Chẳng qua hắn đã phát động ma pháp kiếm "Lôi Điện Vinh Diệu" cùng với lôi hệ phụ trợ ma pháp "Lôi Điện chiến sĩ", những dòng điện lưu bộc phát quanh người hắn làm cho lực lượng của hắn tăng gấp mấy lần.
"Lôi Điện chiến sĩ" cũng có tác dụng phụ rất lớn, sau khi công hiệu của ma pháp qua đi, lục lượng của hắn sẽ đại giảm. Hắn dùng sinh mạng của mình cuốn lấy mấy tên phản đồ, yểm hộ chủ nhân Thương Mang Nguyên Dã lui lại.
Thế nhưng, Thương Mang Nguyên Dã không tận dụng cơ hội mà Lôi Minh tạo ra để đột phá vòng vây, hắn vẫn ngồi trên ngựa, nhìn Lôi Minh khổ chiến.
Những thuộc hạ phía sau hắn ai nấy đều nôn nóng, nhưng mà Thương Mang Nguyên Dã vẫn chẳng có biểu hiện gì cả.
"Chủ nhân, đi mau đi… "
Trong khi chiến đấu kịch liệt, Lôi Minh thấy Thương Mang Nguyên Dã vẫn đứng im bất động, trong lòng khẩn trương, nhịn không được lần thứ hai quay đầu lại giục, hắn mặc dù có "Lôi Điện chiến sĩ" ma pháp duy trì, nhưng mà lấy một địch bốn vẫn chỉ như trứng chọi đá.
"Nghịch Thiên Thất Kỵ Sĩ" đều hiểu rõ điều đó, họ không muốn lưỡng bại câu thương với Lôi Minh đang liều chết, nên đợi cho Lôi Minh hao tổn hết khí lực mới ra tay.
"Chủ nhân, xin người hãy bảo Lôi Minh ca ca dừng tay đi, chỉ cần chủ nhân thay đổi ý niệm, chúng ta vẫn là thuộc hạ của người, Thiên Thần tộc và Ma Thần tộc cũng đã đáp ứng rồi..."
"Thủy Chi Kỵ Sĩ" Lưu Ba nước mắt ràn rụa hướng về Thương Mang Nguyên Dã khóc lóc kể lể, quan hệ của nàng và Thương Mang Nguyên Dã khác với đám người Lôi Minh, Thiên Quang…
Nàng đã được coi là nữ nhân của Thương Mang Nguyên Dã, nàng vốn không muốn phản bội Thương Mang Nguyên Dã, nam nhân mà nàng yêu.
Thế nhưng những điều kiện của Thiên Thần tộc, Ma Thần tộc cùng các vị quốc vương đưa ra quá mức hấp dẫn, nàng thực sự không kháng cự được.
Nàng vốn cho rằng chỉ cần mình và các vị ca ca khẩn cầu Thương Mang Nguyên Dã, Thương Mang Nguyên Dã sẽ đáp ứng.
Như vậy, họ vẫn ở chung với nhau… không phải sống cuộc sống gian khổ lang bạt kỳ hồ như trước nữa, nhưng mà bây giờ...
Nàng hối hận, cho dù nàng có bi thương, nhưng bây giờ đã quá muộn...
"Ta là Lôi Điện, Lôi Điện phá tan bầu trời..."
Đang phải chiến đấu kịch liệt, Lôi Minh đột nhiên lớn tiếng ca những câu hát như thơ, theo tiếng ca của hắn, tốc độ và lực lượng của hắn bạo tăng, một kiếm đâm sượt qua mặt của Bạo Phong.
"Hừ hừ, ngay cả 'Chiến Ca' ngươi cũng mang ra, xem ra Lôi Minh ngươi thực sự là không muốn sống nữa rồi, đã như vậy, các huynh đệ chúng ta sẽ cho ngươi toại nguyện!"
Bị Lôi Minh suýt đâm trúng một kiếm, "Phong chi kỵ sĩ" Bạo Phong âm trầm nói.
"Chiến Ca" là một loại viễn cổ vũ kỹ, là hình thức cao nhất của "Ngôn Linh", người sử dụng có thể thông qua thanh âm và ngôn ngữ phối hợp cường hóa tinh thần và thể chất của mình, trong một thời gian ngắn đề thăng sức chiến đấu. Đương nhiên, tác dụng phụ của nó cũng rất lớn.
"Ngôn Linh" chia làm ba cấp là: "Chiến Hống", "Chiến Vịnh" và "Chiến Ca", trong đó "Chiến Ca" có tác dụng lớn nhất, có thể duy trì liên tục trong một thời gian dài, nhưng tác dụng phụ cũng nghiêm trọng nhất.
Cho dù Lôi Minh có là một ma pháp kỵ sĩ cường đại, sau khi hiệu quả của Chiến Ca kết thúc, hắn cũng chẳng còn lại bao nhiêu sức chiến đấu.
Huống chi trước đó hắn đã sử dụng "Lôi Điện chiến sĩ", cho nên Bạo Phong mới nói hắn muốn chết
"Ngôn Linh” là một loại kỹ năng mà "Nghịch Thiên Thất Kỵ Sĩ" đều có thể sử dụng, cũng là do một tay Thương Mang Nguyên Dã truyền thụ.
Bạo Phong cũng lớn tiếng hát vang "Chiến Ca" thuộc về hắn:
"Ta là cuồng phong, cuồng phong gào thét..."
"Chiến Ca" được cất lên, tốc độ của Bạo Phong bỗng nhiên đột tăng, trong khi Lôi Minh chống một đòn toàn lực của "Hỏa chi kỵ sĩ" Liệt Diễm, thì bạo phong như quỷ mỵ xuất hiện sau lưng của Lôi Minh.
Kỵ sĩ kiếm trong tay hắn quang mang lấp lánh đâm thẳng vào tim của Lôi Minh, lúc này, Lôi Minh chẳng còn sức mà phòng ngự.
Trọng giáp mà Lôi Minh mặc trên người vô cùng kiên cố, lại có đấu khí cường đại hộ thể, công kích bình thường không thể gây thương tổn tới hắn được.
Thế nhưng đấu khí của Bạo Phong cũng đâu có kém, mặt khác "Hô Khiếu Chi Kiếm" cũng là một thanh ma pháp kiếm sắc bén cực kỳ. Khi "Hô Khiếu Chi Kiếm" gần đâm vào trong thân thể Lôi Minh, một bàn tay tỏa kim quang lóe lên, tóm lấy mũi kiếm sắc bén của "Hô Khiếu Chi Kiếm".
Một thân ảnh khôi ngô xuất hiện bên người Bạo Phong, phảng phất như hắn vốn đứng ở đó, "Hô Khiếu Chi Kiếm" bị hắn nắm trong tay, mũi kiếm sắc bén chẳng làm tổn thương tý nào tới da thịt của hắn.
"Nghịch Thiên vương" Thương Mang Nguyên Dã vốn đứng bất động nay đã hạ thủ, dùng tốc độ bất khả tư nghị cứu thoát bộ hạ tận tâm và trung thành của mình.
Vừa nhìn thấy Thương Mang Nguyên Dã đã tới bên cạnh mình, trên mặt Bạo Phong nhất thời hiện lên sự kinh hãi, hắn đương nhiên là hiểu Thương Mang Nguyên Dã đáng sợ như thế nào.
Đối với Thương Mang Nguyên Dã trong tâm khảm của hắn vốn đã có sự hợ hãi, nay thấy hắn tới cạnh mình, Bạo Phong chỉ kịp kêu lên một tiếng, đấu khí tỏa ra quang mang đại thịnh, hiển nhiên là đã sử dụng toàn bộ lực lượng của mình.
Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Thương Mang Nguyên Dã hiện lên một nụ cười, thanh quang do "Hô Khiếu Chi Kiếm" tỏa ra chẳng có tác dụng gì với hắn cả.
Hắn lật tay, kim quang trên bàn tay hắn bạo phát, một lực lượng khổng lồ như làn sóng tràn vào trong cơ thể của Bạo Phong.
Bạo Phong cuống quít quăng kiếm, thân hình hắn bị chấn bay ra ngoài, máu trong miệng tuôn ra ồng ộc, tọa kỵ của hắn chỉ kịp hí lên một tiếng, chết ngay tại chỗ.
"Hừ, đấu khí 'Vinh Diệu Chi Quang' đều là do một tay ta truyền thụ cho các ngươi, một chút đấu khí của các ngươi ở trước mặt ta có tác dụng gì sao?"
Thương Mang Nguyên Dã cuời lạnh, tiện tay vứt "Hô Khiếu Chi Kiếm" ra chỗ khác, lúc này Thiên Quang, Liệt Diễm và Minh Ám ba người đã đình chỉ vây công Lôi Minh. Họ nhìn chằm chằm vào Thương Mang Nguyên Dã, khẩn trương vô cùng.
Họ vốn tưởng rằng, với lực lượng cường đại của bản thân, thì mình cũng chẳng sợ gì Thương Mang Nguyên Dã.
Thế nhưng cho tới bây giờ bọn họ mới phát hiện, sự hiểu biết của họ với Thương Mang Nguyên Dã rất ít, trong tâm hồn của họ, Thương Mang Nguyên Dã vẫn đáng sợ, đáng sợ như một Ma Thần...
Lôi Minh toàn thân đẫm máu lui về bên cạnh Thương Mang Nguyên Dã, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
Thương Mang Nguyên Dã dùng ánh mắt ấm áp nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
"Ngươi lui xuống đi, ở đây giao cho ta là được rồi."
Lôi Minh hướng về Thương Mang Nguyên Dã thi lễ một cái, giục tọa kỵ đi về phía sau.
"Thiên Quang, Minh Ám, Sơn Mạch, Lưu Ba, Bạo Phong còn có Liệt Diễm, sáu người các ngươi muốn có cuộc sống tốt đẹp, không muốn theo ta tiếp tục những ngày tháng lang bạt kỳ hồ, ta cũng không trách các ngươi. Theo đuổi cuộc sống tốt đẹp chính là bản năng của con người, cũng như Thiên Quang vừa nói, mấy năm gần đây, các ngươi đã vì ta mà chiến đấu anh dũng, trên người các ngươi toàn là những vết thương, ân tình của ta các ngươi cũng đã trả đủ rồi, nhưng các ngươi không nên bán đứng các huynh đệ trong 'Quân đoàn Nghịch Thiên'!"
Trên mặt hắn vẫn chẳng có biểu tình gì cả, dường như trước mặt Thương Mang Nguyên Dã chẳng phải là 6 kẻ thân tín phản bội, mà chỉ là 6 người xa lạ bình thường:
"Các ngươi đừng có quên khi 'Quân đoàn Nghịch Thiên' mới thành lập, các huynh đệ đã thề gì, đó là lời thề: cùng sống cùng chết!"
Kim quang cường liệt tỏa ra từ trên người của hắn, chiếu sáng sáu khuôn mặt sợ hãi của 6 người.
"Thủy Chi Kỵ Sĩ" Lưu Ba sắc mặt tái nhợt, thân hình run rẩy, dường như sắp ngã khỏi tọa kỵ, "Địa chi kỵ sĩ" Sơn Mạch hai môi run rẩy, nhịn không được mở miệng nói: "Chủ nhân, chúng ta không..."
Hắn vừa mở miệng, đã Thiên Quang quát lên một tiếng, nói:
"Nói với hắn làm cái gì, các ngươi không thấy hắn đang phô trương thanh thế hay sao? Sáu người chúng ta đều là ma pháp kỵ sĩ Thủy Tinh cấp, cách cấp mạnh nhất trong truyền thuyết là Thiên Ngọc cấp cũng chỉ có hai cấp mà thôi. Cho dù Thương Mang Nguyên Dã có thực sự là cường giả Thiên Ngọc cấp trong truyền thuyết, 6 người chúng ta liên thủ cũng đủ phân thân toái cốt hắn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...