Cận Thần vốn tưởng rằng lần này cậu muốn khóc, nhưng nhìn lại thì không có, đôi mắt đen nhánh bên trong có ánh lửa, làm sao có nổi hơi nước. Đúng rồi, anh nháy mắt hiểu được, Tiêu Chí Hạo cho tới bây giờ chỉ biết vì cảm động mà khóc, lần này có người muốn khi dễ tới cửa, cậu chắc chắn sẽ nghiến răng.
“Em không tính nhận y?” Cận Thần thử hỏi.
“Nhận y?” Chí Hạo kêu lên sợ hãi, giống như nhìn thấy việc khó tin nhất thế gian:“Y là ai vậy, nhận y làm cái gì chứ?”
“Vậy là tốt rồi.” Cận Thần yên lòng:“Giống như khi gã không tồn tại, vẫn tiếp tục cuộc sống?”
Chí Hạo yên lặng không nói.
“Em hi vọng gặp y một lần sao?”
Cần sao? Chí Hạo mặt có chút đăm chiêu, chỉ cảm thấy trước mắt có một ánh lửa nhỏ bùng lên, bối cảnh thuần hắc, lóe sáng ánh lửa.
Muốn gặp y sao? Tên đàn ông này, ở những năm tháng trưởng thành cậu đã vô số lần vẽ ra bóng dáng y, sau đó dần dần trở nên mơ hồ, trôi thật xa, rốt cục biến mất không thấy. Như vậy có cần phải ở lúc cậu đã quên hết về người đàn ông này lại một lần nữa làm cho y bỗng nhiên xuất hiện?
“Không cần!” Chí Hạo nhắm mắt, chậm rãi lắc đầu.
“Tốt, chuyện này em không cần ra mặt.” Cận Thần gắt gao nắm tay cậu.
Tựa như một giọt nước lạnh rơi vào nồi nước sôi, nguyên bản đã đạt tới nhiệt độ cao nhất nhưng sẽ vẫn kêu lên tiếng tanh tách, nhất thời rung động. Mà có rất nhiều lúc, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Tiêu Chí Hạo rất am hiểu đối với hình thức hoạt động nhún nhường, cậu nửa điểm cũng không lộ ra, không để cho giới truyền thông lưu lại bát cơm, đại minh tinh tiểu trợ lí đều rất nhiệt tình nhưng cũng chẳng phải tin tức gì mới, mỗi người trong lòng đều nóng giận. Chính là chuyện này tốt lắm nha, có một bên thứ ba xuất hiện, hơn nữa người này còn thích nói chuyện, thật sự là tuyệt vời, mà giới giải chí cũng chả quan tâm tới nó là thực hay không, cuối cùng nó thành một câu chuyện chẳng rõ đầu đuôi, sau thành một đoạn truyền kỳ.
Vì thế một tờ nhật báo đã mời ‘ ông bố ’ kia tới.
“Thời thiếu niên tôi cùng mẹ nó gặp nhau, cô ấy khi đó thật xinh đẹp nhiệt tình, chủ động thổ lộ, lại thập phần ôn nhu dễ gần.”
Wow, khó trách đứa con có thể câu dẫn ngôi sao ……
“Vì sao lại không kết hôn sao? Ai, cô cũng biết đấy, khi đó còn trẻ hết sức lông bông, căn bản còn không có năng lực thành gia lập nghiệp.”
Đương nhiên, người không khinh cuồng không phải thiếu niên ……
“Không không không, lúc ấy tôi không biết cô ấy mang thai. Nga, cô ấy từng nói qua, bất quá sau cô ấy lại khóc nháo, còn thường uy hiếp muốn cắt cổ tay hay thắt cổ, làm cho tôi khổ không nói nổi, sau đó cô ấy nói tiếp thì tôi không dám tin tưởng.”
Tuổi trẻ mà muốn chết thì cũng thật đáng sợ……
Cận Thần vẫn đem báo chí giấu đi không cho Chí Hạo nhìn thấy, đáng tiếc giấu được ngày hôm nay cũng giấu không qua ngày mai, có một ngày cậu lật tới, khi ngẩng lên mặt đã trắng xanh.
“A Hạo?” Cận Thần hoảng hốt, nhẹ nhàng sờ tóc cậu.
“Sao trên đời có kẻ tồi tệ như thế?” Cậu kinh ngạc.
“Trên đời này có đủ loại người, mọi người luôn muốn làm chuyện mình thích, cũng không để ý có tổn thương tới người khác hay không.”
“Em nhất định bắt y trả giá lớn.” Chí Hạo nghiến răng, trong mắt ngùn ngụt ánh lửa.
“Hà tất phải làm thế chứ?” Cận Thần nhíu mày.
“Anh vì y đỡ lời sao?” Chí Hạo giận dữ.
“Anh chỉ đau lòng em thôi.” Cận Thần trong lời nói khẩn thiết đến không thể nghi ngờ:“Hận một người, tìm kiếm cách trả thù là chuyện phiền toái nhất trên đời, y là ai vậy, y không đáng để em phí tâm như thế.”
“Thế thôi sao? Lại tha cho y như thế sao? Y vứt bỏ mẹ con em, hại chết mẹ em, làm cho em cả đời cơ khổ vô y, bây giờ còn làm mất mặt người đã khuất như thế?” Chí Hạo vô cùng ngạc nhiên.
“Hận y sẽ làm em cảm thấy vui vẻ sao?” Cận Thần lẳng lặng nhìn cậu:“Vĩnh viễn nhớ rõ mình có một người cha như thế, sẽ làm em vui vẻ sao?”
“Nhưng ít ra em sẽ cảm thấy được trút giận.”
“Không đáng.” Cận Thần lắc đầu.
“Anh cũng không ghi hận người khác sao? Tại sao?”
“Anh không thích sắm vai kẻ bị hại, anh không muốn tin rằng người bên người đều là người muốn hại anh, anh cảm thấy chuyện gì cũng có mặt tốt của nó.”
“Phải không? Máy bay gặp rủi ro, cửa nát nhà tan, chuyện này có chỗ gì tốt?” Chí Hạo gấp đến mức nói không kịp suy nghĩ.
“Chuyện đó không có bất luận kẻ nào có lỗi.”
“Anh có thể oán trời trách đất!”
“Trời ở nơi nào? Em chỉ anh xem đi!” Cận Thần lẳng lặng nhìn gần, Chí Hạo rốt cục tỉnh táo lại.
“Sống kiểu đó không mệt sao?” Phải che dấu nhiều như vậy, không dám yêu cũng không thể hận.
“Không, bỏ qua cùng quên đi, chỉ như vậy anh mới cảm thấy thỏai mái.” Cận Thần thập phần khẳng định.
“Chuyện gì cũng có mặt tốt sao? Như vậy hãy nói cho em biết, có được một người cha tồi tệ như thế, bị y vứt bỏ hơn hai mươi năm, chuyện này có chỗ nào tốt đây.”
“Ít nhất……” Cận Thần mỉm cười:“Không cần chịu ảnh hưởng của y mà lớn lên.”
Chí Hạo sửng sốt, cười khổ nói:“Quả nhiên, đây là chỗ tốt nhất.”
Cận Thần thấy cậu đã dịu lại, thừa cơ kéo cậu ôm vào ngực:“Nghe anh, coi y là kẻ tàng hình, chờ chuyện này nhạt xuống. Cuộc sống của em không cần vì y mà thay đổi.”
Chí Hạo nhẹ nhàng gật đầu.
Một bên thượng lủi hạ khiêu ( nghĩa đen: nhảy lên nhảy xuống, nghĩa bóng: châm ngòi thổi gió ( ý xấu) nghĩa là tạo tin đồn thất thiệt gây tổn hại cho người khác) , một bên trầm mặc không nói, vô số phóng viên dựa vào lời của người nào đó trên báo để tìm chứng cứ xác thực, nhân viên tuyên truyền chỉ có một công thức trả lời bất biến:“Đây là việc tư của Tiêu tiên sinh, chúng tôi cũng không hiểu rõ cho lắm.”
Về phần Tiêu tiên sinh, cậu cũng không đối truyền thông lộ diện.
Thời gian như nước trôi qua, cũng sẽ không vì bất luận kẻ nào mà dừng lại, bên này còn đang cãi vã khí thế ngất trời, bên kia lại chuẩn bị phát hành thời trang thu đông.
Chí Hạo thật sự nghe theo lời Cận Thần, coi người nọ là kẻ tàng hình, đem ba chữ Tiêu Chí Hạo viết trên báo coi như là kẻ khác, cuộc sống vẫn cứ trôi đi, công tác như thường. Chính là hiện tại thường có giới săn ảnh đón đường, cũng may là dù sao cậu cũng không phải ngôi sao, không có nơi nơi treo mặt khắp phố lớn ngõ nhỏ, ăn mặc bụi bụi một chút là có thể qua mặt đám săn ảnh nhà báo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...