Hạnh phúc giữa cả hai ngắn ngủi đến mức đau lòng. Anh còn chưa kịp đường hoàng nói lời tỏ tình với cô để chính thức cho nhau danh phận mà giờ đã vội chia ly.
Nghĩ đến chuyện đánh mất anh, lòng cô đau như cắt, Song Kê vội ôm chằm lấy Chu Thần, đôi mắt đọng lệ cất lời:
- Em không muốn chúng ta kết thúc như vậy. Em xin lỗi, anh đừng rời xa em có được không?
Dù đau lòng nhưng anh vẫn không chấp nhận mình là kẻ thế thân của người khác. Chu Thần nghĩ từ khi bắt đầu cuộc tình này, cô đã không thật sự xem anh là chính anh.
Anh đặt tay lên vai Song Kê rồi đẩy cô ra, lời nói lạnh lùng, dứt khoát:
- Tôi không muốn nhìn thấy em, ra ngoài đi.
Hai mắt cô đỏ lên, Song Kê không kiềm nén được mà rơi nước mắt.
- Anh không thương em nữa sao?
Câu hỏi của cô khiến tim anh càng nhói, Chu Thần nhìn cô rồi im lặng quay đi. Biết anh đang rất giận nên Song Kê cũng không nói thêm gì nữa, cô buồn bã rời khỏi phòng anh. Nghe tiếng cửa đóng, anh vội quay người lại nhìn, trong lòng cả hai đều đau xót nhưng lại không biết phải làm thế nào để đối mặt với đối phương.
Cả buổi chiều anh không ra khỏi phòng, Chu Thần buồn bã nghĩ suy, chẳng thể thoát ra được khỏi nỗi đau trong lòng mình. Đến tối, anh mở cửa bước ra phòng khách, ngay lập tức Chu Thần đảo mắt tìm cô nhưng không thấy. Anh muốn cất tiếng gọi tên cô nhưng rồi lại thôi.
Dù miệng nói chấm dứt, thái độ lạnh nhạt nhưng anh vẫn rất yêu cô. Chu Thần đi một lượt quanh nhà, anh vào bếp rồi lại đến phòng tắm nhưng vẫn không thấy cô đâu cả. Lúc này anh nhận ra, có lẽ cô đã rời đi. Vì lo lắng cho Song Kê nên anh lập tức mặc áo khoác vào và rời khỏi nhà.
Chu Thần lái xe một mạch đến nhà cô, anh nghĩ khả năng cao cô sẽ ở đó. Một lúc sau đến nơi, anh đỗ xe cách nhà cô một đoạn, nhìn nhà đã sáng đèn, Chu Thần thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sâu trong lòng anh vẫn luôn quan tâm đến cô.
Anh ngồi trong xe khá lâu, cứ đưa mắt nhìn về phía nhà của Song Kê. Thật lòng Chu Thần cảm thấy rất nhớ cô, muốn ôm người anh yêu. Nhưng nghĩ đến chuyện cô chỉ xem anh là người thay thế, hy vọng về cuộc tình này lại chẳng mấy chốc bị lung lay.
…
Ngày hôm sau,
Buổi chiều sau khi dạy xong ở trường, cô đã liên lạc với anh, Song Kê lấy cớ liên quan đến công việc để nhắn tin cho Chu Thần:
“Bây giờ em có thể đến ngân hàng để lấy số liệu em cần được không?”
Vài ngày trước khi cả hai xảy ra chuyện, Chu Thần nói sẽ bảo nhân viên thống kê các số liệu mà cô cần cho luận án rồi đưa cho cô. Vậy nên bây giờ cô muốn lấy cớ để được đến ngân hàng gặp anh.
Chu Thần đang ngồi trong phòng làm việc, nhận được tin nhắn từ cô, dù đang giận nhưng anh vẫn cảm thấy vui trong lòng. Cho đến khi đọc nội dung tin nhắn, tâm trạng của anh lại tụt dốc.
- Thạch Song Kê, em chỉ biết có công việc thôi sao?
Anh cứ ngỡ cô sẽ nhắn tin nói nhớ anh hay giải thích về chuyện người yêu cũ và níu kéo cả hai quay về bên nhau. Nào ngờ cô lại nói về công việc. Điều này đã vô tình khiến Chu Thần nghĩ rằng cô chỉ muốn lợi dụng anh để đạt được mục đích hoàn thành luận án.
Cô ngồi trong phòng giáo viên chờ anh rất lâu nhưng vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm.
- Có lẽ Chu Thần vẫn đang rất giận mình.
Cả hai cứ xa cách nhau như vậy dù trong lòng luôn nghĩ đến đối phương. Đợi mãi vẫn không thấy anh phản hồi tin nhắn, cô quyết định trở về nhà. Cả ngày hôm nay tâm trạng của cô cứ như người mất hồn, gương mặt buồn bã ủ rũ, chẳng có năng lượng để đứng trên bục giảng.
…
Từng ngày trôi qua, đôi trẻ đã “chia tay” gần một tuần. Hôm qua cô đọc được tin tức hot trên báo về việc phó giám đốc và trưởng phòng giao dịch của ngân hàng IDC đã cùng nhau cấu kết, chiếm dụng tiền gửi tiết kiệm của khách hàng với con số lên đến mấy nghìn tỷ.
- Không biết bây giờ Chu Thần thế nào?
Cô rất lo cho tình trạng của anh, có lẽ bây giờ Chu Thần đang mệt mỏi và bận bịu xử lý sự cố của ngân hàng. Nghĩ ngợi một lúc, Song Kê lấy điện thoại ra, cô soạn tin nhắn gửi cho anh:
“Em đã đọc tin tức về ngân hàng IDC, tình hình thế nào rồi anh?”
Vừa định bấm gửi đi nhưng cô lại chần chừ rồi xóa tin nhắn và tiếp tục soạn lại tin mới:
“Em đang rất lo cho anh, anh ổn không?”
Cuối cùng cô vẫn chọn xóa tin, chẳng có một tin nhắn nào được gửi đi cả. Song Kê buồn bã nằm xuống giường, nước mắt cứ vô thức tuôn rơi.
Chu Thần cũng chẳng khá hơn cô, nếu anh phiền muộn vì công việc một thì lại nặng lòng vì cô đến mười phần. Anh đứng sát tường kính trong phòng khách, lặng lẽ đưa mắt nhìn khung cảnh toàn thành phố rộng lớn, trong đầu không ngừng nghĩ về cô, mấy ngày qua, cô chẳng gọi điện hay nhắn tin cho anh.
“Vậy là cô ấy thật sự muốn kết thúc sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...