Lưu Quỷ

A Bảo nói: “Vậy Mao Hoài Đức và Khổng Tụng đại biểu cho cái gì?”

Phan Triết nói: “Người.”

A Bảo nói: “...... Cám ơn. Ngài thật sự là đã giúp tôi loại bỏ được một đống chọn lựa thật là lớn a!”

Phan Triết nói: “Cậu còn muốn biết gì nữa không?”

A Bảo nói: “Tuy rằng tôi không hiểu cho lắm cái gì mà Mao Hoài Đức là Khổng Tụng, Khổng Tụng là Mao Hoài Đức, nhưng tôi nghĩ đại khái là linh hồn của bọn họ đã từng bị trao đổi qua một lần, hiện tại lại đổi ngược trở lại. Là ý này có đúng không?”

Phan Triết gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Trách không được Phòng Hanh Thông của phái Hoàng Phù dùng sưu hồn chú lục soát một hồi vẫn cho ra kết quả Khổng Tụng chính là Mao Hoài Đức hiện tại. Bất quá đổi đi đổi lại như vậy là ý gì? A Bảo nói: “Tại sao lại như vậy?”

Phan Triết nói: “Có một loại mệnh cách tên là thiên sát cô tinh.”

A Bảo nhất thời nhớ tới Khâu Cảnh Vân. Lúc ấy Cung Cửu cũng đã nói mệnh của hắn phạm vào thiên sát cô tinh.

Phan Triết nói: “Loại mệnh cách này gần như không thể hóa giải được. Thế nhưng sư phụ lại nghĩ đến thuật di hồn, nghĩa là đem hồn phách của hai người trao đổi, nhằm giảm thấp uy lực của thiên sát cô tinh. Bất quá thật đáng tiếc, những người chung quanh Khổng Tụng vẫn khó tránh khỏi bị thương tổn.”

A Bảo nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Điều này sao có thể? Chẳng lẽ sư phụ của ngài vì vận mệnh của Khổng Tụng mà hy sinh Mao Hoài Đức sao?”

Phan Triết nói: “Không thể nói là hy sinh. Bọn họ vốn là anh em song sinh mà.”

A Bảo càng nghe càng mê mang, “Sinh đôi hả?”

“Tuy rằng là anh em song sinh, nhưng bởi vì một người thuận sanh một người khó sanh mà hai người bọn họ phải bước trên hai vận mệnh khác nhau.”

” Được rồi, cho dù là anh em, thì cũng là hai người khác nhau a? Không thể bởi vì cùng một xưởng sản xuất mà đem linh kiện của hai cái sản phẩm dỡ bỏ rồi lắp đặt lẫn nhau để cân bằng chất lượng a.” A Bảo cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.

Phan Triết nói: “Đương nhiên chuyện này còn có nguyên nhân khác nữa.”


A Bảo nói: “Vậy còn nguyên nhân gì?”

Phan Triết nói: “Cậu có biết sư huynh của cậu đã đi đâu không?”

” Tôi không có sư huynh.” A Bảo dừng một chút nói, “Ngài là nói Khâu Cảnh Vân sư đệ sao?”

Phan Triết nói: “Mạng của hắn cũng như của Khổng Tụng vậy.”

Trong đầu A Bảo nhất thời hiện lên hình ảnh tia chớp khó hiểu từ trên trời giáng xuống, rồi còn có bóng người ẩn hiện giữa tia chớp kia nữa, “Ngài là nói có người đang chơi trò sưu tập những người mạng thiên sát cô tinh á?” Đầu năm nay, kiểu sưu tập gì cũng có a, còn có sưu tập mạng thiên sát cô tinh nữa? Hắn thu gom bọn họ làm cái gì nhỉ? Chẳng lẽ để nghiên cứu à?”

Phan Triết nói: “Cậu còn nhỏ, có rất nhiều chuyện cậu không biết được đâu.”

A Bảo ưỡn ngực nói: ” Tôi nhỏ chỗ nào chứ?”

“Bản lĩnh nhỏ.” Phan Triết không lưu tình chút nào hồi đáp.

A Bảo nghẹn lời rồi.

Phan Triết bất đắc dĩ nói: “Nếu như sư phụ cậu đối với cậu nghiêm khắc một chút thì tốt rồi.”

A Bảo nói: “Sư phụ tôi rất đơn thuần,rất khờ dại, ngài không nên dạy hư ổng nha.”

Khóe mắt Phan Triết không kềm chế được toát ra một chút ý cười, gật gật đầu nói: “Sư phụ của cậu đích thật là một người rất đơn thuần.”

“Ngàn vạn lần đừng cho sự phụ tôi biết ngài hình dung ổng như vậy. Sư phụ sẽ không bỏ qua cho ngài đâu đó.” A Bảo nói xong, lại cảm thấy được câu cảnh cáo phía sau không có tác dụng uy hiếp cho lắm. Bởi vì với hành vi của Tư Mã Thanh Khổ mà nói, hắn vốn không có ý định buông tha cho Phan Triết.

Phan Triết nói: “Cậu sẽ nói lại với ông ấy sao?”

“Sẽ không.” Cậu vốn không muốn để cho sư phụ biết có lần gặp gỡ này mà.

Phan Triết mỉm cười nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”


A Bảo nói: “Vậy Mao Hoài Đức cùng Khổng Tụng cứ như vậy quên đi sao? Không trao đổi trở về, ách, ý tôi là không biến trở về, ách cũng không phải......”

Phan Triết nói: “Tôi nghĩ người muốn cậu tới tìm tôi hẳn là biết kế tiếp nên làm như thế nào rồi.” Hắn nói xong đứng lên, đem ghế đặt ở trên bàn, sau đó dùng một tay nâng cái bàn lên đi về phía ngã tư đường.

Vừa rồi ngồi thì không cảm thấy, lúc này A Bảo mới chú ý thấy vóc người của hắn rất cao, đại khái cỡ khoảng một thước tám lăm, hai vai thực rộng, bóng dáng cũng rất là cường tráng.

Sư phụ khi dễ một người như vậy nhiều năm như vậy?

......

Trong cửa hàng sách đèn đuốc sáng choang.

A Bảo bước vào nhà mới biết được Ấn Huyền còn chưa ngủ, đang ngồi ở phòng khách đọc sách.

Chào hỏi không nhỉ? Hay là làm bộ như không thấy cho xong nhỉ? Đầu A Bảo còn chưa kịp đưa ra lựa chọn, thân thể đã tự động tiến vào trạng thái rón ra rón rén rồi.

“Hôm nay thuận lợi không?” Ấn Huyền đột nhiên lên tiếng.

Chân A Bảo mới vừa bước vào hành lang lập tức vèo một cái bật người lùi về, cười gượng nói: “Thuận lợi.”

Ấn Huyền từ trong sách ngẩng đầu lên, “Có mệt không?”

A Bảo chú ý tới quyển sách trong tay hắn, tên sách nhìn rất quen mắt nha, bìa ngoài càng nhìn quen mắt nha, nếu nhớ không lầm thì bên dưới cái trang bìa kia có dính xì dầu mà lúc cậu ăn cua làm rớt lên đó nha.’

“Hử?”

“Mệt!” A Bảo mơ hồ cảm giác được ý đồ của hắn.

Ấn Huyền nói: “Vậy là tốt rồi, lại đây.”


Cái gì mà ‘vậy là tốt rồi, lại đây’? Không phải nên nói, vậy mau mau đi ngủ sao?

A Bảo dùng mũi chân cọ cọ cánh cửa. Tại sao cứ mỗi lần muốn vượt qua cái bậc cửa này thì đều khó như vậy chứ?

Ấn Huyền mi phải hơi hơi chọn lên, ánh sáng đèn vừa lúc rơi vào trong mắt hắn, giống như tinh quang lóe lên kiểu như trong mấy bức tranh biếm hoạ vậy.

A Bảo vội vàng nặn ra một nụ cười bồi, “Tổ sư gia, ngài có cái gì phân phó sao?”

Ấn Huyền đem sách đưa cho cậu, “Học thuộc lòng đi.”

“......” A Bảo vươn hai tay trịnh trọng tiếp nhận sách, “Con nhất định sẽ mau chóng học thuộc lòng.” Đừng nói là quyển sách này là do sư phụ giao cho cậu đi? Thế là cậu làm ra một cái ‘suy đoán’ như sau:

Điện thoại của sư phụ cùng sư thúc gọi không được là bởi vì bị tổ sư gia tịch thu rồi? Mà mình chính là cái vật hi sinh kia sao? Cho nên mình phải ngủ ổ chó, làm cu li...... bị bắt nhận loại nhiệm vụ bất khả thi này cũng là do sư phụ cùng sư thúc đã ngầm đồng ý sao?

A Bảo buồn rầu nhìn Ấn Huyền. Tổ sư gia rốt cuộc là xem không vừa mắt cậu ở điểm nào nhất, mới thay đổi phương pháp chỉnh cậu như vậy chứ?

“Ta cũng cảm thấy cậu nên mau chóng học thuộc lòng thì tốt hơn.” Ấn Huyền mỉm cười.

Hắn cười, A Bảo liền lạnh cả người, “Tổ sư gia, ngài chuyện gì cũng từ từ, ngàn vạn lần đừng cười âm......” Trong con ngươi đen lóe ra một điểm sáng làm cho lý trí của cậu thức tỉnh, kịp thời đem chữ ‘hiểm’ nuốt trở lại, “Ý con là ngàn vạn lần đừng cười đến anh tuấn như vậy! Chói mắt quá a.”

Ấn Huyền đứng lên, “Học thuộc lòng xong thì ngủ.”

A Bảo lắp bắp nói: “Học thuộc lòng xong thì ngủ là ý gì?”

Ấn Huyền từ trên cao nhìn xuống cậu, “Cậu nói xem?”

“Con không thể trả góp sao, học một tờ trước được không?” A Bảo mang vẻ mặt khát vọng nhìn hắn.

Ấn Huyền nói: “Lão Tần.”

Lão quỷ chậm rãi đi tới, “Chủ nhân yên tâm, ta sẽ đốc thúc A Bảo thiếu gia học tập.”

A Bảo run giọng nói: “Đừng như vậy mà~.”

Ấn Huyền kinh ngạc nhìn cậu một cái, dường như không thể tưởng được cậu ta lại có thể làm nũng với mình như vậy.

Tuy rằng thời gian hắn kinh ngạc hết sức ngắn ngủi, nhưng A Bảo đứng khá gần,  nên là người đầu tiên chú ý tới biểu cảm của hắn, nhân lúc này rèn sắt khi còn nóng nói: “Chuyện của Mao Hoài Đức con vừa mới tìm ra vài đầu mối, vì vậy chuẩn bị ngủ một giấc cho tốt, ngày mai đem chuyện này đi sâu vào nghiên cứu một chút.”


Ấn Huyền nói: “Cậu muốn đem linh hồn của Mao Hoài Đức và Khổng Tụng đổi trở về sao?”

A Bảo ngẩn ra, “Không phải bọn họ đã về đúng vị trí rồi sao?”

Ấn Huyền nói: “Vậy cậu muốn đi sâu vào nghiên cứu cái gì?”

A Bảo nói: “Ách, an ủi trái tim bị thương của hắn một chút......”

Ấn Huyền gật đầu với lão quỷ, chắp tay đi vào trong.

“Tổ sư......” A Bảo rụt rè hô hai chữ, chữ còn lại đã bị sắc mặt âm u của lão quỷ bức cho nuốt trở về.

Lão quỷ nói: “Thỉnh A Bảo thiếu gia chuyên tâm.”

A Bảo vỗ vỗ ngực.

Đồng Hoa Thuận cùng Tứ Hỉ đang ở trong lòng ngực nghỉ ngơi chui đầu ra. Kỳ thật, sau khi làm quỷ bọn họ cũng không cần ngủ, thế nhưng ở lâu cùng A Bảo thế nào cũng nhiễm phải một phần tập tính của cậu — đó là ngủ.

“Đại nhân?” Đồng Hoa Thuận nghi hoặc nhìn cậu.

“Ta muốn hỏi mấy đứa có muốn cùng vị tiền bối này giao lưu cảm tình hay không?” A Bảo nháy mắt với bọn họ.

Đồng Hoa Thuận còn chưa nói, đã bị Tứ Hỉ kéo trở về.

A Bảo giật mình nhìn thấy sắc mặt lão quỷ nháy mắt biến thành màu xanh lá cây.

......

“Kỳ thật quyển sách này tôi đã xem từ nhỏ đến lớn rồi.” A Bảo bồi cười nói, ” Gần đây tôi cũng cảm thấy được nó rất có ích, định thân phù cũng còn không đủ dùng, đang muốn hảo hảo học tập. Vốn đang nghĩ làm từng bước, không nghĩ tới tổ sư gia anh minh thần võ, giúp tôi nghĩ đến trước rồi. Ha hả, khụ, vậy học đi, đúng rồi buổi tối dùng đèn lồng sẽ không quá lãng phí điện a.”

” Dùng đèn tiết kiệm năng lượng”

“...... Ngài lo lắng thực chu đáo.”

Kết quả chiến đấu hăng hái cả đêm chính là A Bảo đã thuộc được một nửa cái ngưng hồn phù cộng với khả năng miễn dịch với thần công rít gào của lão quỷ. Không chính tai nghe được lão rít gào, tuyệt không sẽ không tin nổi một ông lão bảo thủ nghiêm cẩn như vậy lại có thể sở hữu một ‘chất giọng oanh vàng’ rít gào đến kinh thiên động địa như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui