“Yo! Ăn thôi!” Chí Hạo rất đúng lúc bưng ba tô nhỏ bước ra, đánh vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.
Phong Thanh có thói quen sưu tầm những món đồ tinh xảo, ba tô thủy tinh kia đều trong suốt và rất đáng yêu, bên trong chỉ có một món giống nhau – mì ăn liền.
Cận Thần nhíu mày, có lẽ là thật sự rất đói nên không nói hai lời liền gắp mì cho vào miệng: “Ôi?” Anh nhướng nhướng mi rồi ngẩng đầu nhìn.
Phong Thanh buồn cười:“ Cuộc đời Tiêu Chí Hạo có hai đại tuyệt kỹ, nấu mì và làm sủi cảo đông lạnh, đó đều là do rèn luyện trong nhiều năm a, trãi qua trăm ngàn lần mới đạt được đến trình độ đó.”
Cận Thần bật cười:“Anh thật không ngờ, mì ăn liền cũng có thể làm ra được hương vị này, xem ra trẻ nhỏ dễ dạy, về sau phải luyện tập nhiều hơn mới được ”
Anh một bên cười đến ý vị thâm trường, một bên lại đem ánh mắt ở trên mặt Chí Hạo quét tới quét lui, Chí Hạo bị anh nhìn mà đỏ mặt, chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà ăn, chính là lưỡng đạo ánh mắt kia như có áp lực, nặng trịch áp lên người, cậu nóng lòng thoát thân, liền cố ý phẫn uất nói:“Đầu năm nay, thói đời là thế nào vậy kìa, A Thanh là người quy củ như vậy mà lại gặp tên khốn kia, còn tên hại người kia thì lại bình an vô sự a.”
Cận Thần cười nói:“Cái loại người đó sao có thể đấu thắng anh.”
Chí Hạo ngẫm lại, đảo ngược lại được chăng?
Người nào đó âm thầm kêu gào với Cận Thần: Anh sao có thể để nam nhân khác sờ tóc của anh?
Người nào đó lại âm thầm kêu gào với Cận Thần: Anh nếu không chịu làm người của tôi, vì cái gì còn muốn tiếp cận tôi?
Người nào đó tiếp tục âm thầm kêu gào với Cận Thần: Anh cùng hắn là quan hệ gì? Vì cái gì các ngươi phải cùng nhau ăn cơm?
[ Nhật: Ở đây em Hạo đang tưởng tượng nếu anh Thần ‘ được ‘ Phùng Khôn yêu đấy mà =)) ]
……
Cảnh tượng kì lạ như thế, không cần nói cũng biết Cận tiên sinh sẽ dùng loại ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn hắn, chỉ đơn phương nghĩ thôi cũng thấy thập phần buồn cười.
“Không nhất định nga!” Phong Thanh cười nói:“Nếu là bạo quân, hắn sẽ có cách để quản anh, chỉ là không biết sẽ dùng phương thức nào thôi?”
“Không, không có khả năng.” Cận Thần nhẹ nhàng lắc đầu:“Hắn sẽ không để ý tới tôi, tôi cũng không có nhược điểm gì cho người ta nắm.”
Người nói có lẽ chỉ vô tình, nhưng người nghe lại hữu tình.
Phong Thanh trong nháy mắt trầm mặt, nhưng đây đúng là chuyện của mình, cô không thể phát tác, có chút ngượng ngùng nói: “Được rồi, ngài là ai chứ.”
Cận Thần tùy ý cười, cũng không để bụng.
Thế nhưng Chí Hạo lại trầm mặc xuống, thỉnh thoảng liếc mắt, ánh mắt phức tạp nan huyễn.
Ba người ở đây cũng không phải cao thủ điều khiển bầu không khí, nhưng được cái sức nhẫn nại rất lớn, cả ba đều tự trầm mặc trong vài phút, sau đó đổi đề tài khác, câu chuyện kia cứ thế đi qua.
Cận Thần lúc gần đi đã lưu lại cho Phong Thanh ba câu chân ngôn:
Thứ nhất, không nhất thiết phải nỗ lực thuyết phục bất luận kẻ nào, bởi mỗi người đều có sự kiên trì của mình, cô không phải hắn, không cần tỏ tường vui buồn của hắn, điều cô phải làm chỉ là một lần thỏa hiệp, khiến cho người ta thỏai mái tiếp thu đó là: chuyện hoang đường khả ngộ bất khả cầu (Có thể gặp nhưng không thể cầu).
Thứ hai, đừng để nỗi khổ và huyết lệ của mình dễ dàng phơi bày trước người lạ, bất quá chỉ đổi lấy một tiếng thét kinh hãi hoặc là một cái nhíu mày, loại đồng tình này có rất ít, chẳng biết sẽ được bao nhiêu vui vẻ, nếu không được trái lại thành đả kích trầm trọng. Mà trên đời này luôn luôn có một ít kẻ ra vẻ khoan dung kì thực là kẻ hà khắc, bọn họ am hiểu nhất câu khổ người phúc ta, biểu hiện chính mình rất từ bi.
Thứ ba, nếu có người đối với người khác thì khắc nghiệt, ngược lại ôn hòa với mình cô, không cần kinh hỉ, lập tức rời đi.
Phong Thanh biết tốt xấu, mỗi chữ mỗi câu đều ghi tạc trong lòng, gật đầu cảm ơn.
Xe là của Chí Hạo, lần này trở về là do cậu cầm lái, Cận Thần ngồi ở bên cạnh có chút đắc ý:“Thế nào, có thể để cho em mặt mũi không?”
Chí Hạo rầu rĩ lên tiếng, nhưng không nhiều lời, Cận Thần không khỏi có chút kinh ngạc.
Tuy nhiên Chí Hạo lại là người giấu không được tâm sự, cho dù là nhất thời nén lại, nhưng đến cuối cùng rồi cũng sẽ nói ra. Cận Thần nhìn cậu dừng xe, động tác phóng hoãn, có chút đăm chiêu liền biết cậu muốn nói gì, trong lòng bất giác thở dài một tiếng.
Nếu thật sự cố ý ép hỏi điều gì, phương pháp tốt nhất chính là gạ hỏi, giả bộ không thèm để ý làm cho người ta khó lòng phòng bị nói ra miệng, cho dù là nghe được đáp án cũng muốn làm bộ như mờ mịt không biết.
Nhưng là chiêu này thật quá khó học, vô luận là người mau miệng thế nào, thình lình tình thiên phích lịch đánh tới, ở lúc điện quang hỏa thạch, đầu óc người nọ vừa chuyển để ngăn lại, thì mình cũng chỉ nghe được một nửa câu thực mơ hồ.
Mà không tốt nhất chính là giống như Chí Hạo bây giờ, còn chưa mở miệng, đối phương đã đem mọi trận thế để bố trí tốt.
Quả nhiên Tiêu Chí Hạo chậm rãi khóa xe, uốn lưỡi mấy lần, rốt cục vẫn hỏi: “Anh thật không có nhược điểm gì cho người ta nắm sao?”
Nguyên lai là điều này, Cận Thần không tự giác cười đến có điểm lạnh:“Đúng vậy.”
Chí Hạo ngẩng đầu nhìn anh một cái, là thần sắc vẫn phức tạp như trước: “Như vậy không tốt.”
“Phải không?” Cận Thần từ chối cho ý kiến, anh là người cực ôn hòa, nhưng anh ôn hòa cũng là nhờ có chấp nhất làm thứ chống đỡ , anh tự tin đến mức đôi khi nó thành tín ngưỡng, cho nên mới có thể hoàn toàn không để ý tới ý nghĩ của người khác, anh thậm chí sẽ không bao giờ khuất phục, nhiều nhất chỉ xem xét thời thế mà làm một chút thỏa hiệp.
“Anh không có nhược điểm gì, đó chẳng phải đại biểu cho việc anh không coi trọng bất cứ điều gì sao?” Chí Hạo không phải người khéo nói, không có cách nào đem một cái lá nói thành cả thế giới, cậu cố gắng biểu đạt, lại vẫn cảm thấy không diễn tả đủ ý, nhưng mà Cận Thần bỗng cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp.
Chí Hạo vô thức quấn ngón tay vào nhau, không tự giác có chút bực mình: “Anh thứ gì cũng có , cho nên không cần để ý bất cứ thứ gì ; Em lại không có gì, cho nên đều để ý tất cả.” Cơ hồ là cố chấp, cậu nhìn vào mắt anh mà nói những lời này, tuy rằng cặp mắt nâu trầm kia vẫn ôn nhu lượng trạch như lúc thường ngày nhưng Chí Hạo lại cảm thấy được một thứ ánh sáng không giống ngày thường trong đó, chỉ là như vậy đại biểu cho cái gì chứ?
Nam nhân này bách độc bất xâm, tự xưng là không có bất cứ nhược điểm gì cho người ta nắm, thật sao?
Chí Hạo liền có chút nhụt chí, vươn tay ôm lấy vai Cận Thần, tựa đầu vào vai anh, đó là một người không thể níu giữ, có thể tới như thế này, cậu vẫn nên quý trọng a.
Qua một hồi lâu, Chí Hạo mới cảm giác được có một đôi tay vòng tới sau lưng mình, sau đó bên tai nghe được một câu tựa như lời lấy cớ – anh nói: Anh cũng không muốn như thế đâu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...