Chuyện này có liên quan đến những mối quan hệ chẳng mấy tốt đẹp trong gia đình anh và còn cả những thủ đoạn kinh doanh trong công ty nên anh cũng không thể một lời mà giải thích hết với cô được. Chu Thần nói một câu ẩn ý nhưng cũng đủ để cô hiểu vấn đề.
- Chấp nhận bị khuyết điểm trong mắt người khác để nhìn thấy những khuyết điểm mà họ đang cố che giấu.
Song Kê vốn thông minh, lanh trí, cô nhanh chóng hiểu ra anh có ý muốn nói chuyện giả tàn tật là để dụ kẻ xấu lộ diện.
- Ra là vậy… Thế còn chuyện anh đồng ý đến khách sạn thì sao? Lúc đó có người đã mạo danh em hẹn gặp anh, tại sao anh nghĩ là em hẹn mà vẫn đến? Trong khi lúc đó anh biết rõ, em đã có hôn ước với Bạch Tiêu Phong.
Cô không ngần ngại hỏi vào thẳng trọng tâm, đây cũng chính thắc mắc của cô trong suốt thời gian qua. Đối với một người đĩnh đạc, lạnh lùng, luôn suy nghĩ thấu đáo trước sau như anh thì ắt hẳn làm việc gì cũng có lý do. Tại thời điểm đó, anh đã biết cô là vị hôn thê của em trai mình, vậy mà khi nhận được tin hẹn gặp riêng ở khách sạn, anh vẫn đồng ý đến, chuyện này thật khó hiểu.
Nghe cô hỏi, môi anh khẽ cong, tạo thành nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý. Với câu hỏi này, Chu Thần không né tránh, anh thẳng thắng đáp:
- Tôi muốn đến xem cô sẽ giở trò gì. Dù sao thì cô gái được Bạch gia chọn để thành con dâu cũng nên được xem xét thật kỹ. Nếu không phải người tốt đẹp thì chắc chắn không xứng đáng.
Chu Thần đồng ý đến gặp cô là vì muốn thay mặt Bạch gia thăm dò Song Kê. Ngay từ đầu khi nhận được tin cô hẹn anh đến khách sạn, Chu Thần đã có suy nghĩ cô không phải người đàng hoàng. Vậy nên nếu sau cuộc gặp mặt, Chu Thần xác định những suy nghĩ của mình là đúng, anh sẽ nhất quyết ngăn cản Bạch Tiêu Phong kết hôn với cô. Không phải vì anh yêu thương hắn ta, mà thật ra anh không muốn gia sản của Bạch gia rồi đây sẽ rơi vào tay của người con dâu tồi.
Nhưng vẫn còn một điều nữa mà anh không nói cô biết. Chu Thần đồng ý đến gặp cô, còn cố tình diễn cảnh thân mật với Song Kê ngay trước mặt Bạch Tiêu Phong là để chọc tức hắn. Anh muốn cho đứa em trai kia thấy, người phụ nữ đã được định đoạt sẽ trở thành vợ hắn, anh cũng có thể cướp được, như cái cách hắn luôn cướp đi những thứ thuộc về anh từ khi còn nhỏ.
- Vậy anh đã thấy em giở trò gì?
Cô bình thản đáp lời, ánh mắt long lanh nhìn anh. Chu Thần cười nhẹ trước sự câu dẫn đáng yêu của cô:
- Tôi chỉ thấy cô ngủ say như chết thôi.
Nghe anh trả lời, cô vừa xấu hổ khi nghĩ đến chuyện ở khách sạn, đồng thời vừa tức vì bị anh trêu chọc.
- Anh…
Không nhịn được sự “sỉ nhục” này, cô siết chặt cavat của anh. Lạ thay Chu Thần không hề phản kháng trước hành động tấn công của cô.
- Vậy bây giờ em giở trò vẫn còn kịp chứ?
Xem ra hôm nay cô quyết định ăn mặc lộng lẫy quả không sai. Dù cô nào tính trước nhưng bây giờ có khác gì cô và anh đang “hẹn hò” riêng. Dáng vẻ hấp dẫn của cô đã thật sự quyến rũ được anh.
- Để xem cô sẽ giở trò gì.
Nếu anh đã bật đèn xanh thì cô cũng không khách sáo nữa. Song Kê kéo mạnh cavat của anh, cả hai mặt đối mặt ở khoảng cách rất gần. Cô hơi nghiêng đầu, muốn dùng nụ hôn hạ gục anh. Nhưng ngay khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, Chu Thần bỗng quay mặt né tránh.
Cô chau mày hụt hẫng, trong đầu đang nghĩ đến diễn cảnh cháy bỏng, nào ngờ anh đã phũ phàng từ chối.
- Một trò dùng hai lần, không mới mẻ.
Anh buông lời trêu đùa, chưa dừng lại ở đó, Chu Thần còn đưa tay bóp nhẹ cằm cô và nói tiếp:
- Thiếu tính sáng tạo.
Thì ra anh chê trò này của cô đã cũ, Song Kê còn nghĩ có thể hôn anh thêm một cái, không ngờ tên Bạch Chu Thần đáng ghét đột nhiên làm giá khiến cô xấu hổ chết đi được.
- Theo anh, thế nào mới gọi mà sáng tạo?
Câu hỏi ngây ngô của cô lại vô tình chọc cười anh.
- Cô là người muốn bày trò, sao lại hỏi tôi?
Cô mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, miệng tự lẩm bẩm:
- Chẳng phải là do anh quá khó chiều.
Tuy cô nói khá nhỏ nhưng anh đã nghe được. Phút chốc anh thấy cô rất đáng yêu, không giống như những gì anh đã từng nghĩ về cô.
Chu Thần nhìn đồng hồ treo tường rồi nói một câu càng khiến cô tuyệt vọng:
- Bây giờ cũng đã trễ, tôi nghĩ cô có thể về nhà được rồi.
Song Kê vội phản ứng:
- Anh muốn đuổi em về sau?
Thấy anh không gay gắt khi cô ngỏ ý muốn ở lại nên Song Kê cứ nghĩ bản thân đã thành công.
- Dù sao thì cô ngủ lại nhà tôi cũng không tiện.
Anh vừa nói dứt câu, Song Kê lập tức nằm vạ xuống ghế sofa mà giở trò mè nheo:
- Tự dưng em thấy buồn ngủ quá, em không về đâu, em phải ngủ đây.
Nét diễn không thể “chân thật” hơn của cô khiến anh đứng hình vài giây. Song Kê vờ nhắm mắt ngủ, nhưng anh không dễ dàng bỏ qua, Chu Thần nắm tay kéo cô dậy:
- Cô muốn ngủ thì đợi về nhà rồi ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...