Lưu Thủy Kim Triêu

Chẳng mấy mà trời đã tối. Đêm tháng ba khá ấm áp, Cao Thụy Thành mặc áo lót khoác thêm áo ngoài ngồi trước bàn đọc sách chép chữ. Mỗi ngày cần đọc bao nhiêu sách, viết bao nhiêu chữ, cậu đều tự giao bài tập cho mình, không hoàn thành sẽ không đi ngủ, trừ phi là ngày lễ tết thì mới nghỉ ngơi hai ba hôm, mấy năm nay vẫn luôn như vậy.

Luc Chùy Tử ngồi bên cạnh Cao Thụy Thành, đang ôm cuốn sổ chi tiêu tính toán tiêu dùng mấy ngày nay. Từ sau khi tách khỏi Hà Thiếu Kỳ, bọn họ tự lo mọi chuyện, chi tiêu giảm đi rất nhiều. Không cần mời khách trả lễ, hai người ăn tất nhiên tiết kiệm được một chút, Lục Chùy Tử nhìn các khoản mục cũng cảm thấy rất vui vẻ. Hôm trước lại có đồng hương mời Cao Thụy Thành viết một đoạn văn khắc lên mộ, cùng với tiền nhuận bút hai lần trước, thế là có 120 lượng rồi. Lục Chùy Tử tự hào vì Cao Thụy Thành tài giỏi, không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn Cao Thụy Thành.

Cao Thụy Thành cầm bút tay phải, tập trung viết chữ, dung mạo của cậu vừa trẻ trung vừa tuấn tú, Lục Chùy Tử nhìn đến thất thần. Trong lòng Lục Chùy Tử, Cao Thụy Thành thực sự rất ưa nhìn, khó ai bì kịp. Lục Chùy Tử nghĩ vậy lại không kìm được bắt đầu thấy tự ti. Bây giờ hắn chẳng có gì để so sánh, hắn không hiểu phong nhã, từng cố gắng muốn học làm thơ, lén lấy sách của Cao Thụy Thành đọc, nhưng một bài vè cũng không làm nổi. Hắn rất hâm mộ những thư sinh kia, có thể đàm luận văn thơ hội họa với Cao Thụy Thành, còn hắn thì chẳng có tài cán gì. Nhưng Cao Thụy Thành không chê hắn tầm thường, còn muốn giữ hắn lại, vậy nên hắn không thể nhát gan giống như trước, hắn phải cố gắng chăm sóc Cao Thụy Thành, để Cao Thụy Thành sống thoải mái mới được.

Cao Thụy Thành đặt bút xuống nghỉ tay, ngoảnh lại thấy Lục Chùy Tử đang ngẩn ngờ nhìn mình, không nhịn được mỉm cười hỏi: “Chùy Tử ca đang nghĩ gì vậy, thất thần thế?”

“Không, ta có nghĩ gì đâu.” Lục Chùy Tử thu lại tâm tư, nhất thời cảm thấy hơi ngượng ngùng. Hắn thấy cuối cùng Cao Thụy Thành cũng đã viết chữ xong, liền nói: “Ngươi viết cũng lâu rồi, ra ngoài thư giãn mắt đi.”


Cao Thụy Thành cũng cảm tháy mắt hơi khô, liền gật đầu đáp: “Được rồi, Chùy Tử ca cùng ta ra sân đi dạo một lúc nhé.”

Bọn họ ra sân, ánh trăng lên đúng độ, có thể soi rõ cái bóng của hai người, Cao Thụy Thành duỗi lưng, bỗng nhiên cười nhẹ hỏi: “Hồi sáng ta bất chợt nổi cáu, Chùy Tử ca còn trách ta không?”

Lục Chùy Tử vội vàng phủ nhận: “Không, sao ta có thể trách ngươi chứ? Rõ ràng là vì ta không đủ kiên định nên mới làm ngươi không vui. Vừa rồi ta đang nghĩ, phải bồi thường cho ngươi thế nào, làm sao mới khiến ngươi vui vẻ…”

“Chùy Tử ca nghĩ ra chưa?” Cao Thụy Thành thực sự khá là hứng thú.

Lục Chùy Tử xấu hổ cúi thấp đầu: “Vẫn chưa nghĩ ra.” Hắn định mua cho Cao Thụy Thành gì đó, nhưng lại cảm thấy không hay lắm, trong lòng vẫn đang do dự.


Cao Thụy Thành mỉm cười, không ý kiến gì, chỉ đi lại vài vòng quanh sân, hoạt động tay chân một chút, rồi chuẩn bị về phòng tắm rửa, sau đó đi ngủ.

Lục Chùy Tử xách nước nóng trên bếp lò vào phòng hông, pha thêm một chút nước lạnh, rồi bưng một cái chậu gỗ tới. Cao Thụy Thành cũng đã cầm quần áo sạch qua đây, thấy Lục Chùy Tử để xà phòng và khăn lại rồi định đi, cậu nhếch miệng cười nói: “Chùy Tử ca cũng tắm luôn đi, lát nữa đỡ phải đun nước.”

Nhiều năm nay Cao Thụy Thành và Lục Chùy Tử vẫn tắm riêng, bỗng nghe Cao Thụy Thành nói như vậy, Lục Chùy Tử ngẩn người, không biết nghĩ tới chuyện gì, mặt lại ửng đỏ. Cao Thụy Thành thấy Lục Chùy Tử xấu hổ, cố ý nói: “Chùy Tử ca không muốn à? Ta còn định nhờ huynh chà lưng hộ ta nữa.” Giờ thì Lục Chùy Tử không thể nào từ chối được nữa, đành phải gật đầu, luống cuống đi tới cởi quần áo.

Khi hắn cởi hết quần áo quay lại, Cao Thụy Thành đã khỏa thân đứng trong thùng tắm, dùng khăn vải thấm nước lau chùi thân thể. Nhìn thân hình trắng trẻo thon dài mịn màng của thiếu niên, Lục Chùy Tử nhất thời cảm thấy mình bị hơi nóng bao phủ. Hắn vội cúi đầu, hai ba bước đi đến bên thùng gỗ, cầm một chiếc khăn khác lau người.

“Vẫn là vóc người của Chùy Tử ca đẹp.” Cao Thụy Thành vừa nói, vừa tự nhiên vươn tay sờ ngực Lục Chùy Tử, hết xoa lại bóp cơ ngực cường tráng, miệng khen: “Rắn chắc quá. Nhìn ta bây giờ gầy thế này, người chẳng được mấy lạng thịt, không biết bao giờ mới được như Chùy Tử ca.”


Lục Chùy Tử không ngờ lại gặp phải tình huống này, mặt hắn đỏ tới mang tai, gồng người để mặc Cao Thụy Thành sờ mó, hoàn toàn không nói được gì.

Sờ một lát, có vẻ như đã đủ, Cao Thụy Thành mỉm cười, nói với Lục Chùy Tử: “Cảm giác không tệ. Chùy Tử ca, huynh thử đánh giá xem, chỗ đó của chúng ta ai to hơn?”

Câu nói này của cậu giống như đang tùy tiện chào hỏi vậy, thậm chí còn tự nhiên hơn cả câu “Trưa nay ăn gì?”, khiến Lục Chùy Tử nhất thời không hiểu được hàm ý trong câu nói của cậu, Cao Thụy Thành giả vờ nghi hoặc, nói: “Chùy Tử ca không nói gì có nghĩa là cảm thấy của mình lợi hại hơn sao? Nhưng ta cũng đâu có tệ, sau này nhất định sẽ lớn hơn, Chùy Tử ca đừng lo lắng.” Dứt lời liền mỉm cười sờ soạng giữa hai chân Lục Chùy Tử.

Giờ thì Lục Chùy Tử hoàn toàn hiểu ra rồi, hắn cảm thấy máu dồn lên não, chân bị Cao Thụy Thành sờ mềm nhũn. Trộm liếc mắt nhìn Cao Thụy Thành, Lục Chùy Tử nói: “Ngươi, bây giờ cũng không nhỏ, sẽ, sẽ lớn hơn.”

Thấy Lục Chùy Tử thành thật như vậy, cậu không nhịn được cười lớn, đáp: “Chùy Tử ca, ta chính là thích huynh như thế này, có sao nói vậy. Nước sắp lạnh rồi, Chùy Tử ca tắm nhanh lên.” Giỡn đủ rồi, Cao Thụy Thành lại nghiêm túc, tắm rửa đàng hoàng. Lục Chùy Tử bị Cao Thụy Thành trêu phát ngốc, đợi Cao Thụy Thành mặc quần áo sạch rồi mới vội vàng giội ào ào hai ba gáo, coi như đã tắm xong.


Về phòng ngủ, Cao Thụy Thành chui vào chăn nằm xuống, Lục Chùy Tử ngủ ở bên ngoài. Thực ra sát vách Lục Chùy Tử cũng có dọn một gian phòng, trên danh nghĩa là nơi ở của hắn, sợ có người nghi ngờ, nhưng không thường xuyên ngủ ở đó.

Sau khi nằm xuống, Cao Thụy Thành suy nghĩ một chút, rồi bảo Lục Chùy Tử: “Chùy Tử ca, ta có chuyện muốn nói với huynh. Biểu thúc biết chuyện giữa chúng ta rồi, nhưng thúc ấy đã hứa sẽ giữ bí mật cho ta.”

Lục Chùy Tử cả kinh, bỗng cảm thấy rất bất an. Hắn vươn tay, cầm tay Cao Thụy Thành, khẽ nói: “A Mao, làm thế nào ta đều nghe ngươi, biểu thiếu gia biết cũng không sao, chỉ cần ngươi không lo lắng là được.”

“Huynh nghĩ vậy là được.” Nghe Lục Chùy Tử nói, Cao Thụy Thành cảm thấy rất vui. Cậu trở mình, nằm lên người Lục Chùy Tử. Mượn ánh nến vàng nhạt ở tủ đầu gường, cậu ngắm Lục Chùy Tử từ trên xuống, thấy Lục Chùy Tử cũng ngây người nhìn mình. Cao Thụy Thành không khỏi hồi tưởng lại, cậu và Lục Chùy Tử cùng nhau lớn lên, suốt mười mấy năm trời, người này luôn đặt cậu trong lòng mà đối đãi, điều đó khiến Cao Thụy Thành vô cùng ấm áp. Cậu mỉm cười cúi xuống hôn Lục Chùy Tử, Lục Chùy Tử hơi hé miệng, nhắm mắt vụng về đáp lại Cao Thụy Thành.

Hôn xong, hai người đều thở gấp. Mặt Cao Thụy Thành đỏ bừng, còn tim Lục Chùy Tử đập như trống trận, cực kì động tình. Từ trước đến nay, Cao Thụy Thành cảm thấy mình tuổi còn nhỏ, vẫn luôn cố gắng kiềm chế, dưới bầu không khí hôm nay, cậu không thể nhẫn nhịn thêm được nữa. Cao Thụy Thành vuốt ve khuôn mặt Lục Chùy Tử, dịu dàng nói: “Chùy Tử ca, ta muốn thân mật với huynh hơn, huynh có đồng ý không?”

Lục Chùy Tử sững sờ, sau đó đỏ mặt đáp: “Tùy ngươi, sao ta… sao ta có thể không đồng ý chứ?” Năm nay Lục Chùy Tử cũng đã hai mươi hai rồi, chính là độ tuổi tràn trề sinh lực, lại vì hắn thích Cao Thụy Thành, nên thỉnh thoảng cũng không kìm được nảy sinh một chút ảo tưởng xấu hổ khó nói. Còn nam tử khi đó thân mật như thế nào, Lục Chùy Tử cũng lờ mờ nghe qua một chút, nhưng sao hắn nỡ lòng để cho Cao Thụy Thành chịu một chút tủi thân, Cao Thụy Thành muốn làm gì hắn hắn cũng chấp nhận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui