả tiền mua quà cũng chi luôn đấy chứ, cho nên tính đi tính lại, dù có tiết kiệm thế nào cũng là bị mất tiền.”

“Ngươi tính chơi trò lạt mềm buộc chặt a?” Đông Phương Hủ vô lực hỏi, thằng nhóc kia phi thường giảo hoạt, chuyện này không phải không có khả năng: “Cố ý nói thế để ta nhận lo hết mọi chi phí cho ngươi đúng không?”


Đến lúc này, Tề Tử Lam lại tỏ vẻ phi thường nghiêm túc nói với Đông Phương Hủ: “Thực ra thì, đối với chuyện cậu đi nghỉ phép thằng nhóc này lại về ăn cơm nhà, tôi cũng đau lòng lắm, nhưng dù sao đi nữa có mỗi một thằng em, tôi cũng không thể không quản a, cho nên cậu cứ yên tâm mà đi, tất nhiên là, trong thời gian đó nếu cậu có ý định bắt nó ở luôn bên kia mà trông nhà, tôi sẽ phi thường cảm kích.”

“Gì? Anh có thật là anh người ta không vậy? Lời vô sỉ vậy mà cũng nói được.” Tề Tử Nhân quơ quơ nắm tay về phía thằng anh, mà Đông Phương Hủ hiện rất muốn đơ người nằm luôn ra đấy, ai bảo hai người này không phải anh em, lời nói hoàn toàn trái ngược với con người thế kia.

Nghĩ đến thằng bạn Hướng Phi cũng như mình, từ nhỏ đến lớn sống an nhàn sung sướng, làm gì cũng thuận buồm xuôi gió, Đông Phương Hủ bỗng nhiên có một ý tưởng thực xấu xa: “Uy, tốt lắm tốt lắm, không cần phải cãi nhau, ta đã quyết định, cả hai người sẽ đi nghỉ phép với ta cùng thằng bạn kia luôn” Hắn nhìn hai người kia cùng quay lại, tiếp tục nói “Cũng không có gì, chỉ là ta với cả Hướng Phi hai cái đại nam nhâm đi cùng nhau rất không có ý tứ, có thêm hai người chắc sẽ thú vị hơn chút.”

Ngay sau đó bộ ngực rắc chắc của hắn đã ăn ngay một quyền, Tề Tử Nhân như sư tử bị chọc giận gầm gừ: “Hỗn đản, ngươi nói vậy là ý gì, cái gì mà hai cái đại nam nhân không có ý nghĩa, chẳng lẽ bốn đại nam nhân lại có ý tứ à? Hay là…” y bỗng nhiên mị mắt: “Ngươi cho là ta không phải nam nhân, ân?” Ý tứ rõ ràng là nếu Đông Phương Hủ dám gật đầu, y sẽ lập tức đem thằng này ra uy cẩu.

“Ân, ta thực ra cũng không cảm thấy ngươi giống nữ nhân, bất quá nhìn công lực đi chợ của ngươi, ta lại thấy làm nam nhân là ủy khuất ngươi rồi.” Đông Phương Hủ đã không sợ chết, lại còn bỏ thêm một câu: “Đương nhiên là, bộ dáng ngươi hiên tại, người ta thấy lại rất dễ liên tưởng đến sư tử Hà Đông nga.”


“Ngươi…” Tề Tử Nhân bi phẫn quay đầu: “Anh, anh có thấy anh đem thằng em bán cho loại ác ma gì chưa? Hừ hừ, đừng có thấy được đi nghỉ miễn phí mà cao hứng, nói cho anh hay, coi chừng tên ác ma này đưa anh ra nước ngoài là để bán cho mấy tập đoàn hắc đạo, rồi cắt nội tạng ra bán lấy tiền ấy.” Y hung hăng nói.

Đông Phương Hủ tất nhiên không dễ dàng cho qua chuyện Tề Tử Nhân làm tổn hại hình tượng hắn, nhưng vừa mở miệng định biện hộ, đã thấy Tề Tử Lam cười cười nói: “Không sao không sao, chỉ cần hắn đem tiền cho anh, mang anh đi bán cũng được, tất nhiên là, anh mày cũng hi vọng hắn không độc ác đến mức cả gan cả tim cũng cắt ra bán nốt”

Đông Phương Hủ xem như hoàn toàn bị anh em nhà này đánh bại, hắn nhìn khuôn mặt diễm lệ khác hẳn thằng em của Tề Tử Lam, bỗng nhiên ha ha cười nói, bộ dáng phi thường xấu xa: “Yên tâm đi Tề đại ca, bán đi lá gan của anh không bằng mang anh bán cho mấy câu lạc bộ ***, chắc chắn là kiếm được nhiều hơn một lá gan rồi.”

Ngay lúc hắn nghĩ đã thắng được Tề tử Lam một lần, đã thấy đối phương sờ sờ mặt, bán tín bán nghi hỏi: “Cậu đang là nói, cậu nghĩ là tôi cũng có chút vốn đấy hả? Ân, đây chính là cái chức nghiệp mà một vốn bốn lời, thật đáng suy nghĩ nha.” Hắn thậm chí còn vỗ vỗ vai Đông Phương Hủ: “Hảo tiểu tử, quả nhiên không hổ là con nhà có tiền, cả ý niệm kinh doanh cũng hơn người một bậc.”


Tề Tử Nhân buồn cười nhìn khuôn mặt thằng kia đen lại, rõ rang là vui sướng khi người gặp họa, cười cười nói: “Ngươi quá coi thường anh ta rồi, chỉ cần là có thể có tiền, người có lòng dạ hiểm độc như vậy còn có thể đem cả tổ tông nhà mình mà bán đi ấy, ha ha ha, bị dọa rồi nga, nên mở mang kiến thức thêm đi, rốt cuộc có thấy được ta kì thực rất là bình thường không?”

“Nói đùa, ta đường đường là Đông Phương Hủ lại bị các người dọa chắc?” Thằng kia ngửa mặt lên trời: “Đi, lên xe, về nhà còn chuẩn bị đồ này nọ mà đi nghỉ, ta hiện tại chỉ là có phần chờ mong được thấy sắc mặt tên Hướng Phi kia khi nhận thức bản lĩnh hơn người của hai anh em nhà ngươi thôi.”

“Vịt chết rồi còn mạnh miệng” Tề Tử Nhân buồn cười lắc đầu, lại bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề quan trọng: “Không được a, Đông Phương Hủ, còn đi học thì sao? Còn kì thi nữa? Cả luận văn ta còn chưa có nộp a…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui