Tề Tử Nhân tức giận nhìn Đông Phương Hủ: “Không phải đã báo trước cho ngươi khỏi bị lừa, như thế nào lại vẫn đâm đầu vào đấy?! Mệt cho ngươi làm cái gì thương giới kì tài, giờ thì hay lắm, mau đưa thêm tiền thưởng cho ta đi.” Y đưa tay, còn bày ra bộ dáng hết sức hợp lí hợp tình.
“Ta làm sao biết được anh ấy so với ngươi còn lợi hại a, đã bao giờ sống chung đâu mà?” Đông Phương Hủ ấm ức, lại tùy tiện mở ngăn kéo tủ lấy ra một xấp tiền đưa cho Tề Tử Nhân: “Ngươi rốt cuộc đòi tiền làm gì?”, hắn không phải là bất mãn, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.
“Yên tâm đi, tiền này ta không cần, chẳng qua là đặt trước cho mấy ngày tới thôi.” Tề Tử Nhân phấn khởi nhận lấy, vội vàng ngồi đếm. (*)
Đông Phương Hủ thấy thế, cũng biết rõ sự khủng bố của chuyện Tề Tử Nhân ngồi đếm tiền là thế nào, vội ngăn y lại: “Ngươi còn chưa cho ta biết nguyên nhân a, không thể ăn gian như vậy.” Không đợi hắn nói xong, người kia đã thở dài: “Ngươi không biết lòng hiếu kì sẽ giết chết con mèo à? Quên đi, ta không nói, đến lúc đấy ngươi sẽ rõ.”
Đông Phương Hủ cả đời này rất ít khi phải đoán chuyện gì, vì chỉ số thông minh của hắn rất cao, bất kể là mấy chuyện thiên hạ lừa gạt trên thương trường, hay bài tập về nhà, đều không thể làm khó hắn. Đương nhiên, nếu hắn đi làm cái gì Goldbach mà nghiên cứu đề mục toán học này nọ, chỉ sợ cũng là lãng phí công phu, bất quá thực hiển nhiên, Đông Phương đại thiếu gia không thích thú với việc này.
Nhưng bởi vì Tề Tử Nhân lấp liếm như vậy, rõ ràng lại khiến cho Đông Phương Hủ thực tò mò, hắn phấn khởi đoán: “Tề Tử Nhân, có phải hay không anh trai ngươi ăn mất phần trăm tiền của ngươi, ngươi lại không cam lòng mang hết cho y, nên mới bắt ta đưa bù? Không đúng a, ngươi đã nói sẽ đem tiền trả lại. Ân, hay đó là do anh trai ngươi buồn ngủ, không chờ được nên ngươi kiếm tiền đếm lúc nửa đêm? Chắc là vậy rồi, mà ngươi thật ra nên sửa tật xấu này, căn bản là có chút tiền như vậy, có đếm thêm cũng không nhiều hơn được, ngươi không thấy chán sao? A? Vẫn không đúng? Ân, vậy thì là sao chứ? Hay chính là ngươi sợ anh ấy phát hiện ra số tiền này, nên không dám về nhà đếm tiền, đành phải lấy tiền chỗ ta, ở trong này đếm tới đếm lui cho đỡ ghiền? Có vẻ cũng không đúng, nga, Tề Tử Nhân, tiền này ngươi chắc chắn sẽ trả lại ta?” (*)
Điểm này chính là phi thường đáng hoài nghi. Đông Phương Hủ khó mà tưởng tượng được đếm tiền của người khác cũng khiến cho người kia hai mắt sáng lấp lánh: “Nước miếng đều muốn nhễu hết xuống rồi, Tề Tử Nhân.”
Tề Tử Nhân ngẩng đầu lên, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang cực kì hưng phấn: “Nếu ta đem nước miếng này lấy lên lại, ngươi sẽ cho ta luôn tiền này chứ?” Hắn hắc hắc cười nói.
Đông Phương Hủ một bước bước lại, đưa tay đoạt lấy tiền. Hắn tất nhiên sẽ không để ý chừng đấy tiền mặt, chính là thích làm cho người kia vì mất tiền mà lộ ra biểu tình đau lòng, vì y như vậy hảo đáng yêu.
“Không được, ngươi đã nói cho ta mượn một lát mà” Tề Tử Nhân bối rối đem tiền giấu ra sau lưng. Kết quả là Đông Phương Hủ vốn đang muốn cướp đoạt lập tức lao đến mang người kia ngã vào sofa.
“Ngươi như thế nào lại không giữ chữ tín, đã nói là chỉ mượn một lát thôi” Tề Tử Nhân la lớn; mà Đông Phương Hủ chính là rất hợp lí hợp tình nói: “Không được, vừa mở miệng ra nói đã thấy có mục đích đem nó chiếm làm của riêng, ta có ngốc mới không lấy lại.” Hắn nắm lấy tay Tề Tử Nhân, bắt y phải mang tiền đưa ra.
“Ngươi thôi lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử đi.” Tề Tử Nhân kêu lên, lại vì bị nhột mà cười không ngừng: “Không được… dừng lại Đông Phương Hủ, ngươi… còn đi xuống như vậy ta… cười chết mất, ngươi… đồ đê tiện,… muốn thực hành tiếu hình (1) với ta a?~”
Nửa ngày không nghe thấy tiếng trả lời, mà móng vuốt sói trên người y cũng dần dừng lại, Tề Tử Nhân đã sớm cười đến chết, tức giận liếc nhìn Đông Phương Hủ, lại phát hiện anh mắt hắn so với thường ngày đó điểm bất đồng, sâu thâm thúy như hồ nước nhìn không thấy đáy.
“ Tiểu Nhân, ngươi thật đẹp…” mấy lời đối thoại trên phim ảnh, lúc này bị Đông Phương Hủ mê muội thì thầm nói ra; Tể Tử Nhân rõ ràng nằm trong hoàn cảnh cực xấu, thực sợ hãi lắp bắp: “Uy uy, Đông Phương Hủ… ngươi… Ngươi không thể nào… A…. Ân….” Tề Tử Nhân mở lớn mắt, không dám tin chính mình bị người kia áp chế, lại một chút vô ý, thế nhưng đôi môi đã bị đối phương đoạt lấy.
“Đông Phương Hủ…. Đông Phương Hủ, ngươi điên rồi a?” Tề Tử Nhân ở trong lòng la to, nhưng lại không cách nào nói ra được, mọi thanh âm đều bị người kia chặn lại trong cổ họng.
Tề Tử Nhân trước mắt, hai má tròn tròn, đôi mắt tinh thuần trong suốt, mắt một mí lại phá lệ có vẻ đáng yêu, ngay cả lúc cười to để lộ hai tiểu răng nanh, tất cả đều có vẻ gợi cảm vộ cùng. Đông Phương hủ quả thật là mê muội, không chỉ ở trên đôi môi cọ xát, còn lớn mật đưa đầu lưỡi vào khoang miệng người kia hấp lấy mật dịch.
“Nga… Ân…” Tề Tử Nhân thật ra rất muốn phản kháng, bất quá tên chết tiệt Đông Phương Hủ kia kĩ thuật hôn cũng quá cao siêu đi; rõ ràng môi lưỡi quấn lấy nhau, chính là rất bẩn, hắn lại đem đến cho chính mình cảm giác tuyệt vời như ở trên mây. Tề Tử Nhân cứ như vậy rất đáng xấu hổ bị đánh bại, thậm chí còn say sưa vươn đầu lưỡi cùng người kia dây dưa.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Chú giải:
(*) kì thực bạn đọc đoạn này thấy rối rối, kiểu như anh Hủ anh í bị tình yêu làm mờ mắt í, ăn nói rất là phi logic :-ss
(1) tiếu hình [笑刑] kiểu như hành hạ người khác bằng cách làm người ta nhột í :-s hồi đó bạn có thấy một cái video clip, trong đấy có một bạn bị cột, một bạn khác ấy lông chim cù vào lòng bàn chân :-ss tiếu hình nó tương tự thế…
P/s: ố ồ :”> hôn rồi kìa :”> làm sao đây, chương sau làm gì tiếp đây :”>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...