Ngày thứ hai mươi làm việc tại Trần Hạ, lần thứ hai cô nhìn thấy phó chủ tịch Lãnh Phong cao cao tại thượng.
Phòng làm việc của phó chủ tịch nằm tại tầng cao nhất của toà nhà, có thang máy đi riêng.
Nhân viên bình thường như cô muốn lên đây trừ khi phải có việc thực sự quan trọng.
Hôm nay cô được giao việc mang tài liệu lên cho thư ký trưởng.
Bình thường việc này mấy cô nhân viên xinh đẹp trong văn phòng luôn giành nhau làm, không hiểu sao hôm nay lại đẩy sang cô.
Nhìn ánh mắt của Thư Kỳ, đoán chắc là có điều bất ổn, nhưng biết từ chối sao được, cô chỉ là nhân viên cấp thấp nhỏ bé.
Đến cửa phòng phó chủ tịch, trưởng thư ký Dư Hạo Dân đã đứng đợi sẵn ở đó.
Phía bên trong, phó chủ tịch và đối tác người Đức đang bàn luận về hợp đồng.
Không khí trong đó rất căng thẳng, không khí bên ngoài cũng căng thẳng không kém.
Dư Hạo Dân đã theo phó chủ tịch năm năm, đủ hiểu tính cách, thói quen của anh ta.
Những lúc như thế này, tốt nhất không nên để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Nếu không cơn thịnh nộ của phó chủ tịch, bản thân anh gánh không nổi.
Nhận tập tài liệu từ phía cô, anh phân phó cô pha mới hai tách cà phê nóng mạng vào trong.
Đến giờ thì cô mới hiểu, lý do mấy nhân viên kia từ chối lên đây.
Khẩu vị của phó chủ tịch có trời mới biết, khẩu vị của đối tác người Đức lại càng khó hơn.
Nếu không làm vừa lòng hai người họ trong thời điểm nhạy cảm này, công việc của cô, coi như bỏ.
Nhưng với nhiệm vụ tưởng chừng như khó khăn này, cô vẫn phải hết sức bình tĩnh mà vượt qua nó.
Gõ cửa vào trong, không khí lúc đó, thật sự khiến cô không dám thở thành tiếng.
Đặt trước mặt vị đối tác người Đức một tách trà thảo mộc, Lãnh Phong nhíu mày không vừa ý.
Hạo Dân càng không phải nói, chỉ hận không thể bóp cổ cô lúc đó, rõ ràng đã dặn cô đem cà phê, vậy mà lại mang vào trà thảo mộc.
Cô không dám ở lại lâu, mời trà bánh xong lập tức rời ra đứng ngoài cửa phòng.
Hơn tiếng sau việc thảo luận về hợp đồng đã xong.
Lãnh Phong tiễn đối tác ra tới cửa phòng, nét mặt hai người đều khá thoải mái, xem ra việc thảo luận về hợp đồng đã đạt được kết quả mà cả hai bên mong muốn.
Trước khi rời khỏi, đối tác không quên nói lại một câu bằng tiếng Đức:- Trà rất ngon, cảm ơn cô.Cô mỉm cười, cúi đầu chào vị đối tác.
Dư Hạo Dân khá ngạc nhiên, một trợ lý thứ cấp bình thường như cô lại nghe hiểu tiếng Đức, càng bất ngờ hơn làm sao cô biết dùng trà thảo mộc thay cà phê.
Lúc nhìn vị đối tác nhấp ngụm trà, rõ ràng tâm trạng ông ta đã thoải mái hơn.
Dư Hạo Dân phải tiễn ông ta xuống cửa công ty, không tiện hỏi cô ngay lúc đó.
Lúc chỉ còn hai người, Lãnh Phong nhàn nhạt nhìn cô rồi lập tức quay vào, cà phê cô pha, rất hợp khẩu vị anh.Về đến chỗ của mình tại văn phòng thư ký, cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô là người rất biết thưởng thức cà phê, bởi vậy cô biết cách làm sao pha cho ngon.
Lý do cô dùng trà thảo mộc thay cà phê vì cô biết, vị đối tác đó từ Đức sang, thay đổi khí hậu, múi giờ có thể khiến ông ta khó chịu, trà thảo mộc có thể khiến ông ta thấy thoải mái hơn.
Nhìn ánh mắt dò xét của những nhân viên khác đặc biệt là Thư Kỳ, cô cười thầm trong lòng.
Thấy cô an toàn xuống đây, chắc họ ngạc nhiên lắm.Những ngày tiếp theo cô có thêm một nhiệm vụ, chuẩn bị cà phê và điểm tâm cho phó chủ tịch.
Nhìn thấy anh ta thường xuyên hơn, giờ cô mới nhận ra, cái nhan sắc ấy, quả nhiên khiến người ta mất máu.
Chẳng trách mặc cho anh ta đã có hôn thê, nhân viên nữ trong công ty vẫn tìm mọi cách để gây chú ý với vị phó chủ tịch soái khí tài năng này.
Nhưng có vẻ như mọi nỗ lực đều không đạt được kết quả tốt, còn người này, ngoài công việc chẳng có gì khiến anh ta để tâm.
Nhưng hôm nay, có vẻ như cô đã gây ra chuyện khiến anh ta nhớ mặt nhớ tên rồi.
Mang cà phê vào trong phòng lúc phó chủ tịch đang phân phối công việc cho trưởng thư ký, để ý thấy tập tài liệu trên bàn.
Đầu mục ghi hạng mục trung tâm thương mại Trần Hạ.
Xem ra lần này phó chủ tịch quyết tâm bỏ qua lời can ngăn của một số thành viên hội đồng quản trị mà thực hiện dự án này.
Mải suy nghĩ, cô làm đổ cà phê lên bàn.
Xong! Tập tài liệu quan trọng bị dính nước, không cần nói cũng đủ biết anh ta tức giận thế nào.
Lãnh Phong tức giận, ném cốc xuống sàn, mảnh thủy tinh văng tung toé.
Cô giật mình nhắm chặt mắt, chỉ biết cúi đầu.- Ra ngoài - Anh ta lạnh lùng ra lệnh.Gõ đầu mình mấy cái cô tự nhẩm, cái tính hậu đậu này, bao giờ mới bỏ được.
Dư Hạo Dân từ trọng phòng phó chủ tịch đi ra, trên mặt vẫn còn nét giận.- Đợi lát phó chủ tịch về rồi vào trong dọn dẹp.
Từ mai cô không cần lên đây nữa.
May cho cô tập tài liệu đó có thể in lại được, nếu là hợp đồng chữ ký dấu đỏ, cho dù cô có bán cả tài sản đi cũng không thể bù đắp.Cô thở dài, may không bị đuổi việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...